Hạ Kinh Chước đã cho cô chìa khóa dự phòng, khi cô cầm chìa khóa mở cánh cửa ra, lửa giận trong lòng bình ổn xuống một chút.
Chính là vừa vào cửa, trở lại phòng ngủ nhìn đồ vật xung quanh tràn ngập hơi
thở của anh, sách của anh, chế phục đã giặt sạch sẽ của anh, dao cạo râu của , sữa rửa mặt của anh, đồng hồ của anh, đồ sạc di động của anh, tất cả những đồ vật này đều làm cô bắt đầu sầu lo.
Nếu Hạ Kinh Chước biết chuyện Duyệt Đồ cùng An Bình tiếp tục hợp tác hẳn sẽ liên tưởng đến cô đi.
Chỉ mong Lâm Hàn Dữ chỉ lợi dụng cô, cũng không đê tiện đến mức làm Hạ Kinh Chước nhìn thấy hình ảnh cô gặp Hạ Uyên ngày đó.
......Thôi, không thể chỉ mong đợi, cô không thể trông cậy vào một người chỉ sai
lầm một lần mà không có lần thứ hai, có khi lúc ấy Hạ Kinh Chước thật sự đi, cô phải tính đến khả năng xấu nhất.
Lấy di động ra, nhìn thời gian, lúc này anh hẳn là ở trên trời, hôm nay
chính là bay đi Canada, muốn liên lạc với anh cũng phải đến ngày mai.
Từ từ đi, dù sao hiện tại cô thất nghiệp, không thiếu nhất chính là thời gian.
Xa ở trên trời, Hạ Kinh Chước nằm ở phòng nghỉ của cơ trưởng, trong tay là báo chí toàn tiếng Anh, anh một chữ cũng không xem vào.
Anh thậm chí không biết khi trở lại Giang Thành nên đối mặt với Giang Gia Niên như thế nào.
Nếu không dứt khoát đừng trở về.
Nhưng sao có thể không trở về đây.
Trước sau gì phi cơ cũng phải bay về, anh cũng phải từ Canada trở về.
Nhưng mà, chờ ở Giang Thành cũng không chỉ có quan hệ nghi kỵ mâu thuẫn của
vợ chồng mới cưới như anh tưởng tượng, cũng quan hệ đến ba anh không
nhiều lắm.
Đó là tai họa bất ngờ của anh.
Mới vừa dừng phi cơ được một phút, Trần Phong cùng Hình Chu đã không thấy
tăm hơi, hai người này biến mất cùng nhau, Hạ Kinh Chước cùng Lâm Đống
trở về giao cơ, còn chưa đi đến phòng tài liệu đã bị người cản lại.
"Hạ cơ trưởng, Lâm chủ nhiệm bên kia thỉnh ngài qua một chuyến." Người tới
là nhân viên hậu cần, nhìn anh một cái, lại nhìn phía sau anh, "Kỹ sư
Phùng cũng đến đi."
Hạ Kinh Chước quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Trần Phong, trong lòng hai người đều có dự cảm nào đó.
Hình Chu cùng Trần Phong mất tích, khẳng định không bình thường.
***
Người mất tích cuối cùng tìm được ở nơi này của chủ nhiệm Lý.
Trần Phòng cùng Hình Chu đứng một bên, chủ nhiệm Lý ngồi ở sau bàn làm việc, trừ ông ấy, còn có một vị Dư phó tổng lãnh đạo cao tầng của công ty.
Phó tổng và chủ nhiệm đều ở, người tới lại đều là nòng cốt hiện tại của
hãng bay An Bình, chuyện này mặc kệ là tốt hay xấu, đều là một tình
huống nghiêm trọng.
Đang
tới là Phùng Thần, Phùng Thần vừa thấy cục diện này liền sốt ruột, vội
quay đầu lại nhìn Hạ Kinh Chước, Hạ Kinh Chước chậm rãi đi vào, anh vừa
tiến vào, tất cả người trong phòng rõ ràng đều khẩn trương tinh thần
lên, đặc biệt là Trần Phòng và Hình Chu, trong hai người này Hình Chu
phản ứng vô cùng rõ ràng, Trần Phong nghiêng mắt nhìn cậu ta một cái,
không dấu vết mà gõ cậu ta một chút, Hình Chu nhanh chóng thu hồi tầm
mắt cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng phần khẩn trương kia không có
cách nào xóa bỏ.
Rốt cuộc là bùn lầy, như thế nào cũng không thể trát tường, trong lòng Trần
Phong hừ một tiếng, giương mắt đối diện với tầm mắt lơ đãng của Hạ Kinh
Chước, trong lòng không tự giác nhảy dựng lên, nhưng vẫn giả vờ cười
chống lại anh một chút, chẳng qua có thể được người ta mỉm cười đáp lại
hay không, liền không thể biết được.
Hạ Kinh Chước hiển nhiên không có tâm tình cũng người như hắn hàn huyên,
thấy hắn ta tươi cười giả dối như vậy không trực tiếp nhăn mặt đã là
không tồi, này vẫn là xem trên mặt mũi của chủ nhiệm Lý cùng Dư phó
tổng.
"Chủ nhiệm Lý."
Phùng Thần đã mở miệng hỏi, "Chúng tôi còn chưa đi giao tư liệu, ngài
tìm chúng tôi có chuyện gì sao?" Dừng một chút, nhìn Hình Chu cùng Trần
Phòng, "Còn có hai người các cậu, sao lại trực tiếp chạy tới đây? Giao
tư liệu chưa?"
Trần Phong mỉm cười nói: "Kỹ sư Phùng, hiện tại giao tư liệu không phải việc vội vàng nhất."
Phùng Thần nhíu mày: "Vậy cái gì vội vàng?"
Trần Phong nhìn về phía chủ nhiệm Lý, ông ta liếc Phùng Thần, sau đó dùng
ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Kinh Chước, sau một lúc lâu mới nói: "Về sự cố
chuyến bay 591 lần trước, hôm nay Trần Phong cùng Hình Chu tìm tôi nói
một chút, tôi muốn các người tới đối chất một chút."
Chú ý, đây là dùng từ "Đối chất", không phải "Tham mưu", ý tứ khác chính là, bọn họ là đương sự, không phải người ngoài.
Phùng Thần nháy mắt nhìn về phía Hạ Kinh Chước, hành vì của anh ta như vậy
lọt vào trong mắt Dư phó tổng chính là chột dạ, ông ta cau mày nói: "Anh đừng nhìn Hạ Kinh Chước, anh trước tới giải thích cho tôi một chút
chuyện này là như thế nào?"
Dư phó tổng trực tiếp quăng một phần tư liệu cho anh ta, Phùng Thần tiếp
nhận tới nhìn kỹ, trên đó là ảnh chụp động cơ máy bay đã bị động tay
qua, ảnh chụp này anh ta cũng có, đã sớm chuẩn bị tốt, tính đưa cho lãnh đạo xem, còn chưa kịp đưa đã bị người khác nhanh chân đến trước, làm
sao anh ta có thể không kích động đây?"
"Này sao lại thế này?" Phùng Thần nhanh chóng đem tư liệu cho Hạ Kinh Chước, Hạ Kinh Chước im lặng mà nhìn một lúc, liền đem ánh mắt chuyển lên
người Hình Chu.
Hình Chu nhìn thẳng anh một lát, nhấp môi quật cường mà nâng đầu.
Thời gian trở lại nửa giờ trước.
Ở trên phi cơ, Trần Phong lôi kéo Hình Chu đi gặp lãnh đạo, ở trên đường
Hình Chu còn rất không phối hợp, Trần Phong nói thẳng: "Cậu còn không
đi? Vậy cậu rốt cuộc tính làm sao bây giờ? Tôi nói cho cậu biết, Hạ Kinh Chước và Phùng Thần vì bảo đảm sự tình vạn vô nhất thất, đã tính toán
đùa chết cậu, cậu còn không phản kích, vậy chờ rời khỏi An Bình đi!"
Hình Chu tức giận mà nói: "Tôi vì sao phải tin tưởng anh? Anh Kinh Chước
không có động cơ hại tôi, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt!"
Hình Chu cũng không ngốc, tuy rằng bị lừa vào tròng, nhưng còn lại một chút
lý trí, nhưng tia lý trí này đã lập tức bị Trần Phong làm tan rã.
Trần Phong cười nhạo mà nhìn cậu ta: "Tôi nói sao cậu lại ngốc như vậy chứ?
Cậu không nghĩ xem hiện tại cậu bao nhiêu tuổi rồi còn chưa đươc lên cơ
trưởng? Tuổi của cậu cùng Hạ Kinh Chước cũng không sai biệt lắm, anh ta
đều chuẩn bị thăng lên là giáo viên cơ trưởng, cậu còn chỉ còn là cái
phó phi công, cậu cảm thấy đây là vì cái gì?"
Hình Chu cau mày, rõ ràng vẫn không muốn tin tưởng, cậu ta cắn môi nói: "Anh không phải cũng vẫn là phó phi công sao?"
Trần Phong vẻ mặt khiêm tốn nói: "Ngại quá, tuổi của tôi so với cậu còn nhỏ
hơn mấy tháng, hơn nữa Lâm cơ trưởng đã tiết lộ cho tôi, chỉ cần năm nay tôi kết thúc cả năm công tác an toàn, sang năm liền tính toàn báo với
cấp trên để tôi lên cơ trưởng."
Hình Chu kinh ngạc nhìn anh ta, Trần Phong tiếp tục nói: "Cậu có phải cảm
thấy Hạ Kinh Chước không cần thiết hại cậu không? Cậu thật đúng là ngây
thơ, cậu chẳng lẽ còn không nhìn ra sao? Hạ Kinh Chước cho tới bây giờ
luôn là cơ trưởng được quảng cáo rùm beng là cơ trưởng trẻ tuổi nhất An
Bình, anh ta tự cao tự đại, lòng dạ rất sâu, hơn nữa lòng dạ vô cùng hẹp hòi, căn bản không có cách nào tiếp thu việc người khác ưu tú hơn anh
ta, cho nên mới luôn chèn ép cậu, làm cậu không thể nào lên được cơ
trưởng."
Hình Chu cứng đờ vô thố nói: "Không, tôi không tin, tôi vì sao phải tin tưởng anh, anh
vẫn luôn mong tôi rời khỏi An Bình, anh sẽ hảo tâm giúp tôi sao? Khẳng
định là đang gạt tôi."
Trần Phong vẻ mặt thương hại nói: "Hình Chu, cậu thật là đáng thương, ngu
ngốc, tôi đều không nhịn được mà đau lòng cho cậu. Tôi à, chẳng qua là
không nhìn được Hạ Kinh Chước diễu võ dương oai ở An Bình thôi, cậu cũng không biết thời điểm cậu dừng bay anh ta đối với phó phi công mang theo tạm thời có bao nhiêu kém cỏi, tôi thật sự phải nhẫn nhịn người tự đại
ngạo mạn như anh ta ở An Bình chính là vũ nhục phi công của ngành hàng
không này, cho nên mới giúp cậu, tin hay không tùy thì cậu." Hắn ta vừa
buông ta, nhấc chân muốn đi, trong lòng đếm đến ba, quả nhiên bị ngăn
lại.
Hắn ta nhàn nhạt
nhìn về phía Hình Chu, cậu ta cúi đầu vẻ mặt mâu thuẫn sắp không chịu
nổi mà sững sờ ở kia, còn đang đắm chìm trong cảm giác đau thương, Trần
Phong làm bộ làm tịch mà vỗ vỗ cậu ta nói: "Hình Chu, trước kia tôi đối
nghịch với cậu là vì cảm thấy cậu quá ngốc, đối với phi hành lại không
nghiêm túc, đó là hận sắt không thành thép, tôi cùng Hạ Kinh Chước không giống nhau, tôi thực sự đã từng hại cậu sao? Đương nhiên không có. Nếu
cậu còn ngây ngốc mà chờ chết, vậy cũng đừng trách tôi không nhắc nhở
cậu, tôi cũng là tận tình tận nghĩa."
Hình Chu hồng vành mắt nói: "Nhưng tôi có thể làm sao bây giờ? Liên tính tôi muốn phản kháng cũng không biết nên làm như thế nào, tôi căn bản không
đấu không lại anh ta."
Trần Phong tiếc hận nói: "Nói lời thật lòng, rốt cuộc người ta trừ bỏ thân
phận cơ trưởng trẻ tuổi ưu tú nhất An Bình còn có một cái thân phận càng sâu đó, người ta có một người cha tốt, cả ngày ngồi với Tần đổng, há là người cậu có thể đem anh ta thế nào sao?"
Hình Chu nghe vậy biểu tình càng thêm tuyệt vọng, Trần Phong thích hợp nói:
"Ai, tính tôi làm việc tốt đi, nếu cậu thật sự hy vọng giữ được vị trí
của chính mình, tôi thật sự có thể giúp cậu một phen."
Hình Chu ngây ngốc mờ mịt mà nhìn về phía anh ta, căn bản không biết chính mình đối mặt với người đáng sợ như thế nào.