Để cho nàng bôi? Hắn làm sao vậy? Đến Tiểu Cẩn lúc đi tiểu cũng không cho nàng xem nha.
Mặc dù là phu thê nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ phải tiếp xúc với cái nơi ngượng ngùng ấy của hắn.
Bước từng bước đến bên cạnh giường, A Vi đem chén thuốc trong tay đưa qua:
"Hay là… Ngươi tự mình làm đi." Gò má nàng cũng đã đỏ ửng đến muốn rỉ
máu.
Thần Hiên ngồi im không nhúc nhích, A Vi nâng tay đưa đến
gần hơi, cúi đầu không dám nhìn lên. Sau một lúc lâu mới nghe hắn khẽ hừ một tiếng, hờ hững nói: "Ngủ.", rổi tung chăn tự mình nằm xuống giường.
Nàng ồ một tiếng, buông chén thuốc, tắt đèn, cẩn thận vượt qua hắn, làm một
cái tổ kén thật to phía bên trong giường. Hôm sau A Vi tỉnh lại rất sớm, ước chừng vì đêm qua lo lắng nàng làm hắn tức giận, giấc ngủ cũng rất
cạn. Xoay người ngồi dậy liền thấy nơi nào đó dưới thân hắn dựng cao,
trong lòng nàng lập tức mềm nhũn, hắn bị như vậy khẳng định rất khó
chịu, chính mình là nương tử giúp trượng phu bôi thuốc cũng không đáng
là gì, chỗ kia ngại ngùng thì thế nào? Nàng sẽ vì ngại ngùng mà mặc kệ
hắn phải chịu thống khổ sao?
A Vi đổi quần áo chỉnh tề, khinh thủ khinh cước cần chén thuốc mỡ quay trở lại giường. Đem thuốc đặt sang
một bên, nàng chậm rãi kéo chăn của hắn xuống, địa phương dựng cao kia
càng phá lệ rõ ràng. Nàng đau lòng một trận, lại vô tạp vô niệm chậm rãi cởi tiết khố hắn, khi chỗ phồng to kia bại lộ, A Vi quả thực nhịn không được muốn khóc, sưng lớn như vậy chắc chắn sẽ không thoải mái. Bộ dạng
của hắn tuấn mỹ như vậy, nơi này lại xấu xí không chịu nổi, khó trách
hắn kiêng kị không muốn người khác biết hắn có bệnh.
Nàng đang
định thay hắn bôi thuốc, Thần Hiên đột nhiên ngồi dậy, ước chừng là sáng sớm ngày thu có chút lạnh, thân thể lộ ra ngoài khiến hắn thanh tỉnh.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Hắn hỏi, ánh mắt có chút lửa giận, kéo chăn đắp lên thân người.
Nghe hắn gầm lên một tiếng, A Vi thiếu chút ném chén thuốc mỡ trong tay, cúi gằm mặt: "Thay ngươi bôi thuốc, không phải hôm qua ngươi nói vậy sao?
Ta nghĩ thông suốt rồi, nếu tự ngươi làm không tiện thì cứ để cho ta
giúp."
Thần Hiên cắn răng khó thở, nàng thật sự không chút giả
bộ, thành ý trong ánh mắt như muốn tràn cả ra ngoài, nương tử của hắn
rốt cuộc là thanh thuần tới mức nào?
"Ngươi thật sự nghĩ ta mắc
giang mai sao?", vẻ mặt hắn âm trầm lợi hại, "Ngươi thật sự nghĩ ta ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?"
A Vi bĩu môi ra, mắc bệnh liền
là mắc bệnh, hắn vì sao còn không thừa nhận, trêu hoa ghẹo nguyệt là gì
nàng đương nhiên hiểu nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ đi những
địa phương kia: "Cái bệnh này không cẩn thận ngủ ở khách điếm không sạch sẽ cũng sẽ dính vào… Ta không hoài nghi ngươi chuyện gì cả." Nguyên lai hắn sợ nàng hiểu lầm cho nên mới không thừa nhận.
Thở phào nhẹ
nhõm, Thần Hiên giải thích: "Ta không mắc giang mai đâu, là do trong da
có độc nhựa cây đọng vào. Vật liệu tìm được để trám sứ lần này có chút
độc tính, ta tiếp xúc thường xuyên nên mới mắc chứng này."
A Vi
dùng ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ vì sợ bôi thuốc mà biện giải,
không thèm chiếu cố mặt mũi hắn nữa, phản bác: "Không phải giang mai thì sao dùng phương thuốc chữa giang mai lại có hiệu quả?"
Hắn mím
môi nhắm mắt, cảm thấy đầu có chút đau, sau một lúc lâu mới nói: "Hôm
qua ta cũng đã xem phương thuốc kia. Ngươi dùng chủ yếu là bồ công anh,
cây kim ngân, xà sàng, phục linh cùng các loại dược liệu thanh nhiệt
giải độc, có lẽ nhờ vậy mới có thể thải độc trong người ta nhanh như
vậy."
A Vi thấy hắn nghiêm túc giảng giải như vậy cũng gật đầu,
hắn cũng không có lí do gì để gạt nàng, có lẽ thật sự không phải là
giang mai đâu. Trong sách cũng có nói, giang mai rất khó chữa trị, dùng
thuốc ít nhất phải kiên trì ba tháng, trên người hắn cũng không có thêm
bệnh trạng nào khác, khỏi bệnh nhanh như vậy có khi là vì nàng tình cờ
tìm đúng được phương thuốc trị dị ứng cho hắn mà thôi.
"Nhưng là. . ." A Vi nghi hoặc, cẩn thận chỉ nơi dựng thẳng dưới lớp chăn, "Nhưng
chỗ kia vẫn còn chưa khỏi, nếu phương thuốc kia trị được dị ứng trên da
ngươi thì thuốc mỡ cũng có thể thử một lần, sách nói thuốc này tiêu sưng rất tốt."
Nàng vừa dứt lời, nét mặt của Thần Hiên càng thêm trầm trọng: ""Ngươi thật muốn thay ta tiêu sưng?" Hắn bỗng nhiên ý vị thâm
trường đánh giá nàng, A Vi đột nhiên cảm thấy bất an, rũ mắt cẩn thận
gật đầu.
Thần Hiên cong cong khóe môi: "Đặt chén thuốc qua bên kia đi."
A Vi tưởng Thần Hiên cho rằng thuốc không có tác dụng, cho nên đối với
những chỗ hắn chỉ điểm đều toàn tâm toàn ý xoa bóp. Nhưng cái nơi sưng
lớn kia không hề tiêu trừ chút nào, thậm chí còn to thêm không ít.
Cổ tay có chút mỏi, A Vi thẹn thùng hỏi: "Có phải… ta làm không đúng không?"
"Không có." Thần Hiên ngẩng đầu, đem hai tay gối sau đầu, trên mặt có vài vệt
đỏ khả nghi, chóp mũi thở ra một hơi thỏa mãn: "Tiếp tục đi."
A
Vi chu miệng ồ một tiếng, lắc lắc cổ tay đau nhức, nàng tiếp tục dụng
tâm, trong lòng lại có chút hoài nghi, có khi nào hắn không muốn bôi
thuốc, trong lòng giận nàng cho nên mới cố ý ép buộc thế này? Tâm tư của hắn, nàng cho tới bây giờ đều không đoán được.
Do dự một lúc
lâu, A Vi lên tiếng: "Hay ngươi thử bôi thuốc một chút đi?" Thuốc bôi
lên chắc chắc sẽ tiêu sưng, đến lúc đó xem hắn còn nói được gì.
"Đừng nói chuyện, một chút nữa thôi." Thanh âm của hắn có chút trầm thấp, hô hấp rối loạn, "Một chút nữa…. Là tốt rồi."
Bất đắc dĩ bĩu môi, động tác trên tay A Vi cũng không ngừng, ánh mắt trong
lúc lơ đãng chạm phải đôi chân thon dài thẳng tắp, đường cong lưu loát,
ống quần tuột đến mắt cá chân, lộ ra một đoạn ống quyển với cùng lông
loăn xoăn.
Nàng không phải chưa từng thấy qua ống quyển của nam
nhân, vào thời điểm vụ mùa, đa số các nam nhân trong thôn đều xắn cao
ống quần để tiện làm việc dưới ruộng, nàng trong lúc vô tình thấy, cảm
thấy xấu xí không chịu nổi.
Mấy đoạn lông chân trước mắt mọc trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, cũng không hề đậm màu đáng sợ, loăn xoăn
khả ái. Nàng nháy mắt không kiềm chế được, thu lại một tay, nhẹ nhàng
vuốt ve chúng…
Đầu giường truyền đến một tiếng rên, nàng còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay đã nóng ẩm một mảnh, dọa nàng sợ đến kêu lên một tiếng, tay cũng lập tức buông lỏng.
Thần Hiên nhìn thấy A Vi tự nâng tay nhỏ của mình lên bày ra bộ dáng chán ghét liền nhắm chặt
mắt, tiếp tục hư nhuyễn ở trên giường, đến lúc hít thở thông thuận trở
lại hắn mới nheo mắt nói: "Dĩ nhiên tiêu sưng, không cần kinh hoảng."
A Vi lúc này mới thu hồi ánh mắt lo sợ, nhìn về nơi đó, quả nhiên đã hết
sưng! Nguyên lai bên trong là mủ độc, cần phải xoa bóp mới có thể tiêu
sưng? Nàng nhớ rõ trong mấy quyển sách kia cũng có liệu pháp tương tự,
hắn thật không có lừa nàng.
Đáy lòng nàng thật sự có chút cảm
giác thành tựu, bận rộn hồi lâu, rốt cục cũng có thể giúp hắn thải được ứ độc. Nàng đến bờ sông rửa tay trở về vẫn thấy hắn vẫn ở trên giường
không nhúc nhích, đoán chừng hắn vừa phát tiết được một lượng lớn độc tố cho nên thân thể có chút suy yếu, vì vậy nàng cũng không gọi hắn dậy.
Nàng cầm khăn tay đã vò ẩm, thay hắn đem vật phía dưới lau sạch sẽ, lại
đột nhiên phát hiện, những độc chất này thế nào lại có chút quen mắt?
Xúc cảm vừa rồi cũng có chút quen thuộc?
Thần Hiên cảm thụ được
tay nhỏ cọ tới cọ lui, hô hấp không khỏi dồn dập, rốt cục đành ngồi dậy, đoạt lấy khăn tay: "Để ta tự làm được rồi."
A Vi cũng không nghĩ nhiều nữa, đi ra ngoài bận rộn làm việc.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ bận bịu của nàng, hắn thở dài một hơi, tiểu thê tử
của hắn ngây thơ như vậy, như một tờ giấy Tuyên Thành chưa hề vươn một
giọt mực… Những chuyện giữa phu thê với nhau nàng hoàn toàn ngây thơ
không biết, có lẽ, hắn nên chậm rãi dạy nàng từng chút một…
Kể từ ngày đó, mỗi sớm mai thức dậy A Vi lại có thêm một nhiệm vụ quan trọng: Thay người nào đó xoa bóp tiêu độc. Nàng càng lúc càng phát hiện ra, cổ tay mình càng lúc càng bị hành hạ đến đau nhức, thậm chí còn có lúc tê
dại không chịu nổi.
Kể từ ngày đó, Thần Hiên ngoài chuyện trám sứ cũng ra tay giúp đỡ nàng không ít chuyện, tỷ như nghe theo chỉ dẫn của
nàng mà đến bếp lò nhóm lửa, thay nàng mang vác những vật nặng, thậm chí chủ động giặt quần áo, quét tước nhà cửa cùng không ít gia vụ không
tên.
Sáng hôm đó, nàng ngủ say đến quá giấc vẫn chưa thức dậy, Thần Hiên rời giường trước, qua rất lâu mới trở vào gọi nàng dậy.
"Ta làm bánh trứng, mau rời giường ăn sáng đi thôi, xong rồi sẽ mang ngươi
đi một nơi." Hắn ở bên giường, ôn nhu gọi. Đã nhiều ngày nay hắn để tâm
nấu nướng, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng đủ làm A Vi hài lòng.
"Đi nơi nào?" A Vi vừa tỉnh dậy, nghe thấy liền vui vẻ hưng trí không thôi.
Thần Hiên nhéo nhéo chóp mũi nàng, thần sắc vô cùng thản nhiên: "Xem ai ham chơi kìa, một lát ngươi liền biết."
Sau bữa sáng, Thần Hiên mang theo A Vi lên đỉnh núi Đại Từ.
"Ngươi muốn đi săn sao?" A Vi có chút tò mò, ở trong nhà có cung tên, nàng đơn giản chỉ nghĩ hắn muốn đảm bảo an toàn trong nhà mà thôi.
Thần Hiên lắc đầu: "Nơi này còn chưa tới thâm sơn, làm sao có thú được."
Nàng không hỏi lại, chỉ níu tay áo hắn mà đi theo. Nàng chưa lên đến đỉnh núi Đại Từ bao giờ, trong lòng có chút sợ hãi….
Khóe môi Thần Hiên cong lên, bàn tay từ trong tay áo tìm tới, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
A Vi cúi đầu đi theo hắn, mặt đỏ lên một mảnh, không biết có phải nàng ảo giác hay không, từ sau khi nàng giúp hắn xoa bóp thải độc, hắn phá lệ
thân mật với nàng… Thi thoảng nàng giật mình giữa đêm, phát hiện ra cả
hai là cùng đắp chung một tấm chăn, hắn còn nhốt nàng vào vòng tay hữu
lực kia…
Đi đến một chỗ có địa thế bằng phẳng, rợp bóng cây mát mẻ, Thần Hiên giương cung, hướng tới nơi cao cao bắn ra một mũi tên.