Ánh mắt của ba Từ lóe lên cũng không biết nên trả lời Sở Từ như thế nào. Dù sao cũng không thể ở trước mặt con trai mình nói nó đừng vọng tưởng
làm quần thần gì đó, vẫn nên thành thật tìm một cô gái nhỏ cưới đi?
Ba Từ đã lâu không gặp Trương Hồng Hoa, bình thường ông ở trong nhà thuê
của Sở Từ. Những người xung quanh đều là nhân viên của Sở Từ, cầm tiền
của Sở Từ nên tiền tự nhiên nói những lời tốt đẹp về Sở Từ. Ba Từ vốn dĩ chính là người tai mềm. Trước kia nghe lời Trương Hồng Hoa nói nên cảm
thấy Sở Từ chính là ôn thần phải tránh xa. Nhưng bây giờ suy nghĩ trong
lòng cũng tốt hơn trước một chút.
Hơn nữa trong khoảng thời gian
này, ông thường xuyên nghe người khác khen ngợi con trai cả, trong lòng
khó tránh khỏi cảm thấy tự hào về đứa con trai cả này, so với đứa con
trai út hàng tuần đến ăn chực thì đứa con trai cả này quả thực chính là
một đứa con hiếu thảo. Mặc dù nó thường xuyên đối xử lạnh nhạt với người ba là ông. Nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ chưa từng đối xử tệ với
ông ở chỗ khác.
Cũng bởi vậy, bây giờ sau khi nghe được những lời Sở Từ nói, ông không nỡ đả kích con trai.
"Dù sao, nếu cô muốn gả cho thằng cả phải học ngoan một chút, không được
suốt ngày xuất đầu lộ diện. Đúng rồi, vừa rồi tôi còn nghe nói cô dẫn
theo người đến bệnh viện gây chuyện phải không? Loại chuyện này có thể
là một đứa con gái như cô nên làm sao? Cũng quá không biết tốt xấu. Lỡ
như công an bắt cô đi, cô đừng nghĩ tiếp tục kinh doanh quán ăn này
nữa!" Ba Từ dùng câu oán hận trút giận lên Sở Từ.
"Chú Từ, chú
bớt quan tâm đến chuyện của tôi đi. Bởi vì không phải con trai chú cưới
tôi. mà là tôi kén rể. Chú sẽ không quên chứ?" Sở Từ nói xong lập tức
cười mấy tiếng, kéo Từ Vân Liệt nghênh ngang bước qua ông già này đi ra
ngoài.
Ông già, còn trị không được ông à?
Nếu ông già này
hoàn toàn thật tình thật lòng quan tâm chăm sóc đến Từ Vân Liệt, nàng
làm phận con cháu cũng tuyệt đối sẽ tôn trọng hết mức. Cho dù nuôi ông
già này cũng không sao. Nhưng ông này hiện giờ căn bản vẫn chưa hoàn
toàn thông suốt, nghe nhân viên nói, ông già âm thầm nghe được chuyện
của con trai cả mặc dù tự hào. Nhưng nhắc đến con trai út thì ông đã đỏ
mặt, như thể ông đã quên lý do tại sao lại 'bán mình' cho Phúc Duyên
Đài.
Từ Vân Liệt là người nóng tính, thường xuyên chịu thiệt còn
xem như không biết, đối xử với bản thân quá khắt khe. Nếu nàng lại dung
túng thì ba Từ và thím Hồng Hoa càng không có phép tắc gì cả.
Ba
Từ bị một câu của Sở Từ chọc tức đến mức gần như ngất đi, thật vất vả
dịu lại đột nhiên dâng lên mắng to về phía bóng dáng của Sở Từ.
Ông vừa mắng đã có một nhân viên ngay lập tức đến bịt miệng của ông. Tần
Trường Tố hầm hừ xuất hiện, trực tiếp ném công việc khó khăn và mệt mỏi
nhất cho ông.
Sở Từ và Từ Vân Liệt đi về chỗ bình thường nàng nghỉ ngơi, vừa bước vào cửa Từ Vân Liệt đột nhiên rút khăn tay ra để bịt mũi.
Chỉ nhìn thấy trên khăn tay thấm ra máu đỏ, Sở Từ nhìn chằm chằm, hơi không rõ nên: "Tại sao chảy máu mũi? Có phải hai ngày qua uống quá nhiều
thuốc bổ không?"
"Anh đi dùng nước lạnh rửa trước..." Sắc mặt của Từ Vân Liệt rất khác, đột nhiên sải bước đi ra ngoài.
Vừa rồi hắ cảm thấy mũi là lạ. Sau khi vào phòng, Sở Từ lại không cẩn thận
cọ hắn một cái. Hắn lập tức không nhịn được, cố tình nàng còn giống như
đứa ngốc hỏi hắn tại sao.
Sở Từ nhìn theo bóng dáng hắn hơi vô
tội. Sau đó nghĩ kỹ lại sợ cơ thể của Từ Vân Liệt có bệnh khác. Bởi vậy
sau khi chờ hắn trở về, lập tức muốn bắt mạch kiểm tra cơ thể cho hắn.
Nhưng Từ Vân Liệt biết rõ tình hình sức khỏe của mình nên chưa nói hai câu đã giữ khoảng cách: "Tiểu Từ, em không thể cứ sờ tới sờ lui như vậy..."