Hai
ngày sau Dương Quýnh kết thúc công tác trở về nhà, cậu đặt vé chuyến bay đêm cho tiết kiệm, về đến Tân Thành đã là mười một giờ đêm.
Cậu và Lôi Bằng đều mua không ít đặc sản, tay xách nách mang mà hân hoan đi đón xe, chờ ra đến sảnh tầng một mới há hốc mồm -- hôm nay xe taxi
trong thành phố không biết vì chuyện gì kiện tụng mà đang ầm ĩ bãi công, một nửa đi chặn trước cửa tòa thị chính, một nửa bỏ xe không lái, còn
lại bao nhiêu thì hơn nửa đêm cũng đang vội vàng chật vật sửa mái nhà
dột đi vòng vòng kiếm khách, cũng không ai nguyện ý chạy một đường thật
xa đến sân bay chờ người.
Nhân viên điều hành sân bay đang bận liên hệ xe đến đây, Dương Quýnh cùng
Lôi Bằng lui về tầng một, lại đi hỏi thăm, xe buýt sân bay cũng ngừng
hoạt động rồi. Hai người nhìn nhau, Lôi Bằng liếc trái liếc phải, thấy
người ở lại trong sân bay cũng không nhiều, phỏng chừng trong thời gian
ngắn cũng sẽ không có biện pháp nào đặc biệt hay, vì vậy đề nghị với
Dương Quýnh: "Hứa Thụy Vân nhà anh vừa mới đi nơi khác, bằng không...
cậu thử hỏi Phó Duy Diễn nhà cậu xem hắn có rảnh không?"
Dương Quýnh liếc nhìn thời gian, có chút chần chừ: "Giờ này quá muộn rồi,
công việc bên đó thời gian nghỉ ngơi quá ít..." Mấu chốt ở chỗ Phó Duy
Diễn không phải là 'nhà cậu', hai người chỉ có thể coi là bạn cùng nhà,
dù còn chưa thuê được nhà, Dương Quýnh cảm thấy làm như vậy quá phiền
đến người ta.
Lôi Bằng
suy nghĩ một chút cũng gật gù, vì vậy nói: "Bằng không thế này, cậu nhắn tin WeChat hỏi thử xem, nếu hắn chưa ngủ sẽ trả lời, mà nếu ngủ rồi thì thôi, anh lại nghĩ biện pháp khác."
Dương Quýnh gật đầu, hai người tìm chỗ ngồi xuống, Dương Quýnh mở WeChat lên, bấm vào 'Nương nương cấm nói', gửi qua một tin nhắn thoại: Phó Duy Diễn, anh đã ngủ chưa?
Gửi xong đợi vài giây, bên kia không thấy ai nhắn lại. Dương Quýnh vốn dĩ
không ôm bất cứ hy vọng gì, mở phần mềm đặt xe phát ra một đơn đặt hàng, đợi xem có người nào tiện đường có thể cho bọn cậu ké một chuyến.
Nào ngờ bên này đơn đặt hàng vừa mới phát ra, bên kia vèo một phát đã hồi âm.
Phó Duy Diễn cũng gửi tin nhắn thoại, lời ít ý nhiều nói mà nói: Ngủ rồi.
Dương Quýnh: "... Anh ngủ rồi làm sao còn trả lời được WeChat?"
Bên kia liền đáp: "Miệng không ngủ."
Lôi Bằng ngồi bên cạnh nghe được rõ ràng, lúc này nhịn không được chọt
Dương Quýnh nhắc nhở: "Trước tiên đừng ve vãn đánh yêu, nhanh lên, hỏi
hắn có thể tới đón tụi mình hay không."
Vì vậy Dương Quýnh nói: "... Là như thế này, tôi và Lôi Bằng mới vừa xuống máy bay, bên này xe taxi bãi công, xe buýt cũng ngừng hoạt động, cho
nên đành phải hỏi thử xem bây giờ anh có tiện không, đến đón chúng tôi
một chuyến." Cậu nói xong tự mình trước tiên cảm thấy ngượng ngùng, nói
giọng áy náy: "Đã trễ thế này rồi thật sự ngại quá, nếu như anh không
tiện thì thôi."
Lôi Bằng
vừa nghe liền sốt ruột trừng mắt lên, vội vàng nhắc nhở: "Mau hủy bỏ,
thu hồi lại đi, cậu nói nhiều thêm câu đấy để làm gì? Nếu hắn không muốn đi nhất định sẽ thuận thế thả dốc mà nói không tiện."
Dương Quýnh thoáng sửng sốt: "Không thể nào? Em chỉ là... lễ phép một chút."
Cậu nói xong chợt nhớ tới sự kiện lần trước bảo hắn là đến nhà không cần
mang quà theo, giật mình một cái, vội duỗi tay nhấn huỷ bỏ. Kết quả là
bên kia đã nghe được. Phó Duy Diễn quả nhiên nói: "Ờ, không tiện."
Dương Quýnh và Lôi Bằng: "..."
Dương Quýnh cúi đầu ủ rũ, lại mở phần mềm đặt xe lên. Thế nhưng đúng là nhà
dột còn gặp trời mưa, giao diện phần mềm đặt xe trống trơn, phạm vi mấy
dặm xung quanh đều không có một cái xe nào, đợi trong phút chốc, đơn đặt hàng tự động bị hủy. Cậu thở dài, trong lúc đang cân nhắc nếu không
được nữa thì cùng Lôi Bằng thuê phòng khách sạn cạnh sân bay chắp vá một đêm rồi ngày mai về, lại thấy màn hình di động đột nhiên sáng lên.
-- Phó Duy Diễn gọi tới.
Nửa giờ sau Dương Quýnh và Lôi Bằng mang ơn đội nghĩa mà ngồi trong xe trên đường về. Mặt Phó Duy Diễn đen xì xì, nhìn hai người bọn họ xách hai
cái túi vải bỏ vào trong cốp xe của mình, ném chìa khóa xe cho Lôi Bằng, tự mình đi đến hàng ghế sau ngồi.
Chờ cho Dương Quýnh cũng lên xe, hắn liền bắt đầu giở tật xấu bắt bẻ, trước tiên lèm bèm: "Ghế phó lái ngồi thích vậy sao?"
Dương Quýnh sững sờ một chút, cho là một mình hắn ngồi ở ghế sau cô đơn, đành phải lại ôm đồ vật chui ra đằng sau. Phó Duy Diễn thế mà vẫn hậm hực,
tiếp tục cằn nhằn: "Không phải cậu đã gửi chuyển phát nhanh hai túi về
rồi sao? Làm sao vẫn còn nhiều đồ như vậy, cũng không ngại chật chội."
Dương Quýnh cảm thấy ngày hôm nay hắn rất kỳ quặc, lại cảm thấy khả năng là
bởi vì mình hơn nửa đêm gọi người đến, đối phương nghỉ ngơi không được
tốt nên khó chịu, vì vậy chỉ cười cười: "Túi xách này là đựng tuyết cáp, tôi mua năm lọ, của mẹ tôi hai lọ, hai lọ cho anh, còn có một lọ là cho mẹ anh."
Phó Duy Diễn lại nói: "Sao mẹ tôi lại chỉ có một lọ?"
Dương Quýnh nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn hắn: "Vậy mẹ anh lấy hai lọ anh
lấy một lọ, được chứ, dù sao cũng đều đưa cả cho anh."
Phó Duy Diễn vẫn cứ bất mãn: "Thế thì dựa vào cái gì tôi phải thiếu đi một lọ."
Dương Quýnh: "..."
Ngữ điệu của hắn lộ ra mồn một vẻ thiếu kiên nhẫn, tư thế ngồi cũng vô cùng bá đạo, một người ở ghế sau bành trướng ngồi bằng chỗ của hai nguời,
chen chúc Dương Quýnh ôm túi ngồi sát vào một góc. Lôi Bằng khẽ cau mày, nhịn không được từ ảnh trong gương chiếu hậu liếc nhìn hắn một cái.
Dương Quýnh cũng cảm thấy lúng túng, mới đầu là cậu cảm thấy chính mình có
việc cần nhờ vả người, thái độ tốt một chút là phải. Thế nhưng lúc này
Phó Duy Diễn rõ ràng là đang gây sự, nếu như chỉ có hai người thì cũng
chẳng sao, ầm ĩ một chút liền cho qua. Thế nhưng hiện tại còn có Lôi
Bằng ở đây, có ai mà không muốn giữ thể diện chứ?
Cậu hít sâu một hơi, mỉm cười với Phó Duy Diễn: "Anh nói xem dựa vào cái
gì, anh lại không trả thù lao, mấy món ăn chơi này đắt bỏ xừ, một lọ tốn gần hết hai trăm đồng đấy, đưa cho anh ba lọ này là hơn năm trăm, hơn
nữa lúc trước tôi chuyển phát nhanh mấy thứ đặc sản, linh tinh này nọ
cũng gần một ngàn." Cậu nói xong dừng một chút, lại nói: "Giả sử tôi có
tiền thì cũng đành thôi, nhưng mà anh cũng biết, con người tôi vừa nghèo lại vừa keo kiệt, bỏ tiền ra mua đống này quả thật như chặt đứt từng
khúc ruột....Hơn nữa nếu như tôi đã gặp mẹ anh rồi thì còn nói được,
đằng này từ lúc làm lễ cưới cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa biết mặt
mũi mẹ anh ra sao, có thể nhớ kỹ bà đã đủ ý tứ lắm rồi, dựa vào cái gì
còn phải đưa hai lọ?"
Phó Duy Diễn lúc này không lên tiếng.
Dương Quýnh cũng bắt đầu bực bội, duỗi tay đẩy hắn sang phía còn lại: "Tôi
biết trời đã khuya thế này còn làm phiền đến anh, nhưng dù sao anh cũng
đã tới rồi, ầy, xích qua bên kia một chút, cho tôi còn để đồ."
Lôi Bằng vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía sau, trong chốc
lát sợ hai người ngồi sau lại đánh nhau, chốc chốc lại hối hận chính
mình mới nãy quá hồn nhiên, sớm biết thế này sẽ không bắt Dương Quýnh
gọi Phó Duy Diễn tới đón. Cũng may Phó Duy Diễn sau khi bị đẩy sang một
bên sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng cũng không cự cãi, tùy ý để Dương
Quýnh đặt hai bọc lớn ở chính giữa, xếp chồng lên nhau tựa như một tòa
núi cách trở.
Một đường
yên tĩnh không ai nói nửa lời, mãi đến tận lúc tiến vào nội thành, Lôi
Bằng mới hỏi đằng sau: "Dương, anh đưa cậu về trước nhé?"
Dương Quýnh liếc nhìn Phó Duy Diễn không biết từ khi nào đã ngủ say, thở dài
nói: "Em không cầm chìa khóa nhà, hay là về nhà anh trước đi."
Lôi Bằng lại suy nghĩ một chút, "... Nếu không như vậy đi, hắn đang ngủ rồi đúng không, anh dứt khoát chở hắn đến dưới lầu nhà hắn, sau đó hai ta
đón xe về nhà anh." Y đổi lộ trình sang hướng khác, hỏi Dương Quýnh:
"Nhà hắn ở chỗ nào?"
"..." Dương Quýnh thoáng sửng sốt, "... Hình như là nằm trên đường Hoàng Khê
đoạn thứ nhất hay thứ hai gì đó..." Cậu tổng cộng đi qua nhà trọ kia
chưa tới mấy lần, một lần là đón xe, mấy lần khác đều là Phó Duy Diễn
chở. Dương Quýnh không nhớ đường, vắt óc suy nghĩ một hồi vẫn là không
nhớ ra được, đành phải vỗ nhè nhẹ lên người Phó Duy Diễn, chờ người sau
mê hoặc tỉnh lại rồi mới hỏi hắn: "Nhà anh ở là đoạn nào?"
Phó Duy Diễn có chút mơ màng đưa mắt nhìn cậu, "Đoạn hai, làm sao vậy?"
Bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của hắn rất dịu ngoan, đôi mắt cong một nửa, như
là đang cười, lại như là đang làm nũng. Dương Quýnh thầm mắng trong lòng một tiếng yêu nghiệt, ngoài miệng lại không khỏi mềm mỏng một chút, nhẹ giọng nói: "Một lát nữa xe chở anh đến dưới lầu, anh cứ đi lên nghỉ
ngơi nhé." Cậu nói xong bị ngữ điệu ôn nhu của chính mình dọa cho nổi
một thân da gà, bèn vội ho khan một chút, nói: "Đêm nay đã làm phiền anh rồi, hơn nửa đêm còn nghỉ ngơi không yên."
Phó Duy Diễn xoa xoa ấn đường, ngồi thẳng lên liếc ra ngoài cửa sổ, qua vài phút mới hiểu được, quay đầu lại hỏi cậu: "Vậy bạn của cậu thì sao?"
Dương Quýnh nói: "Hai chúng tôi bắt xe trở về là được, trong thành phố nhiều xe, dễ bắt."
"Hay là trước tiên đưa y về đi, " Phó Duy Diễn cau mày nói: "... Cậu lại
không phải là không có chỗ ở, làm gì phải chạy qua nhờ nhà người ta."
Dương Quýnh nói: "... Nhà tôi đi qua mất rồi."
"Không sao, " Phó Duy Diễn lại quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, chặc lưỡi một tiếng cười nói: "Đi qua Từ Ninh Cung rồi, không phải còn có Cảnh
Nhân Cung, Chung Thúy Cung sao?"
Dương Quýnh nghe xong chả hiểu gì sất, tưởng rằng hắn còn đang mơ màng chưa tỉnh, vội vàng quay mặt sang cùng cười với hắn.
Ngược lại là Lôi Bằng, từ gương chiếu hậu trộm liếc Phó Duy Diễn một cái, lại ra vẻ khó thể tin được nhìn đến chú cừu nhỏ luôn làm người cảm thấy nhu thuận nhà mình...Chỉ chốc lát, y nghiêng đầu đi, lập tức ngoặt sang
hướng khác đi. Năm phút sau, Lôi Bằng lái xe đến trước nhà mình, khách
khí nói lời cảm ơn và tạm biệt Phó Duy Diễn, lại giơ ngón tay cái ra
hiệu cho Dương Quýnh, bày ra vẻ mặt ám muội mà xách theo đồ đạc của mình lên tầng.
Dương Quýnh đi theo Phó Duy Diễn về phòng trọ nhỏ của hắn. Hai người trước sau vẫn
chắp vá, một ngủ ghế sô pha một ngủ giường, sáng sớm hôm sau, lúc Dương
Quýnh tỉnh lại thì Phó Duy Diễn đã đi làm, còn để lại trên khay trà cho
một cái chìa khóa nhỏ.
Hai người còn chưa thỏa thuận hình thức thuê chung nhà về sau, Dương Quýnh
do dự một chút, lại sợ ở nhà trọ này của hắn có vật dụng gì đáng giá,
suy nghĩ một chút không cầm theo chìa, chỉ đêm cất phần tuyết cáp của
Phó Duy Diễn vào trong tủ lạnh, sau đó mang theo hành lý của chính mình
về nhà trước. Nào ngờ cậu vừa bước chân vào đến cửa, mới buông đồ đạc
xuống đã thu được một cuộc gọi từ số lạ.
Người ở đầu dây bên kia nói rằng nói mình là Tiểu Lưu ở công ty bất động sản, còn nói ngày hôm nay có thể đến lấy chìa khóa của căn hộ, thế nhưng cần cậu phải có mặt đóng phí bất động sản cùng quỹ bảo trì công cộng, còn
có tiền phụ thu chênh lệch diện tích. Nhưng bởi vì chủ nhà đã giải thích từ trước, nói hắn bận rộn công việc không tiện nghe điện thoại, cho nên chỉ có thể liên hệ số điện thoại này do đối phương lưu lại.
Dương Quýnh vừa nghe tên tiểu khu kia liền cảm thấy có thể là Phó Duy Diễn,
tuy vậy để cho an toàn, vẫn cứ gặng hỏi, chủ nhà là ai? Tên gọi là gì?
Tại sao lại ủy quyền tôi đi nộp tiền?
Tiểu Lưu ở bên kia khựng lại vài giây, sau đó nói: "... Chủ nhà là... ở đây ghi là Nương nương cấm nói..."
Dương Quýnh: "Hả?" Cậu nhất thời kinh sợ, suýt chút nữa bị dọa cho té sấp mặt.
Tiểu Lưu bên kia cũng cảm thấy rất xấu hổ, thế nhưng vẫn cứ đỏ mặt nghiêm
túc nói: "... Hơn nữa nương nương, à nhầm, chủ nhà còn nói, sau này mấy
việc bàn giao bất động sản cứ tìm đến ngài, hậu cung của ngài hắn không
quản được..."
... Dương
Quýnh lúc trước gán biệt hiệu cho Phó Duy Diễn hoàn toàn là thói quen
mắng thầm, tuy vậy cậu dù thế nào cũng không nghĩ tới chuyện để cho Phó
Duy Diễn biết đến việc này. Mãi đến sau khi cúp điện thoại Dương Quýnh
vẫn còn khiếp sợ, lại cảm thấy không thể nào, dù sao cái biệt hiệu này
cũng chỉ mới đặt chưa được mấy ngày, ngay cả Lôi Bằng cũng không biết... Ghi chép duy nhất chính là cái tên cậu dùng để lưu số điện thoại của
hắn, thế nhưng điện thoại di động của cậu có khóa mật mã, Phó Duy Diễn
hẳn là cũng chưa từng nhìn thấy...
Chẳng lẽ là nói mớ? Không thể nào chứ?
Cậu vừa suy đoán lung tung vừa hí hoáy kiểm tra điện thoại, lướt tới lướt
lui, chợt nhìn thấy lịch sử trò chuyện của mình và Phó Duy Diễn.
Cậu: Gửi tôi địa chỉ đi.
Đối phương: Thành phố Tân Thành XXXX...
Cậu: OK, chắc là địa chỉ này nhé, ảnh: Nương nương cấm nói...
Dương Quýnh: "..." Chính mình thật sự là cái đồ ngàn năm cây thông vạn năm
chuối tây*, thế mà dám cẩu thả đem ảnh chụp màn hình gửi cho Phó Duy
Diễn! Chẳng trách sao ngày hôm qua người này âm dương quái khí, còn cái
gì mà Từ Ninh Cung, Cảnh Nhân Cung... Mà chính cậu còn hùa theo cười
khúc khích...
*Ngàn
năm cây thông vạn năm chuối tây: cành thông thì thô cứng mà lá chuối thì thô to, ý chỉ người vụng về, thô kệch, cẩu thả, không cẩn thận.
Dương Quýnh ôm mặt quả thật chỉ muốn đục lỗ chui xuống dưới đất, thế nhưng
Phó Duy Diễn đều đã sáng tỏ, cậu cũng không tiện cứ mãi giả vờ không
hiểu. Huống chi lấy chìa khóa tương đương với nhận phòng, tiền cậu có
thể chi ra, nhưng mà việc nhận phòng này tốt nhất vẫn nên có Phó Duy
Diễn tham dự.
Dương Quýnh nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát căng da đầu gọi điện thoại cho Phó Duy Diễn.
Ai ngờ chuông điện thoại vang lên hai lần đầu bên kia cũng không ai tiếp.
Dương Quýnh sợ hắn đang phẫu thuật hoặc là đang họp, bèn gửi một tin
nhắn qua, chỉ nói chỗ bán căn hộ chung cư gọi điện thoại, có chút chuyện muốn thương lượng với hắn.
Đợi đến lúc chạng vạng, Phó Duy Diễn mới gọi lại.
Dương Quýnh lúng túng đến không xong, đơn giản né tránh chuyện 'nương nương', trước tiên nói thẳng: "Hôm nay Tiểu Lưu gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi nhận phòng."
Phó Duy Diễn ồ một tiếng, nói: "Vậy cậu nhận chưa?"
"Vẫn chưa, " Dương Quýnh nói: "Trong tay tôi hiện không đủ tiền, bên ngân
hàng muốn rút khoản tiền vượt quá 50 ngàn thì phải gọi điện thoại hẹn
trước." Cậu nói xong sợ Phó Duy Diễn cho rằng mình không muốn đi lấy
tiền, vội nói: "Có điều tôi đã hẹn người ta ngày mai, chỉ là nếu đi nhận phòng thì cùng nhau đi không phải tốt hơn sao? Tôi không có kinh
nghiệm, sợ nơi nào chất lượng lại có vấn đề."
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, ngược lại cũng không làm khó cậu: "Hôm nay
tôi có ca trực, ngày mai cũng phải buổi chiều mới có thể về được, đến
lúc đó qua ngó một chút, nếu bên kia chưa tan tầm thì cùng nhau đi qua."
Dương Quýnh liền vội vàng nói được.
Nói xong hai người cũng cạn chủ đề, Dương Quýnh cảm thấy chính mình cần
phải nói lời xin lỗi, dù sao danh xưng kia cũng không hay ho gì, sau này hai người còn phải ăn ở dưới cùng một mái nhà. Tuy thế mở miệng ra, cậu lại không nói được, cuối cùng chỉ có thể đá sang chuyện khác: "Đêm nay
anh phải trực ban à?"
Phó Duy Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Dương Quýnh hắng giọng một chút, nói: "Nghề này của các anh thực sự là quá
cực khổ, một lần trực ban chẳng phải là xấp xỉ ba mươi tiếng đồng hồ
không nghỉ ngơi, thân thể còn có thể tiêu hóa được gì sao?"
Phó Duy Diễn nói: "Tiêu hóa không được thì phải làm sao bây giờ? Bệnh nhân ở đây cậu còn có thể mặc kệ? Bệnh viện còn có thể không mở? Như đồng
nghiệp của tôi còn đỡ, người trong nhà biết nóng biết lạnh, làm cơm nóng đưa canh, còn có thể bồi bổ. Mấy người chúng tôi không ai quản, ban
ngày ăn dầu chiên lại, đến tối trực ban ăn chất phụ gia, ngủ không được
ngủ trọn, ăn cơm không được ăn ngon, sớm muộn gì cũng ngỏm trước mấy
người các cậu."
Dương
Quýnh bị lời của hắn dọa cho hết hồn, cảm thấy vô cùng hãi hùng, vội
nói: "Đừng có nói như vậy, anh nhân lúc còn trẻ rèn luyện nhiều một
chút, bảo dưỡng cơ thể ."
Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Dưỡng thế nào đây? Lại không có người làm cơm cho ăn."
"..." Dương Quýnh ngẩn người, cảm thấy bên trong lời này thật giống như có ý
gì, do dự một chút thử mở lời dò hỏi: "Bằng không... tôi làm cơm mang
cho anh nhé?"
Cậu nói
xong lại cảm thấy kỳ quái, Phó Duy Diễn công tác cũng không phải một năm hai năm, đồ ăn căng tin cùng thức ăn ngoài đều phải quen rồi mới đúng,
đến nỗi bận tâm mấy thứ lặt vặt như vậy sao? Nhưng mà lời kia cân nhắc
thế nào cũng cảm thấy quái quái.
Phó Duy Diễn quả nhiên 'ồ' lên một tiếng, âm cuối uyển chuyển, ngữ điệu dâng lên, hoàn toàn là biểu hiện kinh ngạc.
Dương Quýnh thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình cả nghĩ quá rồi, bèn nghe bên kia nói: "Được thôi, con người tôi không kén chọn."
"Ờ hớ, không phải còn sớm sao, " Phó Duy Diễn ra vẻ đương nhiên đáp lại
một tiếng, đã tự mình chọn món soạn thực đơn: "... Cậu gửi về mấy thứ
nấm còn gì, cái túi kia tôi cắt ra cho cậu rồi, bữa nay cậu cứ chọn đại
một món canh nấm, dùng loại nấm kia mà làm. À đúng rồi, làm canh này có
phải là cần phi hành phi gừng cho thơm không? Trong nhà không có mấy món đó, cậu xuống dưới lầu ghé cửa hàng tiện lợi mua là được, đừng mua
nhiều quá, đồ ở đó không tươi, mua đủ dùng trong ngày thôi. Chờ khi nào
rảnh thì vẫn nên ra chợ."
Dương Quýnh: "..." Làm sao còn thu xếp đến sau này rồi...
Tâm tình Dương Quýnh phức tạp, lại cảm thấy hơi tội lỗi, lúc này làm chút
chuyện coi như đền bù cũng tốt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiện đang ở nhà mình, nguyên liệu trong nhà đều có đủ, lát nữa làm xong liền mang qua cho anh. Món chính ăn cơm có được không?"
Phó Duy Diễn không quá tình nguyện, hỏi cậu: "Không có mì phở gì sao? Gạo là gạo loại nào?"
"... Ngọc Hoàng Phi gì đó" Dương Quýnh nói: "Trước đây tôi mua ở siêu thị không nỡ ăn, còn đắt hơn cả dầu."
"Vậy được rồi, " Phó Duy Diễn ở bên kia tức khắc nhẹ giọng hẳn, vội vàng
thúc giục: "Không còn sớm, cậu mau làm đi." Nói xong muốn cúp, phút cuối cùng lại đột nhiên nhớ tới, cất lời dặn dò: "Đúng rồi, đừng cho rau
thơm đừng cho hành thái, cậu có cho vào thì nhớ vớt ra, cho thêm ít
giấm, bớt cay lại, còn dầu, dầu nhất định không thể dùng dầu đậu nành,
tôi ăn thứ đó liền ói ra hết!"
"..." Dương Quýnh nhẫn nhịn một chút, thực sự nhịn không được, bèn nói với hắn: "Sao anh lại lắm chuyện như vậy!"
"..." Phó Duy Diễn bất thình lình bị oán, không phục, thở hổn hển hai tiếng
mới nhớ tới, nói: "Có thế thôi đã chê nhiều? Việc của nương nương còn
nhiều hơn nữa, tôi nói cậu nghe, ngoan ngoãn làm đi! Làm tốt có thưởng,
làm không tốt có phạt."
Dương Quýnh bị hắn chọc cười, không nhịn được hỏi: "Tôi mà đã làm khẳng định tốt, đến lúc đó anh thưởng cho tôi cái gì?"
Phó Duy Diễn nhất thời mất não, thuận miệng liền cười hắc hắc nói: "Cho cậu muốn làm gì cũng được, nếu như cậu làm được tốt, tôi liền cho cậu khà
khà khà..."