Thời
điểm Dương Quýnh nhắn tin báo đã đến được đoàn phim thì trời đã ngả về
chiều, địa điểm quay của bọn họ ở Cát Lâm, bốn phía đều là núi sâu rừng
già, hoàn cảnh cư trú tuy vậy lại không tệ, ở trong nông trại cùng với
người trong thôn. Dương Quýnh lần này là nhờ phúc của Lôi Bằng, dùng
quan hệ người nhà tiến đoàn. Hai người gặp mặt đầu tiên là cùng nhau vui đùa, đi dạo hết một vòng quanh sơn thôn nhỏ, đến buổi tối ngủ trên
giường đất, Lôi Bằng mới sực nhớ tới, bò sang túm lấy quần áo của cậu,
cười gian nói: "Lại đây, để anh kiểm tra một chút xem Dương nhà chúng ta có còn là tiểu bạch dương* hay không nào."
*Dương (杨) trong tên của Dương Quýnh nghĩa là cây dương liễu, nhưng cũng đồng
âm với Dương (羊) là con dê (sơn dương) hoặc cừu (miên dương). Tiểu bạch
dương là con cừu trắng.
"Tiểu bạch dương gì cơ?" Dương Quýnh cảm thấy buồn cười, che kín nút áo ngủ
nói: "Chỉ nhìn cánh tay là biết rồi, em trắng hơn anh hai tông ấy chứ."
"Ai so trắng đen với cậu, " Lôi Bằng buông tay ra, ở một bên tỏ vẻ nhiều
chuyện mà chớp mắt: "Anh là muốn nhìn xem hai cậu có sinh hoạt tân hôn
hay không. Cũng đều ở với nhau ba buổi tối rồi đi, không phát sinh chút
chuyện gì à?"
"Không có
mà, " Dương Quýnh nói: "Tụi em ở chung hai buổi tối, buổi đầu tiên không phải em uống say sao, hắn cùng em ở khách sạn đối phó, ngày thứ hai là ở nhà hắn."
Lôi Bằng gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, ngày đó anh thuê cho các cậu phòng giường lớn, hai cậu qua một đêm thế nào?"
"..." Dương Quýnh chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thôi đừng nói nữa, hắn không cho em nói ra ngoài."
Ngày đó Phó Duy Diễn bàn bạc trước buổi tối cùng hắn đếm tiền, còn thật sự
bảo người ta mang hộp đựng tiền mừng chuyển lên phòng khách sạn. Buổi
tối lúc Dương Quýnh tỉnh rượu, cùng với Phó Duy Diễn nằm úp sấp trên
giường đầu đối đầu đếm tiền ghi sổ. Đếm tiền rất vui vẻ, thế nhưng bận
bịu xong xuôi cậu mới nhớ tới một chuyện —— nhiều tiền như vậy, để trong khách sạn quá không an toàn nha!
Vốn dĩ Phó Duy Diễn còn không lo lắng như vậy, thế nhưng Dương Quýnh sợ
hãi, lại cảm thấy địa điểm tổ chức tiệc cưới của bọn họ là nhà khách của chính phủ, tuy rằng uy tín cao lại mở đã lâu năm, nhưng các biện pháp
an ninh cùng những phương diện khác đều kém xa bên ngoài, những chỗ khác đều có thể ném tiền ném châu báu, bọn họ ở đây lỡ như chốt sắt cài cửa
bị phá hỏng thì làm sao? Phó Duy Diễn không đi xe, hai người cũng không
dám xách hòm tiền đêm hôm đón xe về nhà. Nháo tới nháo lui, Dương Quýnh
một mực lôi kéo Phó Duy Diễn thay phiên nhau canh giữ.
Dương Quýnh ngày đó uống rượu say ngủ cả một buổi chiều, buổi tối thức trông
tiền rất có tinh thần, đến phiên Phó Duy Diễn thì chịu không nổi, rạng
sáng hắn buồn ngủ khó chịu, cố tình Dương Quýnh còn cứ đá hắn không cho
hắn ngủ, Phó Duy tức giận đến mức la hét ngày mai liền ly hôn, hai người giằng co một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, ngân hàng vừa mở cửa liền thật vui vẻ mang tiền nộp vào.
Lôi Bằng nghe được líu cả lưỡi, lại nhịn không được vỗ giường cười ha ha.
Dương Quýnh cũng cười theo trong phút chốc, nói: "Con người Phó Duy Diễn rất thú vị, thật ra làm được rất nhiều việc, chỉ là cái miệng không
tích đức, tính khí còn nhỏ nhen, đặc biệt không chịu được nghe người
khác nói hắn không tốt, hơn nữa hắn cũng là người rất yêu tiền, anh
không biết chứ, trước khi kết hôn hắn còn gọi điện thoại cho người ta
đòi tiền mừng, tốn bao nhiêu công sức."
Cậu suy nghĩ một chút, bèn thuận tiện đem chuyện Phó Duy Diễn mua nhà ra nói.
Lôi Bằng lúc này mới nhớ tới đoạn hội thoại trước kia, nói với cậu: "Cậu muốn lo liệu như vậy, thế thì anh yên tâm nói rồi."
Dương Quýnh hỏi: "Nói gì ạ?"
"Anh cảm thấy thôi nhé, con người Phó Duy Diễn nhìn từ ngoài vào tất cả mọi
mặt đều rất tốt, có khí chất có của cải, người ngoài liếc nhìn một cái
thật sự không tìm ra chỗ nào để soi mói." Lôi Bằng nhìn cậu, sau đó thở
dài, "Mà chính vì thế nên cũng có một vấn đề, hắn càng tốt, người nhớ
thương thì càng nhiều. Cậu xem, trong lễ cưới có thể tòi ra một cái mối
tình đầu, ai mà biết nơi khác còn có cái gì? Lại nói con người hắn vừa
nhìn biết ngay là kiểu một thân thiếu gia từ nhỏ quen đủ loại tật xấu,
cơm không biết nấu, việc nhà không biết làm, quán xuyến việc trong nhà
thì bản lĩnh không lớn, tự tôn lại không nhỏ, chỉ ăn trên ngồi trốc chờ
người khác hầu hạ, người như thế cậu ở chung phải giữ vững tinh thần
tỉnh táo, tốt nhất ở phương diện kinh tế cũng phân chia rõ ràng, tiền
của hắn cậu đừng ham, tiền của cậu cũng đừng cho hắn, như vậy tương lai
nếu như gặp tình huống phải chia tay thì cũng nhanh gọn."
Dương Quýnh trái lại chưa nghĩ tới tầng này, chỉ cười nói: "Coi anh nói kìa, làm như em sẽ phải lòng hắn ấy."
"Cái này cũng khó nói, bây giờ là phòng ngừa trước cho cậu còn gì, ai bảo
hắn cũng có chút nhan sắc." Lôi Bằng cười hắc hắc nói: "Anh đã nói cậu
rồi, đôi khi nam sắc cũng là xuyên tràng độc dược*."
*xuyên tràng là thủng ruột, ý nói độc dược chết người.
Dương Quýnh thấy y nói tới "nam sắc" với vẻ mặt tình tứ, giả vờ làm mặt lạnh
nói: "Anh lại bị nam sắc nào mê hoặc rồi ? Em nói cho anh biết, đừng
quên anh là người đã có gia thất."
"Cái gì gia thất với chả không gia thất, đã ra khỏi cửa ở bên ngoài còn nhớ
thương nhiều như vậy làm gì." Lôi Bằng hừ một tiếng, chờ đến lúc hai
người sắp phải đi ngủ, y lại chui trong ổ chăn lén lút cầm di động gửi
tin nhắn, thi thoảng lại thấp giọng ngọt ngào dinh dính mà gửi vài tin
nhắn thoại qua, đơn giản là "Đi ngủ sớm một chút" "Nhớ anh" "Nhớ chăm
sóc tốt cho Tiểu Long Tiểu Phượng Tiểu Quân của em..."
Dương Quýnh nằm một bên nhắm hai mắt giả bộ ngủ, rồi lại không nhịn được
nhếch miệng cười không ngừng, Tiểu Long Tiểu Phượng Tiểu Quân là biệt
danh của mấy cây hoa lan mà Lôi Bằng dưỡng, mấy lời này vừa nghe là biết đang nói với vị kia trong nhà.
Quan hệ giữa Dương Quýnh và Lôi Bằng rất tốt, sở thích cũng tương đồng, đều
nguyện ý nuôi trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, chỉ là Lôi Bằng càng có thể đầu
tư cho đam mê, vì làm vườn mà đổi xe đổi phòng ở, người khác đổi sang
cái tốt hơn, y là ngược lại, bán đi căn chung cư cao tầng nhìn ra biển,
mua lại căn hộ cũ ở có tầng áp mái, gác mái đổi thành phòng sân vườn
chuyên dùng để trồng cây làm vườn. Dương Quýnh hâm mộ vô cùng, mà cũng
biết Hứa Thụy Vân kia là người rất thiếu kiên nhẫn, hai người bọn họ ở
chung với nhau lại mân mê mấy thứ đồ chơi này, nên khuyên y kiềm chế một chút. Nào ngờ Lôi Bằng vung tay lên, nói mặc kệ chứ, ngay cả hoa cũng
không cho dưỡng thì đời sống gia đình này ai mà chịu nổi.
Ban đầu Dương Quýnh cho rằng y chỉ là sĩ diện hão, sau đó mới phát hiện Hứa Thụy Vân thế mà lại thật sự lái một chiếc xe bán tải cà tàng chở đất
trồng hoa cho Lôi Bằng, lại hoặc là đeo ủng mang găng tay chuyển mấy
chậu hoa ra mái nhà hứng nắng, nửa ngày sau lại bưng trở về...
Bạn bè tụ tập cùng nhau ở một chỗ khó tránh khỏi nhiều chuyện hóng hớt, mỗi lần hỏi đến hình mẫu lý tưởng cho đối tượng kết hôn, Lôi Bằng đều cường điệu, phải đẹp và đẹp và đẹp, Dương Quýnh thì lại nhấn mạnh muốn một
người dễ tính, ôn nhu, có thể khoan nhượng chính mình... Đáp án của cái
đề tài này nhiều năm rồi chưa thay đổi, chỉ là đưa đến trong hiện thực,
kết quả của hai người lại vừa vặn trái ngược.
——
Ngày thứ nhất vào đoàn coi như thoải mái, Lôi Bằng cùng đạo diễn và tổng
giám của đoàn phim đều rất quen thân, tiến đoàn bằng quan hệ bạn bè ít
nhiều cũng nhận được chút săn sóc. Tài chính của đoàn phim cũng dư dả,
mời diễn viên cũng không quá có danh tiếng, cho nên bầu không khí tổng
thể rất tốt, Dương Quýnh lúc không có việc gì làm còn có thể ó thể dạo
tới dạo lui tham quan ngắm cảnh. Thế nhưng cũng có điểm không ổn, bầu
không khí tốt thì kỷ luật không nghiêm, cố tình phó đạo diễn còn là nữ
giới, nói chuyện mềm mỏng không có lực uy hiếp, các diễn viên thường
thường người thì đến muộn người thì lười nhác, ngày thứ nhất vẫn luôn
kéo dài tới nửa buổi chiều mới bắt đầu quay. Đoàn phim vừa mở máy mỗi
ngày đều là tiền, ban ngày làm trễ nải tiến độ buổi tối phải nghĩ biện
pháp đuổi cho kịp, xếp lịch căng thẳng, liền có mấy diễn viên quần chúng cảm thấy quá mệt tỏ ý không muốn làm.
Mấy người kia đều có một ít suất diễn, những cảnh đã quay từ trước phải
quay lại hết một loạt, phó đạo diễn trong lúc nhất thời sốt sắng đến
giậm chân, lại cũng không dám tùy tiện tìm người khác. Cuối cùng sau vài lần thương lượng, đành phải ngỏ ý mời Dương Quýnh cùng Lôi Bằng diễn
thay, dù sao hai người có kinh nghiệm, ít khi mắc lỗi, chỉ là giá thuê
hai người bọn họ diễn cao hơn so với diễn viên quần chúng, lương bổng
một lần nữa được thỏa thuận lại.
Phó Duy Diễn lúc nhận được điện thoại của Dương Quýnh vừa vặn tắm rửa xong
đang buồn ngủ, thấy dãy số gọi đến đầu tiên là sững sờ, suýt nữa tưởng
chính mình lưu sai tên.
Hắn làm ra vẻ lạnh nhạt mà bốc máy, còn ở trong lòng suy tính đối phương đã đi công tác mấy ngày, có phải là sắp sớm trở về, lại bất thình lình
nghe bên kia nói: "Chúng tôi ở chỗ này xảy ra một tình huống nhỏ, có thể phải về muộn mấy ngày."
Phó Duy Diễn kinh ngạc: "Muộn mấy ngày cơ?"
"Đại khái sáu, bảy ngày đi." Dương Quýnh nói: "Trong đoàn phim lâm thời
thiếu người, tôi và Lôi Bằng phải thế chỗ. Bây giờ đang chuẩn bị chuyển
trường quay sang núi Trường Bạch, tôi gọi điện thoại là muốn hỏi một
chút xem anh có muốn tôi mua cái gì mang về không. Nghe nói bên kia
tuyết cáp* rất tốt, mỹ dung dưỡng nhan."
*tuyết cáp (ở VN gọi là tuyết giáp): là lớp màng nhầy trong buồng trứng của
con nhái tuyết cái - loài động vật sống ở vùng phía Bắc Trung Quốc. Từ
xa xưa, tuyết giáp đã là vị thuốc quý được các hoàng hậu, phi tần, mỹ nữ trong chốn hậu cung ưa dùng bởi công dụng làm đẹp, bồi bổ khí huyết,
duy trì tuổi thanh xuân.
"Vậy thì mua hẳn hai hộp đi, " Phó Duy Diễn không nghĩ tới Dương Quýnh muốn
mua quà cho mình, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút, nhẹ giọng nói:
"Chúng tôi làm công việc này trực đêm mau già, đích thị cần thiết có đồ
tốt tẩm bổ."
"..." Dương Quýnh im bặt một lát, lại chần chừ hỏi hắn: "Anh cũng muốn?"
Phó Duy Diễn đứng hình, "..."
Dương Quýnh ở bên kia nhịn cười: "... Tôi là dự định mua tặng mẹ anh. Tuy vậy nếu anh muốn thì cũng được, lát nữa anh gửi tôi địa chỉ, tôi mua nhiều
hơn một chút rồi gửi chuyển phát nhanh về." Cậu nói xong đại khái sợ hắn lúng túng, vội vàng nói bổ sung: "Nấm mộc nhĩ ở đây cũng rất tốt, nam
nữ già trẻ đều dùng được, chi bằng mỗi thứ mua một ít?"
"Được thôi, " Phó Duy Diễn ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói: "Vậy thì mỗi thứ một ít đi."
Sau một lát Dương Quýnh quả nhiên gửi tin nhắn WeChat cho hắn, đầu tiên là
phát ra một cái mặt cười thè lưỡi đáng yêu, lại hỏi hắn: Gửi tôi địa chỉ đi.
Phó Duy Diễn gửi sang địa chỉ nhận hàng ở căn phòng trọ của hắn.
Dương Quýnh trả lời một chữ ok, lại chụp màn hình gửi cho hắn xem, xác nhận
lần nữa: Chắc chắn là địa chỉ này nhé, như vậy tôi đóng gói mấy thứ như
mộc nhĩ, linh chi, nấm mật ong (nấm phỉ) gửi về trước, tuyết cáp
nhắm chừng không được thì tôi mang theo bên người, nghe nói loại hàng
này đều đóng bình thủy tinh, chuyển phát nhanh sợ đường xa xóc nảy rơi
vỡ mất.
Tiện thể còn chia sẻ một tin chuyển tiếp giới thiệu đặc sản Đông Bắc.
Phó Duy Diễn bấm vào xem, tất cả đều là các loại món hầm, số ba chính là món gà hầm nấm phỉ mà hắn yêu thích.
Hơn nửa đêm nhìn ảnh đồ ăn bụng sôi ùng ục, Phó Duy Diễn vội thoát ra
ngoài, suy nghĩ trong chốc lát đi hỏi thử lão Lý lần trước mua gà trống ở đâu, đặng mua trước hai con về nhà để dành. Lão Lý chính là người đồng
nghiệp thường xuyên khoe khoang với hắn tay nghề nấu nướng của bà xã,
hai người chung một phòng ban, người kia đến cái hộp cơm cũng phải mang
đi khoe khoang khắp một vòng. Phó Duy Diễn ngoài miệng khinh bỉ, trong
lòng lại ước ao muốn chết, lúc này thấy Dương Quýnh gửi sang toàn là
hình đồ ăn, nhịn không được trước tiên ở trong đầu vặt lông gà trống hết một lượt, hận không thể bắt Dương Quýnh vừa về nhà liền lập tức làm
canh cho hắn.
Hắn nghĩ
đến đây, lại không khỏi suy nghĩ một chút đến lúc đó đăng vòng bạn bè
làm sao cho không có vẻ quá thể hiện, đăng ảnh gà chưa vặt lông cùng nồi canh đã nấu xong, hay là đăng ảnh gà đã vặt lông cùng bát canh, nói
chung vừa muốn biểu thị ra đây là nhà mình làm, lại không thể quá khoe
khoang, như thể mình lâu lắm mới được một bữa.
Phó Duy Diễn càng nghĩ càng cao hứng, lật qua lật lại mấy tấm lịch, gửi qua cho Dương Quýnh một chuỗi biểu cảm cười nhe răng thật là dài.
Dương Quýnh ở bên kia lại sợ hết hồn, suy nghĩ một chút cũng không biết còn
có thể tiếp tục tán gẫu cái gì, dứt khoát trả lời hắn: Không còn sớm,
anh đi nghỉ sớm đi, chúng tôi còn phải tranh thủ trên đường đi chợ ngủ
một lát, ngủ ngon.
Phó Duy Diễn lần này lại gửi sang một chuỗi mặt cười nhe răng, may mà cuối cùng cũng chốt lại một câu kết thúc —— ngủ ngon.
Liên tiếp mấy ngày Phó Duy Diễn làm việc đều đặc biệt năng nổ, hắn quay lại
bệnh viện sớm trước kỳ hạn xin nghỉ, thứ nhất là nhân vật trọng yếu của
kỳ nghỉ tân hôn trong dự tính không còn ở đây, hắn ở nhà một mình buồn
chán, thứ hai là phòng ban bệnh viện quả thật rất bận, hắn vừa xin nghỉ, lịch trực quy định thay phiên đổi ca cho nhau thiếu mất một người, thậm chí vài đồng nghiệp phải xoay ca liên tục mới lấp được vào chỗ trống.
Mọi người đối với việc hắn trở lại làm tự nhiên cảm thấy vừa vui vẻ vừa cảm động. Mấy ngày nay nhìn hắn công tác chăm chỉ lại đặc biệt hiệu quả, đã có người than thở nói: "Bác sĩ Phó nhất định là tìm được đối tượng tốt, mấy ngày nay đều tràn ngập trong hạnh phúc, đích thực làm người khác
hâm mộ nha."
Phó Duy
Diễn cười cười, xua tay khiêm tốn đáp: "Nào có, tôi chính là yêu công
việc, người kia vừa xong xuôi lễ cưới liền phải đi nơi khác, tôi ngay cả một bữa cơm nóng còn chưa kịp ăn đây."
Mọi người đang cùng nhau đi ăn ở căng-tin, có người nghe không hiểu hắn
đang giả vờ khiêm tốn, gật gù tiếp: "Cũng đúng nhỉ, hiện giờ người trẻ
tuổi rất ít khi làm cơm, làm gì còn ai có thể mỗi ngày như Lý tẩu làm đồ ăn hầm canh, nếu nói trong viện ta, cuộc sống gia đình thoải mái nhất
vẫn là nhà lão Lý."
Mọi người sôi nổi gật đầu nói phải.
Phó Duy Diễn vốn dĩ chỉ là khiêm tốn một chút, lúc này nghe người ta nói
như vậy, tức khắc nhịn không nổi, phản bác: "Cũng không phải là không
thích làm cơm, nhà tôi rất biết nấu nướng, chỉ là em ấy bận. Mấy ngày
nay phải đi công tác mà vẫn nhớ thương gửi đồ ăn về nhà đây."
Đồng nghiệp hiếu kỳ lại gần hỏi: "Có gì ăn ngon không?"
Phó Duy Diễn mở WeChat cho mọi người nhòm một cái, nói: "Các cậu cũng không hiểu, đều là nguyên liệu nấu ăn, nấm mật ong, nấm bờm sư tử, nấm đầu
khỉ... Đều là đồ ăn, cái này mấy người các cậu không phân biệt được
đâu."
Hắn chìa di động cho người nhìn, giao diện tin nhắn ghi chú một chữ Dương*.
Tuy vậy có đồng nghiệp ánh mắt sắc bén, lại nhìn thấy "Dương" gửi cho hắn
một bức ảnh chụp màn hình, cô gái nhỏ mặt mày nhăn lại, ra vẻ rối rắm.
Phó Duy Diễn nhướng mày lên, hỏi cô gái: "Sao thế?"
"... Không ạ, " Cô gái nhỏ do dự một chút, chỉ vào khung trò chuyện hỏi:
"Bác sĩ Phó, cái người 'Nương nương cấm nói' này là ai vậy?"