- Cậu Kiệm, chúng tôi gặp cậu mà như kẻ buồn ngủ gặp chiếu manh.- Hoàng Anh Kiệt dẫn người chào đón Lưu Kiệm từ miền xuôi lên.
Sau khi Mala đem hơn một vạn quân Chiêm lên, đám Minh quyết định khẩn cáp
báo về để xin viện trợ từ miền xuôi. Dù họ cảm thấy có thể chiến được,
nhưng ai chê có thêm đồ. Tin tức về đạo quân người Chiêm lên tới cả vạn
người lập tức là quan lại Tân Bình choáng luôn. Họ phần thì cho là bọn
Minh nói láo, trông gà hóa quốc hoặc có ý đồ xấu xa, phần thì lại lo
rằng nếu chuyện là thật và Minh không thủ được, thì đại họa với Tân
Bình.
Chúng cho những người có năng lực lên xem xét và tất cả đều báo rằng các báo cáo của Minh về xuôi là thật, quân địch đông đảo và
mạnh mẽ. Thậm chí vào lúc đó, quân của Mala đang bắt đầu quá trình đánh
phá và bước đầu dành được các thắng lợi khi bắt kha khá làng bản phải
quy hàng, khu vực mà Minh kiểm soát dần bị thu hẹp. Tin tức xấu liên tục bay về, Lưu Từ và Nguyễn Công Thì lo sợ nếu Minh bại, kẻ địch sẽ có thể tụ quân để đánh qua ngả Tây Bình xuống hoặc hội quân xuống Bắc Bình,
nên cử người lên thay.
May cho bên Minh, tình hình lúc ấy không
ai dám cam đoan giữ được khu vực đó, Lưu Kiệm lại lên tiếng ủng hộ Minh, xin cho thêm thời gian, lại vận động mang thêm tiền của lên để Minh chi tiêu, mua chuộc người Thượng hoặc thưởng binh sĩ để khích lệ tinh thần
chiến đấu. Sau khi hàng hóa được vận lên, cũng là lúc những trận chiến
như ở làng A Mui diễn ra, quân của Minh chặn được thế tiến công của
địch, tuy chưa gọi là thắng, nhưng đọc chiến báo thấy rằng đã chặn được
đà tiến công, Nguyễn Công Thì, Lưu Từ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dù sự hỗ trợ của Lưu Kiệm không có tác động trực tiếp gì, anh em Kiệt-
Minh vẫn có được khá nhiều hàng hóa viện trợ, nên hiện giờ khi Lưu Kiệm
lên, đích thân Kiệt ra chào hỏi. Lưu Kiệm không biết tác dụng bản thân
không lớn, cứ nghĩ không có đống tiền của đó Minh không xoay ngược tình
hình, nên nhận sự cảm ơn bằng thái độ thản nhiên. Mà lần này Lưu Kiệm
đâu lên tay không, còn mang theo nhiều thứ nữa.
- Kiệt, Minh đâu rồi!- Cho rằng bản thân đóng vai trò lớn, Kiệm hơi ngạc nhiên khi Minh không tới đón tiếp
- Anh trai tôi đang đi kiểm tra tình hình chiến sự. Quân địch bị chặn lại rồi, nhưng không thể lơ là, thiếu cảnh giác. Khinh địch là tối kỵ của
người cầm binh.- Kiệt giải thích. — QUẢNG CÁO —
- Ồ! Cũng đúng!- Không hài lòng lắm khi không được đích thân Minh chào, nhưng Kiệm cũng thấy việc quân sự quan trọng.
- Cậu Kiệm, tình hình bây giờ đang căng thẳng, kẻ địch điên cuồng cho
quân đánh khắp nơi, nhiều chỗ chúng tôi đang bắt đầu phải bỏ, co cụm lại phòng ngự vì thiếu quân. Không biết liệu bao giờ có thể có quân tiếp
viện lên đây.
- Chà, về quân tiếp viện thì tôi chỉ có thể lắc đầu, miền xuôi cũng đang căng mình vây địch ở đồn Thượng Bàn.
- Cậu Kiệm, xin cậu về chuyển lời với các quan trên, địch ở đây mới là
quan trọng, diệt được đạo quân này, người Thượng tự khắc xin hàng.
- Tất nhiên chúng tôi biết thế, nhưng để ta nói nhỏ cho chú mày nghe. Vụ này là thả dây dài, câu cá lớn đó.- Kiệm thầm thì
Hóa ra, quân Thuận Hóa đang tới giúp. Phần nào vụ này cũng là do bên Phủ
Thuận Hóa bày ra, nên họ cho người qua coi như thay lời xin lỗi. Kế
hoạch chính là quân Thuận Hóa sẽ kéo lên Nam Bàn theo tuyến đường nhỏ ở
phía bắc. Đó là một trong những tuyến đường ngày trước Minh định rút
chạy. Lúc đó sở dĩ không chọn là lo lắng đường nhỏ, không ai thạo đường, dễ lạc, bị truy kích thì chết chắc. Bây giờ quân Thuận Hóa đã dùng tiền tài mua chuộc rất nhiều người dân bản xứ nơi đó để họ dẫn đường, chẳng
mấy chốc sẽ vòng được ra sau đồn Thượng Bàn. Khi ấy thì quân Thượng nhất định bị diệt gọn.
- Cậu Kiệm, không phải tôi nghĩ bản thân khôn
ngoan hơn người, nhưng có một ý tôi chưa hiểu, việc diệt đám người
Thượng kia có tác dụng gì chứ? Người Thượng làm loạn vì dân Chiêm kích
động, đánh bại quân Chiêm, người Thượng tự nhiên quy hàng. Nếu quân
Thuận Hóa muốn lên trợ trận, vậy, xin họ đi theo đường biển, lên Thanh
Sơn, Tây Bình rồi lên đây. Chúng tôi sẵn sàng kế để dụ địch vào bẫy cho
họ đánh một trận.
Lưu Kiệm thở dài không nói gì, bảo Kiệt vẫn còn non quá, nể mặt anh trai cậu là bạn học và Kiệt cũng giúp đỡ tiền bạc,
Kiệm nói cho Kiệt hiểu, quan trường cầu ổn, họ cần một thắng lợi chắc
chắn, ít tổn thất, thương vong. Quân Thuận Hóa, còn phải dùng để làm
việc khác.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Kiệm không nói rõ là việc gì, nhưng Kiệt hiểu ngay, từ nguồn tin của họ Bùi, Nữ Lưu, Kiệt biết rằng Hoằng Hạo và các cấp dưới muốn lập chiến
công để nịnh vua Đại Hoa, và Chiêm Thành là một mục tiêu. Quân Thuận Hóa tất nhiên sẽ có ý đánh sang Chiêm Thành. Nam Bàn chính là bàn đạp quan
trọng. Vì thế mục tiêu của họ ở Nam Bàn này chính là tạo một vùng đất
ngoan ngoãn. Hiện tại đa số tráng đinh cùng với những tộc trưởng hiếu
chiến đang tụ tập ở quanh đồn Thượng Bàn, tiêu diệt được lực lượng này,
Nam Bàn coi như định. Hơn nữa, quân Tân Bình cũng muốn diệt lực lượng
này để lấy công chuộc tội sau những thất bại đã qua.
- Nếu vậy, tin này có phải giữ kín không?
- Sao vậy?
- Cậu Kiệm không biết rồi, nếu đem tin này nói ra, binh sĩ nhất định được kích thích tinh thần, nhưng tin này cũng có thể bị lộ ra ngoài, bởi các quân sĩ bây giờ có cả các tráng đinh từ các làng người Thượng, tôi e có thể có tai mắt. Nếu địch biết được, chúng có thể tới ứng cứu. Nhưng
không công bố thì cũng lắm chuyện.
Lưu Kiệm nheo mày, đúng vậy,
tin tức này lan ra, ai dám đảm bảo không có gián điệp báo tin về. Nếu
thế, không thông báo rộng rãi thì tốt. Kiệm toan nói thế, Kiệt lại nói
lý do băn khoăn. Hai bên đánh qua đánh lại như thế tới hơn hai tháng,
thế giằng co vẫn như cũ, không tiến triển gì. Thế nhưng, đây cũng là lúc bên quân miền xuôi bắt đầu bị ảnh hưởng xấu. Lời tuyên bố có quân lên
cứu viện bắt đầu lung lay nghiêm trọng, bởi đã 2 tháng mà chưa hề có
người lính nào lên trong khi chiến sự diễn ra quyết liệt như thế. Các
trưởng làng còn hồ nghi, còn dao động liền tỏ thái độ, yêu cầu được biết sự thực. Minh phải ra mặt trấn an, nói rằng hiện chiến sự miền xuôi ác
liệt, nhưng quân Nam Giao phản công mạnh mẽ, sẽ bao vây tiêu diệt quân
Thượng, nên chưa thể tiếp viện cho bọn họ. Có điều, Mala liền tục tung
tin, liên lạc với những trưởng làng hai mang, kích động dân chúng, từng
bước làm dân Thượng bắt đầu không tin tưởng. Một vài trưởng làng vốn
trung lập quay qua bắt liên lạc với quân Chiêm- Thượng, báo tin cho họ,
thậm chí tỏ ý muốn làm nội ứng giúp quân Chiêm- Thượng đánh úp quân miền xuôi.
- Tình hình nghiêm trọng tới thế sao?
- Vâng! Vì
lẽ đó chúng tôi hi vọng được sự trợ giúp về nhân lực, cử vài ngàn người
lên đây làm thanh viện.- Kiệt tiếp tục khẩn khoản xin xỏ, Lưu Kiệm thì
nhăn mày, hắn không quyền nói trước bất cứ điều gì.
Kiệt cũng
biết vậy, thực tế họ đã có kế hoạch rồi, và nó đang diễn ra, nhưng nhân
cơ hội này hét thêm tí giá thì càng hay chứ sao. Lưu Kiệm nhăn nhó một
hồi, hỏi xem bên Kiệt đã có phương án gì. Kiệt xin thêm tiền, lương để
có thể chiêu mộ một ít lính nữa. Ngoài ra, muốn Lưu Kiệm phối hợp, tuyên bố việc sẽ có quân hỗ trợ, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.
- Việc lương tiền thì ta sẽ cố gắng, còn việc lừa bọn người mọi trên Nam Bàn, có thời cơ nào thích hợp sao? — QUẢNG CÁO —
- Tất nhiên là có, chính là tiệc hôm nay.
Kiệt mời Lưu Kiệm cùng người của hắn đi dùng tiệc. Trong bữa tiệc chào
đón Lưu Kiệm, rất nhiều trưởng làng Nam Bàn có thái độ thân thiện hoặc
đi theo quân miền xuôi có mặt. Lưu Kiệm nhấp vài ngụm rượu xong rồi chào hỏi xã giao đám người ấy. Tất cả đều cẩn thận chào hỏi lại Lưu Kiệm,
thân phận là cháu của quan Trấn thủ thành An Lạc, thân tín của Tri Phủ
Nguyễn Công Thì đã đủ để đám trưởng làng phải đối xử với Lưu Kiệm theo
đúng câu quần tinh phủng nguyệt. Họ cúi người cảm ơn khi Lưu Kiệm hỏi
thăm, cẩn thận chạm chén với y, lại còn mang những người con gái đẹp
trong làng tới để xin hầu hạ khân gối.
- Chúng đón hắn nhiệt tình thật đấy!- Mã Văn Phong tặc lưỡi tỏ ra ghen tị, khi trước lão lên, mang cho đám này một đống vật tư, thế mà cũng không được hưởng thụ như vậy.
- Người ta là con cháu nhà quan, lại là thân tín quan Tri Phủ, thương
nhân chúng ta bì làm sao được!- Chử Bành nhún vai, chợt quay qua chỗ
Kiệt hỏi- Cậu Kiệt, cậu không bực mình à? Cái bọn dân Nam Bàn có mới nới cũ này...
- Họ có mới nới cũ hay gì cũng không quan trọng. Thắng được trận chiến này mới là quan trọng!- Kiệt tỏ ra chín chắn hơn tuổi,
cả hai người Mã Văn Phong lẫn Chử Bành chỉ biết nhìn nhau.
Lưu
Kiệm phát huy đúng vai trò, hắn ở trong bữa tiệc, lớn miệng tuyên bố sắp tới đại quân sẽ lên đây, hắn lên trước, lãnh trách nhiệm chuẩn bị, xem
xem trên này công tác chuẩn bị ra làm sao. Lưu Kiệm sau đó nhắc nhở
Kiệt, mai phải gọi hắn dậy sớm để đi kiểm tra xem nơi đây có đủ sức để
đón đại quân lên hay không, đã có nhà cửa để ở, khu vực nghỉ ngơi, rồi
lương thảo ra sao.... Thậm chí, Kiệm còn nhắc nhở rằng khi đại quân lên
đây, Minh và Kiệt sẽ tạm thời giao lại quyền chỉ huy cho viên tướng mới, do họ vốn chỉ tạm quyền, lại nhắc tới vấn đề Dương Quốc Lộ, người con
rể Vương Vĩnh dám phản, dù giờ cô vợ đã lấy Minh, thì họ cũng phải sớm
chuẩn bị cách nào để làm nguôi giận vị tướng sắp lên... Lưu Kiệm đóng
quá tròn vai, những tên gián điệp có mặt nghe xong đều nghĩ là thật, vội vàng mang tin này tới cho Mala.