Editor: Mai Tuyết Vân
Quân Vô Nhai vốn là một nam tử dịu dàng như ngọc, bị nàng dùng thái độ
cợt nhã như thế làm nghẹn lời, không biết nói sao cho phải. Suy nghĩ của cô nương trước mặt hoàn toàn không cùng một thế giới với hắn, sao nàng
không thể hiểu lời hắn nói thế nhỉ?
Thanh Hoan nhắm mắt hồi lâu, thấy đối phương bất động lại mở ra lần nữa, vừa tò mò vừa hoài nghi hỏi: "Công tử dùng 5000 lượng vàng mang ta đến
chỗ này, chẳng lẽ chỉ trò chuyện suốt đêm với ta sao?"
Giọng điệu của nàng vừa khó hiểu vừa ngây thơ, khuôn mặt anh tuấn của
Quân Vô Nhai vì thế mà đỏ bừng. Thời khắc xúc động mở miệng trả giá, hắn thật sự không có chút tà niệm nào. Nhưng hôm nay bị Thanh Hoan nói như
vậy, ngược lại khiến hắn chú ý đến cơ thể đang độ xuân thì rực rỡ như
đóa hoa của nàng. Làn da mềm mại, vòng eo thon nhỏ và bộ ngực đẫy đà như ẩn như hiện dưới lớp sa mỏng, mọi thứ đều khiến cơ thể hắn nóng rực.
Thật ra Thanh Hoan tự biết bản thân có sức hút, từ biểu cảm của Quân Vô
Nhai cho thấy, lúc này hắn còn chưa có tình yêu nam nữ với vị Đại tiểu
thư kia. Cho dù có cũng rất mơ hồ, không rõ ràng đến mức hắn vốn chẳng
để tâm.
Việc nàng cần làm chính là phải bóp chết thứ tình cảm mập mờ ấy từ trong trứng nước, khiến hắn còn chưa kịp bảo vệ và chăm sóc nàng ta thì đã
hoàn toàn quên mất. Theo lời Thất Thất, nàng chỉ cho người trả lại ngân
phiếu, vị Đại tiểu thư kia đã sai người phá hủy dung mạo và chà đạp thân thể của nàng.
Lúc đó, nàng ta đã có được Quân Vô Nhai, vậy mà vẫn còn ghen tỵ. Thế mới biết, nếu trước khi có được sự yêu thích của Quân Vô Nhai mà Đại tiểu
thư phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Thanh Hoan nghĩ đừng mong sẽ hoàn
thành được tâm nguyện của Thất Thất, sợ rằng cả tính mệnh bản thân cũng
khó giữ.
Nàng không còn nhiều thời gian, khó khăn lắm mới được ở cùng với Quân Vô Nhai, trong thời gian ngắn nhất nàng phải khiến Quân Vô Nhai yêu nàng.
Quân Vô Nhai bị Thanh Hoan hỏi như vậy, cũng có chút ngại ngùng. Nhất
thời xúc động vung tiền như rác, đây không phải là tác phong của hắn.
Hắn còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy, Thanh Hoan đã tiếp lời: "Công tử
đã trả vàng, thì đừng lãng phí cơ hội này nhé. Dù hôm nay ngài không
chạm vào ta hay đưa ta trở về, ngày hôm khác ta cũng phải hầu hạ nam
nhân khác, sao công tử không hưởng thụ trọn vẹn lần này đi?"
Nàng ngồi dậy, đưa tay cởi xiêm y trên người Quân Vô Nhai, nam nhân này
quá giữ lễ quá cứng nhắc, nhìn thì thanh cao không thể nào chạm tới.
Thật ra chỉ cần ngươi chủ động, bình thường hắn khó lòng từ chối ngươi.
Cho nên khó tránh việc Thanh Hoan nghi ngờ, lời Thất Thất đã từng nói:
"Công tử si tình chung thủy với Đại tiểu thư." Vốn chỉ là