Vì chút chuyện vừa rồi, hai người cũng không còn buồn ngủ nữa, tự mình
rời giường đổi xiêm y. A Vi tò mò liếc mắt nhìn Thần Hiên, bỗng nhiên có chút nghi hoặc, đến lúc ăn mặc chỉnh tề thì cái nơi vửa sưng to kia
liền biến mất rồi sao? Chẳng lẽ chỉ có lúc vừa ngủ dậy mới phát bệnh
sao?
Áp chế nghi ngờ trong lòng, A Vi đi vào phòng bếp bận rộn
đến quên trời đất. Hầm nhừ một nồi cháo đậu cùng mấy món ăn kèm, nhớ tới Du Bách Ngạn hôm nay còn phải xuống núi, sợ một chút cháo không đủ chắc bụng, nàng lại cẩn thận làm thêm một ít bánh trứng thịt băm, thấy thời
gian còn sớm lại làm thêm một ít bánh ngọt cho hắn mang theo ăn trên
đường.
Nhìn A Vi chuẩn bị bao lớn bao nhỏ, khóe miệng Thần Hiên
không khỏi cong lên một đường cong lạnh lùng. Rõ ràng nửa tháng trước
hắn rời đi hoàn toàn không có loại đãi ngộ này….
Bữa sáng bày
biện tươm tất trên bàn, Du Bách Ngạn còn chưa rời giường, Thần Hiên đã
ngồi vào bàn. A Vi định đợi khách nhân cùng dùng bữa nhưng thấy hắn có
vẻ đói bụng cho nên cũng không cản, chậm rãi cầm đũa, gắp một ít đồ ăn
vào chén Thần Hiên, xong xuôi liền lấy mỗi thứ một phần chừa lại cho Du
Bách Ngạn.
"Không cần phải chừa lại." Thần Hiên nhìn thấy, chân
mày khẽ nhíu lại, ngăn cản động tác của A Vi: "Trời cũng không còn sớm,
không chịu dậy thì nhịn đói."
Du Bách Ngạn từ trong phòng đi ra,
thoải mái duỗi người, khí hậu trong núi mát mẻ trong lành, hít một hơi
căng phổi thật sự rất vui vẻ sảng khoái….
Nhìn thức ăn đầy bàn,
Du Bách Ngạn quên cả rửa mặt, không chút khách khí mà ngồi vào chỗ. Thần Hiên nín thở dời ghề, nhích về phía A Vi, cố tình kéo khoảng cách với
Du Bách Ngạn.
Biết mình bị người chê hôi, Du Bách Ngạn bĩu môi:
"Thế nào? Muốn xa lánh ta sao? " Nói xong mới chú ý đến điểm khác thường trên người Thần Hiên, trố mắt hỏi: "Đại Điểu, tay chân mặt mũi người
làm sao vậy? Có phải là… Có phải là chạy ra ngoài chơi rồi nhiễm giang
mai không? Chứng bệnh này vừa rồi đang lây truyền khắp nơi đấy!" Ngữ khí cùng nét mặt của hắn cũng thật sự căng thẳng, đáy lòng lúc này A Vi
càng thêm hoảng hốt.
Thần Hiên biết chính mình hiện tại có chút
khác thường, bắt gặp A Vi không quen tính cách càng đùa dai càng bày ra
vẻ nghiêm túc của Du Bách Ngạn, nàng thậm chí cũng đang nhíu mi lo lắng
nhìn hắn, Thần Hiên đành nghiêm giọng nói: "Vì muốn trám món sứ đỏ kia
mà ta cơ hồ mất đi nửa cái mạng, ngươi cứ thích trêu ghẹo như vậy thì bồ câu ngươi phái tới… Mấy ngày nay ta đang rảnh rỗi, chắc cũng nên tranh
thủ nghiên cứu xem bồ câu thì nấu thế nào mới tốt…."
Đáy lòng xót chim bồ câu đưa thư mất không ít công sức mới đào tạo được, Du Bách
Ngạn thức thời ngậm miệng, tay cũng không quên vươn đũa tới đoạt hết đồ
ăn trong chén Thần Hiên. Hả hê thưởng thức chiến lợi phẩm hắn lại đột
nhiên ngớ người, ồ cái tên kiệm lời như tượng trong miếu cũng rốt cũng
có lúc mở miệng phản bác mấy câu đùa vui của hắn sao? Này thì tượng này, rốt cuộc cũng không thể qua được ải nữ nhân, ta cười đến chết mất
thôi….
Trời sau mưa đêm còn chút sương mờ, Du Bách Ngạn cũng mặc
kệ ánh mắt thúc giục của Thần Hiên, thẳng đến khi A Vi chuẩn bị xong túi lớn túi nhỏ đưa cho hắn thì người mới vui vẻ dời gót: "Tẩu tử đã đối
tốt với ta như vậy sau này ta sẽ thường xuyên ghé thăm hơn một chút."
Lời này vừa dứt liền thu được một đạo ánh mắt sắc như dao bắn tới, bất quá
Du Bách Ngạn vẫn cười đến đắc ý. Đã đến lúc phải đi rồi, không chọc tức
Đại Điểu hắn liền không cam tâm.
A Vi cùng Thần Hiên tiễn Du Bách Ngạn đi một đoạn, thẳng đến khi bóng dáng của hắn khuất sau ngã rẽ hai
người mới chậm rãi cùng nhau trở về nhà.
Mở chỗ đồ sứ Du Bách
Ngạn vừa mang tới, Thần Hiên trầm ngâm một lúc lâu, vừa ngẩng đầu liền
nhìn thấy A Vi ngập ngừng đi tới. Biết nàng có chuyện muốn nói, hắn chủ
động lên tiếng: "Chuyện gì?"
Nhìn trên người hắn toàn là chấm đỏ
lấm tấm, A Vi lo lắng không thôi: "Bệnh kéo dài sẽ không tốt, không bằng xuống núi tìm một đại phu xem một chút đi." Biết Thần Hiên rất quan
trọng sĩ diện, bằng không hắn cũng sẽ không nổi giận lớn như lúc Du Bách Ngạn nhắc tới chứng bệnh này cho nên nàng chỉ dám dè dặt nói mấy câu…
"Không cần." Thần Hiên biết nàng nói tới những nốt đỏ trê người hắn, "Mắc
chứng này không có thuốc chữa, chỉ có theo thời gian thân thể thích ứng
tốt thì sẽ có chuyển biến tốt."
A Vi không nghĩ tới hắn cố chấp
như vậy, làm gì có loại bệnh nào không cần dùng đến y lý mà khỏi cơ chứ? Nhìn vẻ mặt cứng rắn của hắn, nàng cũng không định nhiều lời nhưng cũng nhất quyết không từ bỏ. Ngày hôm đó thi thoảng nàng lại khuyên hắn vài
câu, nói ít liền thôi, mặc dù không thuyết phục hắn cũng không làm hắn
tức giận.
Đến tối A Vi mới phát hiện ra một vấn đề nan giải, bọn
họ phải ngủ thế nào đây? Nguyệt Lan đã nói qua, bệnh này rất dễ lây,
nhất là khi ngủ chung.
Chăn mền Du Bách Ngạn đã dùng qua, Thần
Hiên không muốn dùng lại, nhất định phải mang giặt sạch, hiện tại phơi
vẫn chưa kịp khô nên chắc chắn cả hai đành phải chung giường nhưng về
sau nàng đề cập đến chuyện ngủ riêng thì nhỡ đâu hắn lại mất hứng, tưởng đâu nàng chê hắn thì sao?
Nàng suy nghĩ miên man không dứt, đến
khi nghe thấy thanh âm Thần Hiên trở vào nhà mới quyết định không nghĩ
nữa, quấn chăn thành cái kén lớn đưa lưng về phía hắn.
Thần Hiên
đứng bên giường, môi mỏng mấy máy, khe khẽ cong lên, cuối cùng cũng
không nói gì mà tắt đèn, tự mình tìm thêm chăn đắp.
Hôm nay, nàng tránh né hắn, trừ bỏ mâu thuẫn đêm đó, chỉ sợ cũng bởi vì. . . Hắn nhớ
tới đám chấm đỏ chi chít trên người mình, mặc dù không dọa người nhưng
cũng thật sự khiến nàng sợ hãi rồi…
Lắc đầu thở dài, hắn im lặng tiến vào giấc ngủ.
Hôm sau vừa ăn bữa sáng xong, A Vi liền nói với Thần Hiên chuyện nàng muốn
đi trấn trên một chuyến. Thần Hiên nhớ tới mấy ngày nay nàng căng thẳng
chờ đợi hắn trở lại, trong lòng còn sợ hãi chuyện gặp rắn cho nên liền
muốn đi cùng. A Vi vội vàng lấy trong tay áo ra một túi thuốc đuổi rắn
cho hắn xem, còn nói hôm nay là ngày Nguyệt Lan bày sạp ở chợ, nàng là
muốn đi tìm bạn ôn chuyện, có hắn đi theo sẽ không tiện.
Thần
Hiên biết ý, dặn nàng đi đường cẩn thận, còn để cho nàng mang theo gậy
trúc cùng dao nhỏ bên người, thuận tiện bày cho nàng một biện pháp xử lý nguy hiểm trong núi. Dặn dò kĩ lưỡng xong xuôi mới thả nàng xuống núi.
A Vi không nghĩ tới hôm nay Thần Hiên sẽ nhiều lời như vậy, nghĩ đến hắn
là vì lo lắng cho an toàn của nàng mà nói đến liên tu bất tận, trong
lòng A Vi vô cùng vui vẻ, bất quá lại sợ không kịp giờ họp chợ, nàng
đành phải cắt ngang hắn mà xuống núi.
Đến trấn trên gặp được
Nguyệt Lan vẫn bày sạp ở chỗ cũ, A Vi vui mừng tán ngẫu một phen rồi kéo câu chuyện quay lại mấy lời bạn nói lần trước. Cũng đã qua hơn nửa
tháng, Nguyệt Lan đã sớm đem cái chứng bệnh kia vứt qua sau đầu, nói ra
cũng không còn mấy tin tức hữu dụng, chỉ đơn giản bảo rằng bệnh đó không thể trị, thậm chí bên ngoài còn có người chết vì mắc bệnh này. A Vi
cũng không dám hỏi nhiều, tránh cho Nguyệt Lan khỏi hoài nghi, suy đoán
lung tung về Thần Hiên.
Tạm biệt Nguyệt Lan, A Vi bất tri bất
giác đi đến trước một y quán, nàng thở dài một hơi, nếu Thần Hiên chịu
đến khám bệnh một chuyến thì tốt rồi, nếu chậm trễ không chịu chữa bệnh
thì hậu quả sẽ khó lường mất thôi… Nàng muốn mua một ít dược cho hắn
nhưng lại không phải đại phu, không biết phải mua loại dược gì mới tốt.
Đi qua đi lại mấy vòng, nàng nghĩ thế nào lại đi vào hiệu sách Thần Hiên hay mua, trong đầu lúc này đột nhiên thông suốt.
Chạng vạng, A
Vi lôi kéo Thần Hiên đi về phía phòng tắm, bồn tắm lúc này đã chuyển về
chỗ cũ, chứa đầy nước nóng bốc khói nghi ngút, bên trong thả rất nhiều
loại dược, không khí cũng ngập một cỗ mùi hương đặc trưng.
A Vi
nhìn Thần Hiên nhíu mày lộ vẻ ghét bỏ, ngữ khí vô cùng cẩn thận nói:
"Đây là nước tắm để giải nhiệt thải độc, đầu thu dùng là tốt nhất… Ngươi thử một lần xem sao."
"Ngươi thử đi", Thần Hiên xoay người đi ra ngoài, "Ta ra suối tắm rửa."
A Vi níu ống tay áo Thần Hiên, khẽ khàng: "Bây giờ trời bắt đầu lạnh rồi, nên dùng nước ấm tắm rửa đi thôi. Không phải ngươi nói chúng ta ở trong núi phải cẩn thận rắn, côn trùng, chuột các loại sao? Ở trong suối
không chừng còn có đỉa, rắn nước các thứ, hiện tại trời rất nhanh tối,
không thể nhìn thấy rõ trong nước đâu. Hay là ở trong phòng tắm rửa đi
thôi."
Nàng càng nói càng ôn nhu, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu,
Thần Hiên nhìn thấy, đáy lòng như muốn tan ra, cái nhìn đối với thùng
tắm nghi ngút khói kia càng thêm mâu thuẫn.
A Vi đóng kín cửa để
tránh gió lùa, Thần Hiên cởi xiêm y ngồi vào thùng tắm, bị hơi nước ấm
áp bao quanh, thân thể cũng dần dần thả lỏng. Hắn sao lại không hiểu
dụng ý của nàng, nếu là vì muốn tốt cho hắn, hắn liền vui vẻ nhận, có
thể giảm bớt chứng bệnh hay không lại là chuyện khác. Bất quá nàng cũng
vô cùng cẩn thận, các loại dược nàng dùng đều có dược lý rất lành, nhất
định không gây tác dụng gì không mong muốn với cơ thể.
Vốn không
hi vọng gì lớn, không nghĩ tới sau 5 ngày được A Vi ép buộc tắm nước
thuốc, chấm đỏ ngứa ngáy trên da hắn cũng tiêu đi không ít, phù thũng
trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi. A Vi thấy hắn có chuyển biến
tốt, tảng đá trong lòng cũng dần dần buông xuống, buổi tối cùng nhau ngủ chung một giường cũng không quá cứng nhắc nữa. Nhưng sáng nào thức dậy
nàng cũng trông thấy một khối nổi cao bên dưới người đang ngủ say cạnh
mình… A Vi cảm thấy vô cùng khó hiểu, thuốc tắm kia có hiệu quả nhưng
đối với nơi đó thật sự không có tác dụng sao? Nàng đã chú ý qua mấy
ngày, chắc chắn bệnh tình của nơi đó thật sự không hề thuyên giảm.
Làm sao bây giờ đây?
Đêm xuống, Thần Hiên theo thường lệ ngâm mình trong nước thuốc, thả lỏng cả người. Đợi nước nguội đi không ít hắn mới dội qua nước lạnh một lần,
lau khô thân mình, ăn mặc chỉnh tề rồi mang dép hương bồ đi vào nhà. Đôi dép này là A Vi mua cho hắn, muốn hắn dùng trong nhà cho thoải mái,
Thần Hiên cũng dần dần thành thói quen, so với guốc gỗ lim hắn hay dùng
lúc trước thì dép hương bồ thoải mái mềm mại hơn rất nhiều.
Lúc
đi ngang qua án thư, nhìn mấy quyển sách còn đang mở toang, hắn nhất
thời kinh ngạc, rõ ràng hôm qua hắn đã cất hết sách lên kệ, sao lúc này
lại ở trên án thư vẫn còn nhiều sách như vậy? Cầm mấy quyển sách lên,
Thần Hiên phát hiện ra toàn bộ đều là sách thuốc, xem ra đều là sách do
nàng mua về.
Trên sách còn có hình vẽ và miêu tả chi tiết dấu
hiệu cùng triệu chứng, hắn tò mò đọc qua vài dòng liền nhận ra đây là
nói về bệnh giang mai…
Chân mày Thần Hiên nhíu chặt…
Nàng thật sự nghĩ hắn mắc chứng bệnh này hay sao?
A Vi ở trong bếp bận rộn, thừa dịp hắn đang tắm nàng đã vội vàng xem lại
những dấu hiệu trong sách. Bệnh trạng của hắn cũng đã tiến triển rất
tốt, duy chỉ có nơi kia ngoan cố không biến chuyển là do lượng dược
không đủ, cho nên cần phải làm thêm một loại thuốc mỡ để trực tiếp bôi
lên.
Lúc Thần Hiên đi vào bếp nàng còn bận rộn quấy thuốc, đã
quen mấy ngày nay hắn không bài xích chuyện nàng muốn dùng dược trên
người hắn cho nên nàng liền nói: "Ta đang làm thuốc mỡ, một lát ngươi tự mình bôi lên đi. Ngày mai sẽ không sưng đau nữa."
Nói xong nàng
mới phát hiện ra vẻ mặt hắn không vui, đáy mắt cũng trầm hẳn xuống. A Vi nhận ra mấy lời vừa rồi của mình quá trực tiếp cho nên nàng liền cúi
đầu, thành thật làm ra vẻ hối lỗi…
"Bôi nơi nào?" Trên đầu truyền tới một thanh âm lạnh như băng.
A Vi cắn răng, không lên tiếng. Hắn biết rõ còn cố hỏi, nàng trả lời không phải là càng đắc tội hắn sao?
Hắn đến gần hơn, lặp lại câu cũ: "Bôi nơi nào?"
A Vi khẩn trương trừng mắt nhìn, chỉ chỉ nơi đó, xong lại vội vàng rụt tay về.
"Ngươi giúp ta bôi." Thần Hiên buông một câu, quay trở vào nhà.