Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Sau khi Quân Vô Nhai đưa Hoa Nhứ Nhi trở về, liên tiếp 5 ngày hắn không
hề đến Ỷ Hương viện. Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra. Cũng chính
lúc này Thanh Hoan mới thật sự nhận ra muội muội Hoa Nhứ Nhi này quan
trọng như thế nào ở trong lòng Quân Vô Nhai.
Hắn vì nàng ta mà không để ý đến nữ tử đã làm bạn với hắn nhiều năm. Hơn nữa, hai người sớm đã có quan hệ phu thê, mà từ trước đến nay Quân Vô
Nhai vô cùng mê luyến thân thể của nàng. Nhưng như vậy cũng có thể giải
thích được lời nữ quỷ Thất Thất nói “Công tử yêu vị đại tiểu thư kia
điên cuồng”. Tuy sự xuất hiện của nàng khiến cho Quân Vô Nhai không yêu
Hoa Nhứ Nhi, nhưng ở trong lòng hắn thì địa vị của Hoa Nhứ Nhi vẫn vô
cùng quan trọng.
Trong tình huống như thế mà muốn Hoa Nhứ Nhi bị báo ứng là chuyện không
thể. Đừng nói tới ba huynh trưởng của Hoa Nhứ Nhi, ngay cả cửa ải Quân
Vô Nhai này nàng cũng không qua được.
Thanh Hoan khẽ thở dài, chưa từng nghĩ sẽ có một vấn đề khó khăn như vậy vắt ngang trước mặt mình. Tú bà rất nghiêm khắc với nàng vì sợ một ngày nào đó nàng yêu Quân Vô Nhai mà hủy hoại chính mình. Cuối cùng nàng
phải làm sao mới có thể hoàn thành được tâm nguyện của nữ quỷ Thất Thất
đây?
Nếu không phải ký ức trên cầu Nại Hà đã khắc quá sâu thì Thanh Hoan sẽ
không thể tin tưởng được người bây giờ đang ở thế giới này không phải là mình. Tiếng của tiểu cô nương đã không còn vang lên trong đầu nàng nữa.
Thanh Hoan ngồi trước gương chậm rãi chải mái tóc đen mượt như tơ, đắm
chìm trong những suy nghĩ khó kìm nén. Bây giờ ngoại trừ bản lĩnh quyến
rũ nam nhân thì cái gì nàng cũng không có. Ngay cả khi nàng học tốt cầm
kỳ thi họa, nếu không có đất dụng võ thì cũng vô ích thôi.
Ngay lúc này nàng cần nhất là khinh công, đáng tiếc thân mình nàng tuy
nhỏ nhưng lại không phi thân nổi. Thanh Hoan vô cùng bất đắc dĩ, chẳng
lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?
Trong lúc nàng đang trầm tư thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra, tú bà
cuống quýt xông vào. Vừa thấy Thanh Hoan không ở trên giường thì gấp gáp la to: “Thất Thất! Thất Thất ơi! Thất Thất, con ở đâu?!”
Thanh Hoan đi ra từ sau bình phong, hỏi: “Chuyện gì vậy, ma ma?”
“Nhanh lên con, có khách nhân chỉ đích danh con đó, trang điểm nhanh lên nào! Tú bà gấp gáp, “Ai da, nha đầu này! Sao không bôi chút son