Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Tuy Quân Vô Nhai đã mười tám tuổi, trong chốn giang hồ cũng không ít
thiếu nữ ái mộ hắn, nhưng trước sau hắn vẫn giữ mình trong sạch không
làm loạn, cho nên đến nay vẫn chưa từng gần nữ sắc. Bất chợt thấy thân
thể nữ tử như ngọc dương chi thì trong lòng hoảng loạn.
Thân thể Thanh Hoan thon thả cân đối, da trắng nõn như tuyết, tuy bị
thương nhưng lại càng tôn lên sự xinh đẹp của nàng. Quân Vô Nhai thấy
lòng mình rung động, liền nhanh chóng niệm một lần kiếm phổ rồi mới run
rẩy bôi cao dược cho Thanh Hoan.
Có thể nói thân thể nàng đều đã bị hắn nhìn hết, dù là nơi tư mật cũng
không ngoại lệ. Từ đầu đến cuối Thanh Hoan đều tỏ ra vô cùng bình thản,
nhưng trong lòng lại buồn bực Quân Vô Nhai, hắn nhìn thân thể nàng rồi
nhưng sao một chút phản ứng cũng không có?
Cao dược hắn bôi cho Thanh Hoan là thánh phẩm chữa thương, miệng vết
thương rất nhanh đã kết vảy, Thanh Hoan kéo chăn gấm, bình thản nói: “Đa tạ ân đức của công tử, tiểu nữ không thể báo đáp, phiền công tử đưa
tiểu nữ về Ỷ Hương viện.”
Ỷ Hương viện? Nơi đó cách Lệ Kiếm sơn trang không xa, là chỗ triều đình
và giang hồ thường gặp gỡ? Ánh mắt Quân Vô Nhai trở nên sâu kín. Mấy
ngày trước hắn đi gặp bằng hữu thì nghe một số người nói đêm qua là buổi đấu giá hoa khôi hàng năm của Ỷ Hương viện. Nghe nói tú bà đã sớm thả
tiếng gió hoa khôi năm nay chỉ mới mười hai, thân thể vô cùng quyến rũ
xinh đẹp, lúc đó có bằng hữu còn mời hắn đi cùng.
Chẳng lẽ… Chính là nàng?
Quân Vô Nhai nhịn không được, hỏi: “Nàng tên gì?”
Thanh Hoan cười cười, nói: “Thất Thất.”
“Thất Thất?” Nghĩa là vẻ đẹp kỳ diệu sao?
Thanh Hoan như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: “Là Thất Thất trong câu ưu tư vì thương nhớ.”
Quân Vô Nhai bị nàng nói trúng, nhất thời không biết chống đỡ thế nào.
Thanh Hoan không chịu ở lại Lệ Kiếm sơn trang nên cuối cùng hắn đành đưa nàng về Ỷ Hương viện. Tú bà thấy Thanh Hoan trở về thì cao hứng muốn
chết, liên tục cảm tạ hắn.
Quân Vô Nhai không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót khó nói
thành lời, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Hoan chậm rãi đi vào, đại môn Ỷ Hương viện đóng lại trước mặt như đang ngăn cách nàng và hắn ở hai thế giới.
Tất nhiên là không giống nhau rồi. Hắn là trang chủ của Lệ Kiếm sơn
trang xuất thân cao quý, tiền đồ vô lượng, còn nàng chẳng qua chỉ là kỹ
nữ nho nhỏ bên bờ sông Hán Thủy.
Dù là thân phận hay sự từng trải đều vô cùng khác biệt. Quân Vô Nhai không rõ tại sao mình vẫn muốn đứng đây? Hắn