Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 9: Bát canh thứ nhất (8)


trướctiếp

Editor: loi_nha_tinh

Beta: Mai Tuyết Vân

Thanh Hoan thật may mắn vì Hoa Nhứ Nhi là loại người thứ hai. Suy cho cùng thì nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, vẫn chưa thể che dấu hoàn toàn cảm xúc của mình. Thanh Hoan lại là người đã từng sống hơn 40 năm, tất nhiên phải thông minh hơn so với thiếu nữ ngây ngô.

Mấy năm nay ở cùng một chỗ với Quân Vô Nhai, nàng đã ngấm ngầm thay đổi suy nghĩ của hắn, khiến hắn nghĩ rằng nàng là người ngoài mặt bướng bỉnh, nhưng trong lòng lại vô cùng thành thật. Như vậy, nếu có một ngày nàng phải đối địch với Hoa Nhứ Nhi thì cũng không đến mức thua một cách triệt để.

Nàng cũng rất muốn biết cuối cùng Quân Vô Nhai sẽ tin tưởng nàng hay là “muội muội” Hoa Nhứ Nhi kia.

“Đúng vậy, lúc đó muội phải đến chúc mừng đấy.” Quân Vô Nhai hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của Hoa Nhứ Nhi. Nói cách khác, một chút rung động của hắn đối với Hoa Nhứ Nhi sớm đã bị Thanh Hoan xóa sạch. Bây giờ trong mắt hắn thì Hoa Nhứ Nhi chỉ đơn thuần là một muội muội thôi.

Hắn có thể làm một người huynh trưởng yêu thương và dung túng nàng ta, nhưng tuyệt đối không thể yêu nàng như một nam tử được. Có đôi khi trong tình yêu đến trước hay đến sau cũng rất quan trọng. Nếu Thanh Hoan không nắm lấy cơ hội này, đợi cho cảm tình của Quân Vô Nhai đối với Hoa Nhứ Nhi ngày càng sâu đậm thì dù cho nàng muốn phá hoại cũng không dễ dàng.

May mắn là nàng đã có một khoảng thời gian mấy năm nay để từ từ đi.

Hoa Nhứ Nhi miễn cưỡng cười nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần Vô Nhai ca ca thích là được, hơn nữa… Nhứ Nhi cũng rất thích Thất Thất tỷ tỷ!”

Câu nói cuối cùng kia nàng ta nói “thích” Thanh Hoan nghe giống như rắn độc đang theo dõi con mồi, giờ phút nào cũng có thể vươn răng độc hung hăng cắn xuống. Quân Vô Nhai lại không cảm nhận được, hắn thấy “muội muội” và người trong lòng rất hợp nhau thì hắn vô cùng cao hứng, nói rất nhiều chuyện giữa hai người cho Hoa Nhứ Nhi. Từ đầu đến cuối Hoa Nhứ Nhi đều tỏ vẻ mỉm cười lắng nghe, nhưng đôi tay ngọc đã nắm chặt lại.

Nhân lúc Quân Vô Nhai đi ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn lại Thanh Hoan và Hoa Nhứ Nhi, Thanh Hoan rót ly tra đưa cho Hoa Nhứ Nhi. Hoa Nhứ Nhi hất đổ ly trà, nước trà nóng đổ lên cánh tay của Thanh Hoan, da thịt trắng nõn như tuyết đỏ bừng một mảng sau lớp y phục mỏng manh.

“ y da.” Hoa Nhứ Nhi không chút áy náy xin lỗi, “Thật xin lỗi, mong Thất Thất tỷ tỷ tha thứ cho ta.”

Nàng đứng lên nhìn xuống Thanh Hoan, ánh mắt vô cùng cao cao tại thượng, vẻ mặt vô cùng xem thường nữ tử thanh lâu này, hoàn toàn khác với hình tượng thân mật vui vẻ đơn thuần của nàng


trướctiếp