Từ Vân Liệt nghiêm túc giữ khoảng cách. Nhưng dáng vẻ nói chuyện lại làm cho Sở Từ không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Anh Từ, sao anh lại giống như đàn bà vậy? Sờ một chút thì làm sao, em cũng
không ngại, anh sợ cái gì?" Sở Từ khẽ cười một tiếng, vươn tay chọt lên
bụng của hắn.
Mặc dù cách quần áo, nhưng Sở Từ cũng có thể cảm
giác được cơ bắp rắn chắc trên người hắn. Ánh mắt lập tức trở nên khiêu
khích, khóe miệng nhếch lên giống như một con hồ ly tinh gian trá, lông
mày khẽ nhíu lại bỗng nhiên quyến rũ hơn.
Ngoại hình của nàng vốn dĩ không xấu, thậm chí còn rất xinh đẹp. Một đôi mắt phượng cực kỳ
quyến rũ, cũng cố ý đùa giỡn Từ Vân Liệt. Lúc này biểu cảm của nàng lại
tràn ngập nữ tính, xương cốt trên người trong chớp mắt giống như mềm ra, thở ra mùi như hoa lan làm cho tim Từ Vân Liệt tê dại.
Nhưng Từ
Vân Liệt lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp: "Tiểu Từ, em
thành thật một chút, loại hành vi côn đồ này nhất định phải đấu tranh,
phải hoàn toàn chống lại."
Nói chuyện yêu đương thì nói chuyện
yêu đương, sao có thể làm bậy chứ? Là một người đàn ông, mặc dù hắn rất
hưởng thụ dáng vẻ này của Sở Từ. Nhưng nó cũng nhắc nhở hắn về trách
nhiệm của một người đàn ông.
Bình thường quá mức thân mật khó
tránh khỏi sẽ hình thành thói quen. Khi ở bên ngoài sẽ không cẩn thận
biểu hiện ra trước mặt người khác, đối với hắn thật ra không sao cả.
Nhưng chắc chắn sẽ có người cảm thấy Sở Từ không đủ đứng đắn. Bây giờ Sở Từ vẫn còn nhỏ tuổi, hắn lại không giống người thường có thể kết hôn
trước. Cho nên nếu bây giờ người khác chỉ trỏ về Sở Từ, vậy phải đợi ít
nhất hai năm sau nàng lập gia đình thì tin đồn kia mới ngừng.
Người đàn ông đúng là chiếm lợi về mặt tình cảm. Mặc dù bây giờ nam nữ bình
đẳng, nhưng cùng một việc con gái bị chỉ trích và áp lực lớn hơn con
trai.
Huống chi, hắn nhớ mẹ của Sở Từ chưa kết hôn đã có thai.
Năm đó ba mẹ của nàng là vợ chồng chưa cưới vẫn bị chỉ trích rất nhiều,
huống chi là hai người bọn họ.
Sở Từ vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm
túc của Từ Vân Liệt cũng mất hứng, ủ rũ nói: "Em chỉ đùa một chút mà
thôi. Anh Từ, anh như vậy thật không thú vị."
Nàng cũng không
phải cô đồn, không thèm khát như vậy. Nàng chỉ là cảm thấy dáng vẻ của
Từ Vân Liệt này giống chàng ngốc rất buồn cười. Hơn nữa đời trước bên
cạnh nàng đều là đàn ông, đã quen tùy tiện, tất cả sẽ không tự giác trêu chọc một chút.
"Em cũng đừng tức giận, em lén... sờ mấy cái cũng được. Nhưng không thể lúc nào cũng sờ... Nếu tạo thành thói quen thì
không tốt." Trong chớp mắt giọng điệu của Từ Vân Liệt tốt hơn rất nhiều, nhìn đôi tay thon dài của nàng trong lòng cũng hơi tiếc nuối.
"Đúng rồi, trước đó anh không phải nói em đi với anh đến thủ đô sao? Có ý gì? Bây giờ anh đã chuẩn bị đi à? Không phải đi biên giới đánh giặc sao?"
Sở Từ lại hỏi.
Khi nhắc đến chuyện chính, Từ Vân Liệt lập tức
nói: "Khoảng thời gian trước anh đã liên lạc với chiến hữu, nói rằng
hiện tại tình hình ở bên đó gần như đã ổn định. Anh nghĩ nếu anh xin
quân đội chỉ thị trở về thì có lẽ đến quân khu thủ đô. Ngoài ra công văn chỉ thị anh lập công cũng đã xuống. Sau khi trở về ít nhất cũng là Phó
Tiểu đoàn trưởng. Đến lúc đó cũng có tư cách để cho người nhà theo nhập
ngũ. Mặc dù bây giờ không thể cho em sống trong quân đội được. Nhưng nếu em ở thủ đô, anh có thể thỉnh thoảng dẫn em đến quân đội tham quan."
Bây giờ Sở Từ chỉ là bạn gái của hắn, không có cách sống chung với nàng
trong quân đội. Chẳng qua nếu Sở Từ đến thủ đô cũng có thể chăm sóc lẫn
nhau, chịu đựng hai năm thì tốt rồi.
Trong quân đội có nhiều quân nhân như vậy, cũng không phải là mỗi người đều có thể làm cho người nhà đi theo mình. Từ Vân Liệt còn trẻ tuổi như vậy đã vươn lên vị trí như
bây giờ xem như tài giỏi. Nếu không phải có nhiều công trạng, chỉ sợ cấp trên cũng sẽ không đặc biệt liên tục thăng chức cho hắn.