Thám Hoa Giới Giải Trí

Chương 48: Phòng tắm & Hoa quế 2


trướctiếp

Nằm trên giường rồi, Đào Thanh Phong lại ngủ không ngon, bởi vì gặp phải ác mộng. Mơ thấy Đào Thanh mơ mơ hồ hồ bị Tạ Quốc Mân đùa bỡn.

Đào Thanh Phong giật tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, dạ dày cứ quặn từng cơn. Những hình ảnh trong mơ khiến cậu chán ghét cau mày. Lấy điện thoại nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng, dậy sớm hơn bình thường một canh giờ.

Quả nhiên bị ác mộng ảnh hưởng giấc ngủ. Đào Thanh Phong cũng không cố ngủ nữa, cả người nổi da gà cảm thấy dính dính không thoải mái, muốn đi tắm, rửa sạch cả người.

Dù biết đó không phải là mình, chỉ là ký ức của Đào Thanh. Ngày hôm qua lúc bị Tạ Quốc Mân ấn trên giường chỉ có tức giận, nhưng đối chiếu với cảnh trong mơ…

Bụng lại quặn từng cơn. Cậu quyết định phải đi tắm.

Đào Thanh Phong cảm thấy cánh tay đã khá hơn, từ khuỷu xuống có thể động một chút, không cần phiền Nghiêm Đạm. Hơn nữa giờ là ba giờ sáng, hẳn Nghiêm Đạm đang ngủ say. Đào Thanh Phong biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Nghiêm Đạm: ngủ từ mười một giờ tới sáu giờ sáng.

Cậu cẩn thận vén chăn lên, bỏ hai chân xuống giường, mượn lực ngồi dậy, bật đèn, đi ra phòng tắm.

Đồ ngủ Đào Thanh Phong mặc là dạng áo choàng. Nghiêm Đạm biết tay Đào Thanh Phong không tiện, không mua áo tròng đầu hoặc cài nút mà dạng áo choàng tắm dài, chỉ buộc một dây bên hông.

Đào Thanh Phong cố gắng cong tay, rút dây buộc, áo ngủ lập tức bung ra. Cậu rũ áo vắt trên kệ phòng tắm, muốn mở chốt vòi sen, nhưng chốt mở cao hơn bả vai một chút, không thể với tay lên.

Đào Thanh Phong kiếm một cái ghế đạp lên cho vai ngang chốt mở. Dù vậy cũng tốn rất nhiều sức mới mở chốt vòi sen ra được, bất ngờ bị dòng nước xịt thẳng vào mặt.

Đào Thanh Phong luống cuống lùi ra, không cẩn thận dẫm vào vạt áo tắm. Nền nhà trơn trợt, lập tức ngã ầm đập đầu xuống đất.

Nửa đêm tỉnh lại sau cơn ác mộng, tinh thần không yên, đầu choáng váng, còn bị đập đầu như vậy. Đào Thanh Phong vinh quang ngất luôn, mặc cho vòi sen tưới khắp người.

Lúc này Đào Thanh Phong lại bị ác mộng quấy nhiễu, trong đầu hiện lên những ký ức chán ghét về Tạ Quốc Mân.

May mắn, tiếng ngã trong phòng tắm khá lớn đã đánh thức Nghiêm Đạm đang ngủ ở phòng kế bên.

Nghiêm Đạm thấy ở ngoài có ánh sáng, bèn phủ thêm áo đi ra, phát hiện đèn ở phòng Đào Thanh Phong và phòng tắm đều sáng.

Anh nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm, nhưng không thấy bóng dáng Đào Thanh Phong phản chiếu trên kính mờ, nghi ngờ gõ cửa kêu, “Tiểu Đào?”

Không ai đáp lại.

Nghiêm Đạm đành kéo cửa tắm ra xem thử, thấy cảnh tượng dưới đất, giật mình, vội vàng đỡ Đào Thanh Phong lên, xem có bị chảy máu không.

Tay Nghiêm Đạm vừa chạm vào người Đào Thanh Phong, cậu lập tức nhíu chặt mày, không biết là vì bị nước xối vào hay là nguyên nhân khác, mặt hơi hồng, nói với giọng khổ sở, “ Đừng… đụng tôi…”

Tay Nghiêm Đạm cứng tại chỗ, mấy giây sau mới hiểu ra, chắc là Đào Thanh Phong nửa đêm giật mình tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

Tại sao Đào Thanh Phong lại té xỉu trong phòng tắm, đã mơ thấy gì? Nghiêm Đạm không muốn truy cứu ngọn ngành, nhưng nhớ lại cảnh lúc cứu cậu từ tay Tạ Quốc Mân, dáng vẻ đau khổ kia thật khiến người ta đau lòng.

Đào Thanh Phong vẫn bất tỉnh, Nghiêm Đạm


trướctiếp