Mala đang cáu kỉnh, đốc thúc toàn quân cố đánh thêm nữa, nhưng vẫn chưa
hề có chuyển biến gì. Chợt có người lính tới báo rằng có K'Bek đi tới,
xin hiến kế. Mala biết K'Bek xưa từng hợp tác với Minh để cha con hắn
trở thành trưởng làng Manư, lại còn tham gia vào việc giúp cho đám người miền xuôi trốn thoát thành công khỏi vùng đất quanh Học Phủ trong bí
mật, không bị truy kích hay gì, từ đó mới có thể làm được những chiến
công sau này.
Chính vì lẽ đó, đám người K'Bek bị phán tội phản
bội, phải chịu những hình phạt nặng nề như bị cô lập, thậm chí có người
còn định tới phá làng Manư, có điều chưa kịp thì Minh liên chiến liên
thắng, chiếm lĩnh một khu vực, dọa dân Thượng sợ, phải tạm để yên cho
buôn Manư, phòng khi thời thế thay đổi thì còn có người để giao tiếp với bọn Minh. Chỉ tới khi đại quân Chiêm lên, sự áp đảo quay lại, thì vai
trò của K'Bek không còn nữa, làng Manư tiếp tục bị chỉnh đốn một trận.
Đặc biệt là về kinh tế, họ phải nạp nhiều loại thuế, đóng góp sức người
sức của, còn hay bị nhục mạ. Dẫu thế, Mala cũng muốn nghe thử xem tên
K'Bek này nói cái gì. Ở cái tình thế của K'Bek hiện tại, nếu tới nói
những điều vô nghĩa, thì chỉ tổ hại mình. Mala trong lúc đợi K'Bek tới,
cũng chỉnh trang lại khí độ, cho bản thân trông thật an định.
-
Kính chào đại nhân, tôi là K'Bek, con trai trưởng buôn Manư. Thật sự
vinh hạnh khi đại nhân chịu gặp mặt. Thấy đại nhân, thật là vinh hạnh
của tôi. Phong thái của ngài như núi cao, mưa lớn bị chặn lại...- K'Bek
nói năng loạn xạ một hồi, Mala thấy dông dài quá, nhưng bụng cũng hơi
thích, vì toàn lời khen.
- Nghe báo lại mi muốn gặp ta hả? Có việc gì sao?
- Khởi bẩm đại nhân, tôi tới xin hiến kế giúp đại nhân đánh bại tên Hoàng Anh Minh!
- Hiến kế cho ta đánh bại tên Minh sao?
- Dạ vâng, đại nhân hắn cũng nghe qua về tôi. Ngày trước tôi ngu dốt, vì
ham trả thù mà mượn tay tên Minh lấy lại địa vị, từ đó bị hắn ép phải
giúp hắn. Thế rồi tới cái lần hắn dùng bọn tôi làm mồi để thoát khỏi học phủ, thì là cú hắn chơi nặng nhất. Từ đó buôn Manư bị người người xua
đuổi, vô cùng thảm thương!- K'Bek khóc om sòm lên, Mala cũng phải thấy
phiền.
- Nói kế của mi ta nghe xem!
- Thưa đại nhân, tôi
thấy quân ta đánh đã lâu, mà vẫn ta chưa thể đột phá được thế trận phòng ngự chắc chắn của địch, tới khi đêm xuống, địch nhất định rút về các
căn cứ địa, thế là trận chiến công toi. Mà vụ chạy đêm thì ngày xưa quân của Minh đã làm rồi, cực giỏi, chính K'Bek cũng bị ăn quả lừa giúp
người của Minh chạy, nên tôi biết rất rõ.
- Vậy thì ý của mi là...
- Thưa đại nhân, sao ngài không thu binh, để quân của chúng rút lui...
- Mi là gián điệp của tên Minh phải không?- Một tì tướng vừa nghe tới đây, liền rút kiếm kề ngang cổ K'Bek, — QUẢNG CÁO —
K'Bek lập tức run như cầy sấy, quỳ thụp xuống van lạy như điên, liên miệng
kêu oan. Mala bảo viên tỳ tướng rút kiếm lại, ông ta hỏi K'Bek, có phải ý của K'Bek chính là trước tiên để quân của Minh chạy đi, rồi đang khi
chúng bỏ chạy thì bắt đầu truy kích. Một khi đã chạy, rất khó giữ được
thế trận, kẻ chạy trước, kẻ chạy sau, chen chúc lẫn nhau, ai cũng muốn
thoát nạn,... Mala cũng là viên tướng từng trải, việc quân đội tự vỡ
trận lúc lui binh đã quá quen thuộc.
- Vâng, đại nhân thật sự vô cùng sáng suốt, chứng giám cho lòng của kẻ tiểu nhân.
- Sao mi lại hiến kế này?
- Đại nhân, tôi vì bị tên Minh kia lừa, bây giờ người Thượng đều căm thù, chỉ có hiến kế giúp ngài thắng, tôi mới có cơ hội được mọi người tha
thứ, làng Manư mới có thể hòa nhập với mọi người.-K'Bek nói rất khẩn
khoản, Mala ngẫm, cũng không thấy có gì bất thường. Hắn cẩn thận một
chút, gọi A Trang ra để hỏi xem A Trang thể dẫn đường cho quân hắn nữa
không
- Thưa đại nhân, việc này thực sự có thể. A Trang xin dẫn
đường để đại quân luồn rừng đánh chặn phía trước!- A Trang lập tức xin
muốn lập công. Bấy lâu người của hắn bị đám Mai Xuân Nghiêm đánh cho
sưng đầu, cảm giác tức tối và nhục nhã không thể quên. Nay khi quân của
Minh phải tụ lại hết đây, lực lượng của Mai Xuân Nghiêm cũng không thể
tiếp tục việc phong tỏa các con đường rừng, A Trang thấy đây là cơ hội
để chứng tỏ bản thân.
- Được!- Mala ra lệnh cho A Trang dẫn đường cho 500 thân binh và viên tỳ tướng thân tín đi trước, tới khu vực thuận tiện để phục kích. Khi quân của Minh bắt đầu rút chạy qua đó một nửa,
hai người đổ quan ra đánh, chặn ngang nơi đó, đợi đại quân tới diệt
địch.
- Việc này cực kỳ nguy hiểm, có lúc phải liều mạng mà chiến, các người có sẵn sàng.
Viên tỳ tướng không nói gì, phần A Trang, hắn chảy mồ hôi tay, nuốt nước bọt ừng ực, cuối cùng lắp bắp nói tuân lệnh. Hai người lập tức dẫn người
nhanh chóng đi tới địa điểm phục kích. Mala cũng quay qua chỗ K'Bek, vỗ
vai hắn mà nói:
- Hừ, nếu kế này thành, ta nhất định minh oan cho người, để buôn Manư không bị ai ức hiếp.
- Vâng, vâng! Xin đa tạ đai nhân, đa tạ đại nhân.- K'Bek liên tục cảm ơn, đồng thời người vẫn run lên vì kích động, Mala phẩy tay bảo hắn đi chỗ
khác.
K'Bek rời khỏi trướng của Mala mà người vẫn trong trạng
thái đi không vững, bởi chỉ mình K'Bek biết kế bản thân nêu ra, thực tế
không phải hắn nghĩ tới, đây là kế của bên Hoàng Anh Minh nói cho hắn.
Họ chỉ nói hắn hiến kế này và làm một việc nhỏ khác, ngoài ra không phải làm gì hết.
.........................................
Ở
đại bản doanh của quân miền xuôi trên Nam Bàn lúc này, các trưởng làng
đang tụ họp lại, nín thở chờ đợi. Cách đây không lâu, họ được biết là
quân tiên phong của miền xuôi đã lên đây. Hoàng Anh Kiệt báo cho họ biết để chuẩn bị nghênh đón, tránh việc quân tiếp viện lên cho rằng đám
người Thượng có ý chống đối mà tiêu diệt. Hoàng Anh Minh đang dẫn quân
đại chiến, căn cứ địa cần có người trấn thủ, Hoàng Anh Kiệt là người đảm nhiệm việc này. Nghe tin, đám trưởng làng bán tín bán nghi, đã mấy lần
chờ đợi mà quân tiếp viện không có một mống, giờ đang đánh nhau, liệu có phải lại lừa họ hay không.
— QUẢNG CÁO —
- Ta cứ ra xem, nếu như lần này lại lừa gạt nữa, thì đừng trách quân ta độc ác!
- Được!
- Này, nhỡ đâu đây là bẫy thì sao?- Một trưởng làng thân thiết với quân miền xuôi đột nhiên lên tiếng
- Bẫy thế nào?
- Họ gọi ta lại, rồi đột nhiên dẫn quân tới bắt gọn cả đám làm còn tin để bắt thêm quân. Các ông không thấy hai quân hiện tại đang tập trung toàn lực chuẩn bị chiến đấu sao.
- Có lý lắm!- Ai cũng thấy lo lo
- Thế có tới hay không?
- Không tới, nhỡ là thật thì sao? Quân miền xuôi lên đây, ta không ra nghênh tiếp, chúng giết sạch ta mất.
- Hay là thế này, ta đem theo nhiều người, bảo là để chào đón, xem địch định làm gì?
- Đúng!
Các tộc trưởng dẫn thêm người tới xem, có tới cả ngàn tráng đinh. Kiệt khẽ
cười, đây chính là ý của cậu ta. Một lát sau, quả nhiên có tiếng người
đi rầm rập, rồi cờ lọng bắt đầu hiện ra. Một đạo quân khoảng 2000 người, có mấy viên tướng cưỡi ngựa đi đầu.
Tuy chỉ có tầm 2000 người,
nhưng khi đội quân này tới gần, đám trưởng làng đều tỏ ra rụt rè, bởi
những người lính ai cũng trông cực kỳ dữ dằn, nai nịt gọn gàng, quần áo
mới cóng, quân trang quân bị đầy đủ. Viên tướng đi đầu khá già, cưỡi một con ngựa được chăm sóc tỉ mỉ, bờm được cắt tỉa, móng được đóng mới, con ngựa phi nước kiệu rất điệu nghệ.
- Tiểu tướng Hoàng Anh Kiệt xin cung nghênh tướng quân lên thị sát.- Hoàng Anh Kiệt đi tới, quỳ lạy cẩn thận.
- Hoàng Anh Kiệt ư. Ta nhớ Hoàng Anh Minh là kẻ phụ trách trên này, hắn là gì của người, hắn đâu. — QUẢNG CÁO —
- Thưa tướng quân, đó là anh của hắn. Hiện tại quân Thượng và quân Chiêm
đang tụ binh ở đây không xa, Hoàng Anh Minh đang dẫn quân tới ngăn
chặn.- Lưu Kiệm lên tiếng trước tiên
- Hừ!- Viên tướng già hừ
nhẹ, rồi xuống ngựa. Bên cạnh ông ta, hai tay tiểu tướng khác cũng xuống cùng, một tên trông to cao vạm vỡ, mặt dữ tợn, người còn lại mặt trông
hiền lành hơn.
Hoàng Anh Kiệt vội mời toàn quân vào nghỉ ngơi,
quân lính xếp hàng đi vào mà không có tiếng nói chuyện, đi vào chỗ nghỉ
mà không giải giáp, kỷ luật tới phát sợ. Các trưởng làng cùng các tráng
đinh nhìn vào đều phải sợ. Lưu Kiệm dẫn đường cho viên tướng, còn Kiệt
bảo các trưởng làng cũng ngồi dự tiệc cùng để chào hỏi. Các trưởng làng
vội cảm ơn, biết là Kiệt tạo điều kiện.
Lưu Kiệm ngồi cạnh viên
tướng già, không ngừng tâng bốc nịnh bợ ông ta, lại rót rượu, chúc tụng
đủ kiểu. Đang ngồi ăn uống, chợt có tin báo về, quân của Minh đang đánh
với quân của Mala rất dữ dội, xin người tới cứu viện. Vị tướng già hắng
giọng, hất hàm hỏi chuyện thế nào. Kiệt vội chắp tay, nói rằng quân
Chiêm lên can thiệp, có cả vạn quân.
- Khốn kiếp, chỉ có như vậy
mà lũ các người cũng không đánh bại được, để chúng phá hỏng nhã hứng của ta!- Viên tướng già quát tháo ầm ầm
- Xin lão tướng bớt giận, họ cũng chỉ là tay ngang, sao so được với ngài.- Lưu Kiệm nịnh hót một
phen, viên tướng già vuốt râu khoái chí, sau đó Lưu Kiệm xin ông giúp
một chút. Lão tướng nheo mắt một lúc, rồi ngoắc tay chỉ vào hai tiểu
tướng:- Y San, Ngụy Quốc Công, hai người dẫn quân giúp đỡ bọn vô dụng
này cho ta.
- Vâng!
Kiệt vội bái tạ, rồi cùng hai viên
tiểu tướng đi ra. Các trưởng làng thấy vậy, cũng vội vàng xin phép cho
người của mình được đi giúp sức một phen, lúc này mà không tỏ thái độ là ăn đủ, họ thét bảo người dưới theo Kiệt, cậu ta bảo gì làm nấy. Còn bản thân họ, sẽ tiếp đãi viên tướng già.. Viên tướng già gật gù, rồi lại
tiếp tục cùng đám trưởng làng uống rượu.
Hoàng Anh Kiệt cùng hai
vị tiểu tướng kia ra ngoài, cũng là lúc các thân tín của những trưởng
làng tiếp cận, ngỏ ý muốn được giúp sức. Kiệt lệnh cho họ cùng các tráng đinh theo lệnh của mình, vận chuyển một ít đồ. Chỉ dẫn cho họ là các
cấp dưới, còn Kiệt cùng hai tiểu tướng quân thảo luận vài việc.
Xác định không còn ai, hai tay tiểu tướng vội khẽ chào Kiệt. Họ chính là Y
San, thủ lĩnh quân Đá Vách và Ngụy Quốc Công, thành viên Động Hổ Vằn đã
hàng Kiệt. Cánh quân họ dẫn lên thực chất là quân Đá Vách, tay tướng già là Trưởng Phưởng, viên tướng ngày xưa huyện Thanh Sơn cử tới giám sát
Kiệt, về sau bị Triều Trường Khanh thay thế. Kiệt mời họ tới đóng vở
kịch, dọa dân Thượng một phen. Đây cũng là một phần trong kế hoạch của
trận quyết chiến sẽ diễn ra hôm nay.
Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.
Ngự tỷ: Coi mắt ?
Tiếu Ngự: "Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho
ngươi cơ hội!"