Nếu là lưu manh thì đã không gõ cửa rồi phải không?
A Vi trong lòng vui vẻ, đoán chừng Thần Hiên đã trở lại, vội vàng lên
tiếng, chong đèn, ba bước thành hai khoác xiêm y lên người, mang giày
chạy nhanh đi mở cửa.
Nghênh diện lại là một nam tử xa lạ, ăn mặc vô cùng phú quý, trên người mang rất nhiều hành lý, cả người cả đồ đạc
đều nhuộm một tầng bụi phong trần, tuổi chừng 24 25, diện mạo cũng rất
tốt, mắt sáng hữu thần lúc này đang mở lớn nhìn nàng chằm chằm.
Thấy không phải là Thần Hiên, A Vi đột nhiên có chút sợ hãi, trách mình hồ đồ, không biết hỏi một tiếng đã vội vàng mở cửa.
Nam tử nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai? Thần Hiên đâu?"
Lúc nãy nghe thấy thanh âm của nữ nhân lên tiếng, hắn đã có điểm nghi ngờ,
từ trước đến giờ không gần nữ sắc Phạm nhị thiếu gia thế mà lại ẩn giấu
nữ nhân trong nhà sao? Lúc này trông thấy một cô nương xinh đẹp trẻ
tuổi, xiêm y thoạt nhìn cũ chút, không giống như người có thân phận, hắn liền nhanh chóng xác định.
Nghe được người trước mặt biết Thần Hiên, A Vi vừa kinh ngạc vừa có chút buông lỏng, nàng hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Người kia đi vòng qua A Vi, vừa đi vào trong vừa không chút để ý đáp: "Ta là
bằng hữu của thiếu gia các ngươi, ta họ Du." Hắn tự mình ngồi xuống bên
trà kỷ, cầm ấm trà định rót thì phát hiện ra ấm đang rỗng tuếch, thở dài một hơi, hắn liếc A Vi: "Ngươi còn chưa nói với ta, thiếu gia nhà các
ngươi chạy đi đâu rồi?"
A Vi sửng sốt, lại nhìn chính mình tóc tai bù xù, quần áo sờn cũ, biết ngay đối phương đã hiểu lầm.
"Hắn xuất môn nửa tháng, còn chưa có trở lại." Nói đến chỗ này, nàng cũng có một trận mất mát.
Du Bách Ngạn bĩu môi, than một tiếng: "Biết ta muốn tìm đến hắn liền bỏ
chạy. Phạm Thần Hiên à Phạm Thần Hiên, ngươi cũng thật không ra làm sao! Đã qua mấy tháng nay rồi, hàng cũng không chịu giao, ta biết ăn nói với người ta đây hả?" Hắn cầm một cái tách đang đặt trên bàn, nhét vào tay A Vi: "Khát chết ta rồi, mau rót cho ta một ly trà!"
Nửa đêm canh
ba, muốn nấu nước pha trà cũng thật khó khăn, A Vi đành rót cho hắn một
ly nước đun sôi để nguội. Du Bách Ngạn cũng không ghét bỏ, vừa tiếp nhận liền uống ừng ực cạn ly, xong xuôi mới thở một hơi thỏa mãn.
Nhớ tới mấy lời hắn vừa nói, A Vi đoán chừng người này có liên quan đến
chuyện tu bổ đồ sứ lần này của Thần Hiên, cho nên liền nói: "Hắn không
phải trốn ngươi mà là đi ra ngoài tìm một loại vật liệu gì đó để trám đồ sứ mỏng." Nàng không thích người ta hiểu lầm Thần Hiên.
Du Bách Ngạn vừa nghe liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi lại xem người đã đi từ lúc nào, khi nào thì trở lại.
A Vi nói ra thời điểm hắn rời đi, lại không biết lúc nào có thể trở về, trong lòng buồn bã không thôi.
Du Bách Ngạn suy nghĩ một lát, vươn vai duỗi người, nói với A Vi: "Nếu đã
không biết bao giờ hắn trở lại thì ta trước hết cứ ở nơi này chờ hắn đã. Ngươi giúp ta thu thập một chút."
A Vi trợn tròn mắt, lập tức
quả quyết nói: "Không được, ngươi không thể ở lại đây." Cái người này
cũng quá càn rỡ rồi, biết chỉ có một thân một mình nàng ở đây, thế mà
còn đòi ở lại.
Du Bách Ngạn có chút tức giận, đứng dậy đi vòng
qua sau bình phong, hắn đã tới đây mấy lần, biết bên trong chính là
giường ngủ. Lần trước tới đây hắn muốn cùng Thần Hiên ngủ tạm một đêm
lại bị cái người thích sạch sẽ kia đuổi đi khách điếm trấn trên. Chẳng
phải là ở tạm một đêm thôi sao? Lúc còn ở trường học không phải cũng ở
chung sao, hôm nay thừa dịp người không có ở nhà, hắn quyết tâm phải ngủ một giấc sảng khoái trên giường này mới được.
Ra sau bình
phong, trông thấy trên kệ chất một đống chăn đệm được gấp ngay ngắn, Du
Bách Ngạn còn tưởng là chỗ của nha hoàn kia ngủ, đáy lòng không khỏi
muốn cười thật to. Hay cho một nam nhân Phạm Thần Hiên, còn tưởng đâu là kim ốc tàng kiều, nguyên lai lại vẫn như lúc trước, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết, uổng phí tiểu nha đầu xinh đẹp kia rồi.
A Vi theo sát sau lưng, chặn ở trước giường: "Ngươi không thể ngủ nơi này."
Du Bách Ngạn bật cười: "Tiểu nha đầu này, tính tình của ngươi cũng y hệt
hắn!" Đoán chừng là sợ người kia trở về sẽ khiển trách cho nên nàng mới
gấp gáp như vậy.
"Được rồi, được rồi, không làm khó ngươi nữa, ta đi trấn trên là được." Thấy A Vi khó xử, Du Bách Ngạn cũng thân sĩ thu
dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi, trong lòng hỏi thăm qua một lượt tổ tông nhà Thần Hiên. Hay cho một người thích sạch sẽ, chờ ngươi trở lại xem
ta có để ngươi sống dễ dàng không!
Đi tới cửa, hắn bỗng nhiên
dừng lại, đem mấy cái túi to bỏ lại bên cạnh bàn trà, cẩn thận dặn dò:
"Mấy thứ này nặng lại dễ vỡ, ta mang đi cũng không tiện, dù gì cũng là
đồ của hắn. Cũng toàn là đồ đáng giá, ngươi cẩn thận chú ý một chút,
thiếu một mảnh thì thiếu gia nhà ngươi cũng không đền nổi đâu."
A Vi thấy hắn vẫn như cũ xem mình như nha hoàn mà đối đãi, trong lòng cảm thấy không ổn, đang định lên tiếng thanh minh thì người đã sớm ra
ngoài. Nàng vội vàng đóng chặt cửa, nghe thấy tiếng bước chân qua khỏi
cầu trúc, tâm tình A Vi mới bình tĩnh lại. Người này thoạt nhìn rất thân thiết với Thần Hiên, thế nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Thần
Hiên vì sao lại có bằng hữu như vậy? Nàng không khỏi có chút hoài nghi.
Ở trên núi đợi mấy ngày, Thần Hiên vẫn chưa trở về. A Vi mỗi ngày càng
thêm u sầu, nửa đêm khó ngủ lại không tự chủ được nhớ tới một quả phụ
trẻ tuổi trong thôn, lúc nào trông thấy người cũng có nét buồn bã khó
nén, thi thoảng còn len lén lau nước mắt… Nàng nghĩ tới đây, đáy lòng
cũng không tự chủ chùng xuống, lặng lẽ thở dài một hơi, muốn chợp mắt
cũng không được…
Cái người họ Du kia về sau lại lên núi thêm một
lần, nghe Thần Hiên vẫn chưa trở lại cũng có chút lo lắng. Bất quá A Vi
biết, hắn là lo lắng không giao được hàng đúng thời hạn, đối với với an
toàn của Thần Hiên thì lại vô cùng lạc quan, còn nói Thần Hiên chính là
người chân đi, lúc nào cũng thích chạy khắp nơi, không chừng lại tìm
thấy địa phương có cảnh trí tốt cho nên liền muốn ở lại thêm mấy tháng
cũng nên.
A Vi chưa từng biết đến tính cách này của Thần Hiên,
nàng vốn ở Thanh Dụ trấn mà quen biết hắn, thời gian ở chung cũng không
thể hiểu được hắn là mấy. Nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, nếu Thần Hiên
không phải xảy ra chuyện ở bên ngoài, mà thật sự ở nơi nào đó thành gia
lập thất sinh sống qua ngày… Thì cái này có gọi là bỏ rơi nàng không?
Nàng không đi cho nên hắn liền đi?
Sáng sớm hôm sau A Vi đã thu
thập hành lý, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm: Nàng nhất định phải ra
ngoài tìm hắn, xem thử rốt cuộc hắn muốn thế nào! Thay vì ngày qua ngày
sống trong dày vò, nàng tình nguyện tự mình chịu khổ mà tìm ra đáp án.
Không biết hắn đi nơi nào, nhưng Thanh Dụ trấn hẻo lánh, chung quanh đều là
núi non, chỉ có thể theo hướng Hồng Ngõa trấn mà ra ngoài. Nàng nghĩ,
không bằng cứ theo hướng này, đến Hồng Ngõa trấn hỏi thăm qua một lượt.
Bộ dạng hắn xuất sắc như vậy, không sợ không có người nhớ…. Nhưng đi xa
hơn thì nàng nên làm gì tiếp theo? Nàng còn chưa đi qua những nơi xa như vậy bao giờ.
Trong lòng không khỏi bỡ ngỡ nhưng nàng vẫn xem kĩ
lại đồ đạc, khóa chặt cửa, kiên định đi xuống núi. Nàng tính toán trở
lại Thủy Trúc thôn báo cho ông nội một tiếng, sau đó hỏi qua lão nhân
cùng các hán tử trong thôn xem kế hoạch của mình như thế đã ổn hay chưa.
Đi một mạch đến chân núi, A Vi dừng lại bên vệ đường lau mồ hôi trên mặt.
Đầu thu trời vẫn còn đứng gió, cây cỏ vẫn còn xanh tốt, bỗng nhiên trong bụi cỏ um tùm dưới chân nàng vang lên tiếng xột xoạt, một con rắn màu
xanh lục đang thè chiếc lưỡi đỏ đáng sợ trường về phía nàng….
A
Vi bị dọa không nhẹ, trước giờ ở Thủy Trúc thôn vốn là nơi khai thác đất sét trắng, núi đá cũng lộ ra ngoài, thực vật cỏ cây thưa thớt, không
phải là nơi để rắn độc sinh tồn. Ngoại trừ vùng phụ cận ven ruộng, thật
sự chẳng bao giờ thôn dân Thủy Trúc thôn có thể thấy rắn. A Vi vừa nhìn
thấy con rắn xấu xí trườn tới, khuôn mặt lập tức trắng bệch không huyết
sắc.
Trong lúc bối rối, nàng theo quán tính lui lại mấy bước, con rắn kia càng thêm hưng trí, tốc độ bò tới càng nhanh hơn, bụi cỏ bị ma
sát mạnh phát ra tiếng sột soạt càng lúc càng lớn….
A Vi gấp đến lảo đảo, nghe sau lưng cũng có tiếng loạt xoạt, nàng còn tưởng chính mình thế mà lại trêu trúng ổ rắn…
Trong lúc đang tuyệt vọng, phía sau A Vi lại đột nhiên ấm áp, nàng đụng phải
một lồng ngực kiêng cố, cả người nhanh chóng bị ôm lấy. Người phía sau
lưu loát từ trong ngực lấy ra một thứ gì đó ném về phía con rắn, sương
khói lập tức ngập tràn, con rắn kia lập tức rụt đầu, kéo lê thân mình
chui vào bụi cỏ…
A Vi nhìn cánh tay dài hữu lực vừa thu lại kia,
cảm giác bên hông mình cũng buông lỏng, liền vội vàng nghiêng đầu. Ánh
mắt nàng lập tức gặp phải nét mặt tuấn mỹ nhuộm một tầng mệt mỏi, tròng
mắt hắn hiện ra tia máu, ánh mắt nhìn nàng vẫn lạnh lùng không chút độ
ấm. Đáy lòng A Vi chợt như trăm mối ngổn ngang…
"Không phải đã nói ngươi ở nhà ông nội đợi ta về sao?" Hắn đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh lùng pha chút trách cứ.
Hôm nay vừa về đến Thanh Dụ trấn hắn đã vội vàng chạy đến nhà Kiều lão đầu
muốn đón người. Thế mà vừa đến nơi người đã chạy về núi Đại Từ, hắn cũng chẳng kịp nghỉ ngơi, đi thằng một mạch lên núi.
A Vi cúi đầu,
không dám nhìn hắn, nhớ đến đủ loại dày vò mấy ngày nay, trong lòng ủy
khuất không thôi. Vốn có thật nhiều chuyện muốn nói với hắn nhưng bây
giờ một câu cũng không thốt nên lời…
Thấy khóe lệ của nàng đỏ
ửng, nước mắt nghẹn lại đảo quanh, hắn mấp máy môi dưới, ngữ khí như nén một tiếng thở dài: "Trước lúc đi ta cũng dặn dò kĩ lưỡng, nhất là mỗi
lần ra cửa phải chú ý chuyện rắn độc, xem ra ngươi cũng không để trong
lòng."
Nàng hít mũi một cái, nước mắt không chịu thua kém mà tràn mi, lại không thể phủ nhận nàng sơ ý. Từ trước tới giờ lên núi xuống
núi đều là cùng hắn đi, cũng chưa từng gặp qua rắn độc, nàng đương nhiên đã sớm quên.
Vừa thấy nàng như vậy, Thần Hiên cũng không dám nói thêm gì, im lặng thở dài, chú ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Rốt
cuộc là ngươi bôi cái gì lên mặt thế hả?" Hắn lo lắng hỏi.
Trên
mặt nàng bôi một lớp đen dày, từng giọt nước mắt lăn dài trên má liền
tạo ra những vệt trắng loang lổ. A Vi nhớ tới bộ dạng hiện tại của mình, lại còn bị hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, nàng không khỏi thẹn thùng
nghiêng người, thanh âm có chút ngập ngừng: "Lấy mực trên án thư trộn
cùng bột đậu…"
Thần Hiên nhíu mày, lộ ra chút ghét bỏ: "Nhưng bôi lên để làm gì?" Hắn suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu được, nữ nhân
thường xuyên trộn vài thứ nguyên liệu này nọ để làm đẹp. Nhưng nàng thế
này thì cũng thật là…
A Vi sợ nói ra lại bị hắn trách cứ, ngập
ngừng một lúc lâu không trả lời, thấy Thần Hiên cũng không chịu buông
tha, nàng đành phải ấp úng: "Ta muốn theo thương đội buôn sứ để đi ra
ngoài… Nghe nói bọn họ thường cần đầu bếp nữ… Cho nên liền muốn biến
thành khó coi một chút thì dễ dàng hơn…"
"Đầu bếp nữ?" Thần Hiên
vẫn không hiểu nổi, "Không đủ tiền dùng sao?" Hắn nhớ rõ trước khi đi
hắn đã cẩn thận để vào túi hành lý của nàng một bao tiền, cũng đã tính
toán cẩn thận, nếu hơn một tháng hắn chưa trở về thì cũng đủ cho nàng
dùng, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy?
A Vi mấp máy môi, lại ngập
ngừng một lúc mới nói: "Ta là muốn ra bên ngoài tìm ngươi…" Đi theo
thương đội thì ít ra cũng sẽ an toàn hơn một mình đơn lẻ, trong thương
đội cũng có nhiều người hiểu biết, muốn hỏi thăm dò la cũng sẽ thuận lợi hơn.
Đây chính là ý định của nàng, vừa rồi nàng còn tràn đầy
phấn khởi, hiện tại trông thấy hắn liền cảm thấy rốt cuộc ý nghĩ của
mình có bao nhiêu buồn cười cùng hoang tưởng. Nàng không muốn nói, Thần
Hiên lại nhất nhất truy hỏi, rõ ràng là muốn cười nàng có phải không?
Thần Hiên nghe qua mấy lời nói mơ hồ không rõ của nàng, lại nghĩ tới tâm
tình mấy ngày nay của nàng nhất định sẽ rất khó chịu, hắn liền hạ ngữ
khí: "Trở về thôi."
A Vi thấy hắn không hỏi gì thêm liền an tâm, nhớ tới sự việc ban nãy liền có chút sợ hãi, vội vàng theo sát người phía trước.
Gió thu nhẹ nhàng thổi tới, chuông gió bên hiên lanh canh lay động, Thần
Hiên đưa mắt nhìn phòng ốc thu thập gọn gàng quen thuộc, đáy lòng không
kìm được mà ấm áp lan tràn. Thì ra cảm giác trở về nhà chính là như vậy…
Ở trên đường A Vi đã hỏi qua Thần Hiên, biết hắn chưa ăn gì liền nhanh
tay nhanh chân chuẩn bị cơm nước, ở bên bếp lò bận như con thoi, làm một bàn cơm công phu, đẹp mắt.
Thần Hiên cầm đũa không nhúc nhích, hỏi nàng: "Du Bách Ngạn đã ghé qua sao?"
A Vi biết hắn đã thấy mấy túi đồ đặt trong nhà, liền đem sự tình kể qua
một lượt. Thần Hiên nghe Du Bách Ngạn mặt dày mày dạn muốn ở lại nhà,
khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Xem ra là muốn tìm
chết."
"Nói người nào? Nói người nào? Rõ ràng cái người đã không
giao hàng đúng hạn cùng ở sau lưng người ta nói bậy mới phải tìm chết
chứ?" Trên cầu trúc vang lên một loạt tiếng bước chân, hai người đồng
loạt nhìn sang liền thấy Du Bách Ngạn đang nhàn nhã đi tới. Trồng thấy
một bàn đồ ăn phong phú dụ người, Du Bách Ngạn cũng không quản lễ nghĩa, tự mình kéo ghế ngồi xuống, bĩu môi nói với A Vi: "Vừa kịp, cho ta thêm chén đũa."
A Vi liền đứng dậy đi lấy, Thần Hiên nhìn về phía Du
Bách Ngạn, con ngươi lạnh lùng hiện rõ vẻ bất mãn: "Tưởng mình là ai mà
đi sai sử người khác? Muốn ăn thì tự mà lấy."
Du Bách Ngạn liếc mắt nhìn hắn: "Người của ngươi nên ta không được sai sử?"
"Đương nhiên không." Thần Hiên đáp.
Du Bách Ngạn không để ý tới đối phương nữa, thoải mái nhận lấy chén đũa A
Vi đưa tới, gắp một viên xíu mại thật to thả vào miệng. Tư vị hấp dẫn
lan tràn trong miệng, hắn không khỏi hỏi: "Cho thêm cái gì mà lại giòn
như vậy?"
"Là mã thầy." Thần Hiên thay A Vi trả lời. Bởi vì tay
nghề của hắn không tốt, cho nên cũng bỏ không ít tiền mua thêm sách dạy
nấu nướng chất đống trên kệ. Sau lại có A Vi lo lắng bếp núc, hắn cũng
chẳng để ý đến chỗ sách kia nhưng A Vi mỗi lần rảnh rỗi liền lật xem,
trù nghệ cũng từ đó mà tiến bộ không ít. Xíu mại này nàng làm ngoài các
nguyên liệu thông thường còn trộn thêm mã thầy cắt nhỏ, khiến cho mỗi
viên thịt trở nên giòn giòn hấp dẫn hơn rất nhiều. Hắn vừa nếm qua một
miếng liền cảm thán, đồ ăn nàng làm so với hình dung trong tưởng tượng
của hắn còn tốt hơn rất nhiều. Đã lâu rồi không được ăn thức ăn nàng
làm, thật sự có chút hoài niệm.
Nghe Thần Hiên nói vậy, đáy mắt A Vi liền lấp lánh ý cười, cong cong như ánh trăng khuyết…
Du Bách Ngạn ăn không dừng đũa, vừa gắp vừa dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thần
Hiên: "Đại Điểu, ngươi cũng thật có lộc ăn, đem nha hoàn này cho ta mượn mấy tháng, để cho nàng trở về Đàm Châu nấu cơm cho ta, lần sau ta mang
đồ tới cho ngươi thuận tiện trả người luôn một lượt."
*Đại điểu dịch sát nghĩa là Chim To ạ =))
Vẻ mặt Thần Hiên trầm xuống, đáy mắt lạnh lẽo nhìn cái tên còn đang tham ăn không dừng kia: "Ngươi vừa nói gì?"
Du Bách Ngạn liền cười hề hề: "Thôi nào đừng nóng giận, chỗ huynh đệ với
nhau, lần sau ta trả ngươi gấp đôi tiền trám sứ được chưa?"
"Ta
không nói chuyện này." Ánh mắt của Thần Hiên lúc này thật sự có chút dọa người, thanh âm của hắn lại càng thêm trầm xuống: "Ngươi nói. . . Nha
hoàn?"
Du Bách Ngạn mờ mịt gật đầu, không biết mình nói sai gì, ngượng ngùng: "Không cho mượn thì không mượn, thái độ thế kia là ý gì?"
"Nàng là nương tử của ta." Thần Hiên nhìn Du Bách Ngạn, trịnh trọng nói.
A Vi vừa rồi không đem chuyện Du Bách Ngạn coi nàng là nha hoàn kể cho
hắn. Vừa rồi nghe đối phương gọi mình là nha hoàn, nàng nhất thời có
chút xấu hổ, trong lòng biết xuất thân của mình cùng Thần Hiên không
xứng, ngay cả bằng hữu của hắn cũng nhìn ra điểm này, nói chi đến người
trong nhà hắn, chỉ sợ đã sớm không coi trọng nàng. Lúc này nghe Thần
Hiên nói vậy, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một tầng ngọt ngào.
Du Bách Ngạn trợn tròn hai mắt nhìn A Vi, nữ nhân này thật sự rất đẹp, nhu hòa ở cạnh Đại Điểu cũng thật xứng đôi, so với vị nương tử là đại mỹ
nhân nghiêng nước nghiêng thành bảy năm trước còn thanh thoát hơn vài
phần, vì sao lại đơn giản là một nông phụ chốn núi sau thế này?
Lúc này mới chú ý tới búi tóc của nàng, Du Bách Ngạn càng thêm nhíu mày:
"Ngươi thật sự không nói đùa chứ?" Hắn vẫn cứ tưởng đây là nha đầu thông phòng Phạm gia cấp cho Thần Hiên, hơn nữa hắn còn xem như nha hoàn mà
sai sử…
Thần Hiên không nói gì, chỉ vươn đũa gắp viên xíu mại to
nhất trong đĩa nhét vào cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của Du Bách
Ngạn. Đối phương nhìn thấy vẻ mặt chỉ chuyên chú dùng bữa, một chút cũng không thèm quan tâm đến mình đành đau khổ nhai nuốt viên thịt thật to
kia, muốn hỏi cũng không dám hỏi nữa.
A Vi lần đầu tiên chứng
kiến bộ dạng trêu đùa người khác của Thần Hiên, lại nhìn đến Du Bách
Ngạn đang phùng mang trợn má ra sức nhai viên thịt liền không khỏi bật
cười. Bữa cơm này vì có thêm Du Bách Ngạn mà trở nên vô cùng vui vẻ hòa
thuận, chuyện người ta xem nàng là nha hoàn mà đối đãi, nàng cũng không
để trong lòng.
Dùng xong bữa Du Bách Ngạn liền thúc giục Thần
Hiên gấp rút hoàn thành công việc, hắn còn phải sắp xếp chuyện giao hàng cho kịp thời hạn. A Vi nghe qua hai ba câu, trong lòng từ từ mới xác
định được quan hệ của hai người bọn họ.
Thần Hiên cùng Du Bách
Ngạn lúc trước là đồng học cùng trường, hiện tại là bạn làm ăn với nhau. Cả hai đều có gốc gác là thương nhân buôn bán, từ nhỏ đã vô cùng hợp
tính tình.
Du Bách Ngạn sau khi thi cử không đỗ liền trở về tiếp
quản buôn bán đồ cổ trong nhà, Thần Hiên trong thời gian này lại đi kinh thành học nghề, mất hơn năm năm mới trở về Đàm Châu. Du Bách Ngạn liền
nắm bắt cơ hội làm ăn, ngỏ ý muốn cùng Thần Hiên làm ăn trên phương diện tu bổ đồ sứ. Hắn phụ trách thu thập đồ sứ quý giá nhưng lại có tì vết,
Thần Hiên phụ trách tu bổ, trám xong sẽ đưa lại cho Du Bách Ngạn chuyển
đến tay khách, chuyện trao đổi ngã giá cũng là do Du Bách Ngạn làm.
Đầu óc của Du Bách Ngạn vốn linh hoạt, giỏi giao thương buôn bán mà Thần
Hiên lại yên tĩnh như nước, tay nghề cùng tài nghệ lại khéo, hai người
hợp tác, lấy thừa bù thiếu, hai năm qua cũng kiếm được không ít. Trong
hai năm vừa rồi, Thần Hiên chỉ ở lại Phạm gia ở Đàm Châu một thời gian
ngắn, còn lại đều là ngao du sơn thủy, không có chỗ ở cố định, nhưng cố
tình danh tiếng của hắn lại càng lúc càng lớn, người muốn tìm hắn tu bổ
đồ sứ cũng càng lúc càng nhiều thế là Du Bách Ngạn đành phải dăm ngày ba bữa nhờ người dò la tin tức, vài hôm lại lui tới một nơi sơn thủy hữu
tình khác nhau để tìm người….
Rốt cuộc A Vi cũng đã hiểu, từ
trước đến giờ nàng chỉ thấy Thần Hiên tu bổ đồ sứ nhưng lại chưa từng
thấy hắn cùng khách nhân trao đổi lui tới bao giờ, nguyên lai là có Du
Bách Ngạn hỗ trợ.
Hai người trong nhà đang bàn bạc, A Vi không
tiện quấy rầy, bưng chén dĩa đi đến bờ suối. Qua một lát sau đã thấy Du
Bách Ngạn đi tới bên cạnh, đoạt lấy chén đũa trong tay nàng: "Tẩu tử,
tẩu tử, để cho ta, tẩu đi nghỉ ngơi đi." Đến cả đáy mắt cũng lộ ra nét
chân thành, khiến A Vi suýt chút nữa cũng đã quên mất bộ dáng tùy ý
thoải mái của hắn lúc đầu.
"Ngươi là khách nhân mà, sao ta lại có thể để cho ngươi làm. Hay là cứ để ta làm được rồi, chuyện thương lượng chính sự quan trọng hơn." A Vi muốn đoạt lại đồ, lại không cách nào
giằng lại đối phương.
Du Bách Ngạn đem mấy món đồ trong tay xem
như bảo bối, lập tức ngồi xuống bên bờ suối, một bên vừa cọ rửa một bên
dài miệng nói: "Tẩu tử không để cho ta rửa chính là còn để bụng chuyện
ta ngu xuẩn, không muốn tha thứ cho ta." Tuy cái tên Đại Điểu kia kiệm
lời nhưng qua công phu cạy miệng của hắn, Du Bách Ngạn cũng biết được
lai lịch của cô nương trước mặt.
A Vi vội vàng lắc đầu: "Ta không có oán ngươi. . . Ta quả thật không xứng… Chuyện ngươi hiểu lầm cũng không có gì kì quái."
"Tẩu tử xinh đẹp, cái tên Đại Điểu kia chính là gặp được phượng hoàng, chỉ
có chim chóc không xứng với phượng hoàng, nào có phượng hoàng không xứng với chim chóc?" Những lời này của Du Bách Ngạn đều là thật, luận thân
phận, hai người quả thật có chênh lệch, nhưng với tính tình của Đại
Điểu, có thể tìm được một mỹ nhân ôn nhu như vậy thật sự phải nhờ vào
duyên phận.
A Vi nghe nói như vậy, trên mặt cũng có chút đỏ lên.
Trong nhà Thần Hiên đang chuyên chú làm việc, nghe bên ngoài có tiếng cười,
không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, liền trông thấy hai người bên bờ suối vừa nói vừa cười vui vẻ, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một trận ê ẩm
không được tự nhiên…
Chờ một lúc lâu, hắn rốt cục nhịn không được gọi một tiếng: "Du Bách Ngạn, vào đây xem thử một chút!"
Du Bách Ngạn nghiêng đầu cùng A Vi nói một tiếng mới vào trong nhà, A Vi
đem đống chén đũa rửa lại một lần, sắp xếp ngay ngắn khô ráo lại đi vào
nhà pha một ấm trà hương thảo, chậm rãi đặt lên bàn. Đúng lúc này Thần
Hiên đem món đồ sứ màu đỏ lần trước đưa cho Du Bách Ngạn xem, trên mặt
sứ vô cùng hoa mĩ, có một lớp hoa văn tinh xảo được bài trí khéo léo bên trên, thoạt nhìn liền vô cùng thích mắt.
Du Bách Ngạn nhận chén
trà A Vi đưa qua, sau đó thật sự săm xoi món đồ một lúc lâu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó che giấu: "Đây thật sự là xương gốm mỏng manh lần
trước sao? Ngươi làm thế nào được?"
A Vi cả kinh, đồ vật trước
mặt như đang tỏa ra ánh sáng lung linh, tinh xảo vô cùng, làm cho người
ta không tài nào tưởng tượng được đây chính là món đồ đã từng bị rơi vỡ. Nàng nhìn chăm chú cũng không về phát hiện ra bất kì chiếc đinh nào
trên món đồ, cũng biết Thần Hiên không dùng loại vật liệu này để tu bổ.
Cho nên nàng đối với loại vật liệu mà hắn tìm được vốn tò mò nay lại
càng thêm thắc mắc không thôi.
"Ta đã đánh mất nửa cái mạng mới
trám xong thứ này, cũng không uổng công ngươi đợi mấy hôm." Thần Hiên
nhàn nhạt đáp, trong con người trong suốt lấp lánh thể hiện rõ nét sự tự tin cùng vừa ý đối với thành quả của mình.
Du Bách Ngạn đem bảo bối cẩn thận gói lại, ngoài miệng cũng không cho Thần Hiên một đường
lui: "Bất kể vì lý do gì ngươi cũng đã trễ hạn, cứ chiếu theo ước định
ban đầu của chúng ta, lần này nhận tiền ta sẽ giữ nhiều hơn một phần.
Thế nào?"
"Tùy ngươi." Thần Hiên đối với chuyện tiền nong cũng
không quá để ý, có thể tu bổ hoàn mỹ một món đồ đối với hắn mới là
chuyện thỏa mãn nhất. Trên phương diện tiền bạc, Du Bách Ngạn vốn vất vả hơn hắn rất nhiều, có thể thoải mái một chút cũng được, chưa kể đến
người huynh đệ này tuy ngoài miệng so đo nhưng thực tế chưa từng bạc đãi hắn bao giờ.
Du Bách Ngạn quay sang nói với A Vi: "Tẩu tử, tên
tiểu tử này không quản không được rồi. Mười lần thì đến chín lần không
giao đúng hạn, hắn cứ mải chiếu cố cân nhắc để trám thế nào cho tốt,
chậm chạp mãi không xong. Hôm nay thu của hắn nhiều hơn một phần tiền,
ta cũng không giữ, lần sau trở lại sẽ mang vài thứ cho tẩu tử vậy."
A Vi phất tay: "Không cần, không cần." Chuyện làm ăn của bọn họ, nàng tham gia vào không tốt.
"Cứ vậy đi." Du Bách Ngạn cười, lại nhìn Thần Hiên, "Coi như ta thay tiểu
tử ngươi mua quà cho tẩu tử." Mắt thẩm mỹ của Đại Điểu cũng rất tốt,
trên phương diện ăn mặc cũng có điểm chú ý, sao lại không chăm chút cho
nương tử của mình. Nàng dễ nhìn như vậy, chọn được y phục cùng trang sức phù hợp còn không biết xinh đẹp đến mức nào. Hay có khi trong lòng tên
này có điểm cố kị, sợ tiểu nương tử nhà mình hút mắt nhiều người, sợ đến lúc đấy vừa phiền vừa khó chịu?
Hôm ấy, Du Bách Ngạn ở lại đến
tận tối, ăn chực một bàn thức ăn thịnh soạn, vừa nhai vừa khen A Vi
không dứt miệng. Mở miệng gọi tẩu tử, khép miệng cũng gọi tẩu tử, mặc kệ Thần Hiên nhíu mày ở một bên.
Dùng xong bữa, Thần Hiên thấy Du
Bách Ngạn vẫn còn khí thế ngất trời cùng A Vi bàn luận xem làm thế nào
để giảm mùi tanh cá, ướp thịt nhanh ngấm,… Đáy lòng hắn không khỏi cười
lạnh, một đại thiếu gia quanh năm không bao giờ mò mặt đến nhà bếp thì
hỏi những chuyện này để làm gì…
"Du Bách Ngạn." Thần Hiên lên tiếng, "Rửa chén đũa xong thì ngươi có thể xuống núi rồi", dứt lời liền trở vào nhà.
Nụ cười trên mặt Du Bách Ngạn đông cứng, rõ ràng hắn là khách nhân mà, làm gì có gia chủ nào đối xử với khách nhân như thế?
A Vi biết hai người vốn thân thiết, mấy lời nói giỡn cũng không để trong
lòng cho nên liền phất tay: "Được rồi ngươi đi nghỉ đi, cứ để cho ta."
Tròng mắt Du Bách Ngạn đảo một vòng, vội vàng ngăn cản A Vi: "Tẩu tử, tẩu làm ơn đừng động tay vào, ngàn lần vạn lần cứ mặc kệ ta. Tẩu mau đi vào bồi cái tên kia đi, hôm nay bình dấm chua hình như bị vỡ rồi, hắn ăn có
chút đầy bụng cho nên liền không thoải mái rồi."
Dấm chua? A Vi khó hiểu, Thần Hiên từ trước tới giờ vẫn ăn được cơ mà?
Nói cám ơn với Du Bách Ngạn xong, nàng liền đi vào trong nhà. Thần Hiên
đang ngồi trước án thư, khẽ vuốt trang sách, bộ dáng cứng nhắc vô cùng.
"Ta rót cho người một ly trà." A Vi lên tiếng.
Thần Hiên buông sách, nhìn nàng một cái: "Không cần."
A Vi ồ một tiếng, không biết nên nói cái gì…
Thần Hiên cùng Du Bách Ngạn, một người quá trầm tĩnh, một người lại náo
nhiệt ồn ào, nàng cũng không hiểu được rốt cuộc tại sao hai người có thể trở thành bạn. Bất quá, nếu Thần Hiên có thể nói thêm được vài câu thì
cũng thật tốt…
Trong lúc nàng còn ngẩn ngơ, Thần Hiên nhẹ giọng nói: "Hôm nay cũng mệt rồi, ngươi đi nghỉ sớm một chút đi."
A Vi đáp ứng, hoang mang nhìn Du Bách Ngạn bên bờ suối, tính toán xem chỗ chén đĩa kia mà vỡ thì phải làm sao….
Xong xuôi mọi việc, Du Bách Ngạn chuẩn bị rời đi thì trời lại đổ mưa to, hắn bất đắc dĩ nhíu mày: "Có muốn đi cũng không được rồi. Xem ra phải quấy
rầy các ngươi cả đêm." Hắn cũng là người biết điều, đương nhiên cũng để ý đến chuyện tiểu biệt thắng tân hôn, chỉ định ăn chực mấy bữa cơm rồi
rời đi, không nghĩ tới ông trời nhất định muốn hắn là kẻ không thức
thời.
A Vi có chút khó xử chưa biết lên tiếng thế nào, Thần Hiên đã dứt khoát: "Trong nhà có ô."
Du Bách Ngạn nhìn đường núi trơn trợt đầy bùn đất, vẻ mặt đau khổ như ăn
quả đắng: "Ngươi còn tưởng ta kiếm cớ đấy? Ngươi không sợ ta lăn xuống
núi sao?"
Sấm chớp rạch ngang trời, mưa to như trút nước, Du Bách Ngạn đứng bên mái hiên cùng Thần Hiên thương lượng: "Chỗ này mưa cũng
không tạt vào, trong nhà còn mền gối đúng không? Để cho ta ở tạm một đêm là được." Nhớ tới chỗ đồ đạc xếp ngay ngắn trên kệ, hắn cũng cảm thấy
có chút khác lạ, rốt cuộc cho ai ngủ? Chẳng lẽ là chuẩn bị sẵn cho lúc
phu thê cãi cọ thì mang ra dùng sao?
Thấy Thần Hiên không nói, Du Bách Ngạn lại tiến đến bên tai hắn thấp giọng: "Yên tâm đi, ta không sẽ gây trở ngại ngươi và tẩu tử, tiếng mưa rơi lớn như vậy, ta cái gì cũng không nghe thấy."
Thần Hiên khinh thường liếc hắn một cái, một chút ý tứ cũng không để lộ ra.
A Vi ở trong nhà tìm được chủ ý, liền vội vàng nói: "Không bằng đem mền
gối đến trải ở phòng tắm đi. Nơi đó bình thường cũng chỉ dùng để tắm
rửa, thoát nước tốt nên cũng khô ráo sạch sẽ, tạm thời để ta ngủ ở đó
một đêm cũng được. Hai người…."
Lời còn chưa dứt, Thần Hiên cùng
Du Bách Ngạn gần như đồng thanh: "Không được!" Sau đó lập tức bày ra bộ
dạng ghét bỏ đối phương.
Thần Hiên thì không cần nói, hắn vốn
không quen có người ngủ cạnh, huống chi cơ địa của Du Bách Ngạn lại có
tư vị khó chịu, mùa hè năm đó phải chịu trận chung giường với hắn thật
khiến Thần Hiên cả đời khó quên. Du Bách Ngạn thì khác, ăn qua không ít
lần bị đối phương cự tuyệt rồi, hắn đương nhiên không muốn thêm một lần
mất hết mặt mũi.
Kết quả cuối cùng, Du Bách Ngạn ngủ ở phòng tắm.
Thần Hiên cùng Du Bách Ngạn hợp lực đem bồn tắm ra ngoài, A Vi trải một tầng cỏ khô, lót thêm một lớp đệm dày, lại cẩn thận đặt một chậu than đốt
ngải cứu cùng hương thảo khử ẩm cùng đuổi muỗi kĩ càng. Toàn bộ phòng
trừ bỏ có chút nhỏ thì cũng đủ để ứng phó một đêm.
Không muốn ảnh hưởng đến chuyện của phu thê nhà người ta, Du Bách Ngạn vội vàng đội
mưa ra suối tắm rửa qua loa rồi chui vào phòng tắm đóng cửa im ỉm.
Mưa bắt đầu dịu lại, Thần Hiên như cũ đi tới dòng suối tắm rửa, nước suối
vào thu đã có chút lạnh nhưng hắn vốn đã có thói quen, một chút này thì
không làm khó được hắn. Nói đến làm khó, chỉ sợ cả cuộc đời này không có gì qua được cái đêm trúng mị dược ấy…
Bởi vì phòng tắm bị chiếm
dụng, A Vi chỉ có thể nấu chút nước ấm mang vào nhà, thừa dịp Thần Hiên ở bên ngoài tắm rửa, nàng cũng quây bình phong lại mà cởi xiêm y lau
người. Căn bản ngày thường nàng luôn sạch sẽ, hiện tại chỉ cần lau qua
liền thoải mái, một chút dơ bẩn cũng không có.
Thời điểm Thần
Hiên tiến vào liền trông thấy tấm lưng trắng nõn của nàng quay về phía
hắn, vai ngọc tinh tế sáng bóng hiện ra dưới ánh đèn. Khăn ấm lướt qua
cái gáy nho nhỏ, bởi vì có nhiệt nóng mà tạo nên một tầng ửng hồng kiều
diễm, ướt át chọc người ta nhìn không thể dời mắt…
Tiếng mưa rơi
tí tách khiến A Vi khó chú ý đến động tĩnh trong phòng, đến lúc nhìn
thấy bóng người in trên tường nàng mới hoảng hốt, muốn mang y phục cởi
đến ngang hông kéo lên…
Theo động tác của nàng, nơi no đủ mềm mại nào đó cũng lay động, yết hầu Thần Hiên lăn lộn, hắn liền thu tầm mắt,
xoay người bỏ lại một câu: "Khi nào xong gọi ta." A Vi không kịp đáp,
đành ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cao lớn đi ra ngoài.
Nàng lau
khô người, đang muốn đổi yếm lót thì bỗng nhiên ý thức được, chăn đệm
toàn bộ đã lót ở phòng tắm, đêm nay hắn và nàng chỉ có thể ngủ chung.
Lại nói thêm, cho dù còn mấy bộ chăn đệm khác chưa dùng đến thì nàng
cũng không muốn trải ra, để cho Du Bách Ngạn nhìn thấy chắn chắn sẽ hoài nghi phu thê bọn họ tình cảm lục đục. Nhớ đến đêm kia say rượu ngủ
chung một lần, hẳn lúc này cũng sẽ không quá ngượng ngùng, A Vi chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy tươi cười, gọi Thần Hiên một tiếng.
Thần Hiên trở lại, thấy nàng đã cuộn thành một
đoàn đưa lưng về phía mình, hắn cũng nhẹ tay nhẹ chân tìm một cái chăn
khác trong ngăn kéo, tắt đèn rồi lập tức lên giường.
Ở cạnh nàng, trong lòng hắn không thể nói không có nửa phần niệm tưởng nhưng nửa
tháng vừa rồi Thần Hiên thật sự quá mức mỏi mệt, nhiệt khí bên dưới có
thiêu đốt cũng không chiến thắng được tâm thần rốt cuộc thả lỏng mà đi
vào giấc ngủ. A Vi đương nhiên rất vui vẻ, hắn thật sự không ghét bỏ
chuyện có nàng ngủ cạnh, bất quá lại không nghĩ tới, hắn thật sự không
muốn cùng nàng dùng chung một cái chăn lớn như vậy…
Có lẽ là vì
bận lòng trong nhà còn khách nhân, sáng hôm sau A Vi tỉnh lại từ rất
sớm, nàng còn đang tính toán xem điểm tâm hôm nay nên làm cái gì thì
liền há hốc mồm nhìn thứ gì đó nổi lên thật cao dưới chăn của Thần Hiên. Bình thường hắn đều có thói quen nằm nghiêng, đây là lần đầu tiên nàng
thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi tò mò, hắn cất cái gì vậy
chứ, ngay cả ngủ cũng phải mang theo bên mình như thế.
Nhìn đến
nét mặt hắn thì nàng lại càng hoảng hốt hơn, khuôn mặt tuấn lãng lúc này như sưng to, nổi rất nhiều chấm đỏ lan đến tận cổ, thậm chí trên cả
cánh tay hắn cũng nổi lên không ít….
Chuyện lần đó Nguyệt Lan nói qua đang lởn vởn bên tai nàng, càng nhớ đến lại càng lo lắng…
Thì ra cái nơi nổi cao kia không phải là giấu thứ gì mà là vì sinh bệnh mà
sưng lên. Thấy Thần Hiên vẫn còn ngủ say, A Vi đột nhiên nổi lên một
tầng dũng khí, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, đập vào mắt nàng chính là tiết
khố màu trắng, phía trên quả nhiên sưng lên thật lớn. Khi Tiểu Cẩn còn
nhỏ, nàng hay tắm rửa cho đệ đệ cũng biết nơi đó rất nhỏ, cho dù là
người lớn thì cũng không thể lớn đến thế này được. Lại nói lúc trước
nàng cũng không phát hiện gì, hiển nhiên không thể vừa dài vừa lớn tới
vậy, trừ phi thân thể hắn có vấn đề….
Đáy lòng A Vi càng lúc càng khó chịu cùng bất lực, Nguyệt Lan nói loại bệnh này thực khó trị, hắn
rốt cục đã trở lại nhưng lại vướng phải loại bệnh này. Vươn tay chạm vào vật kia, phát hiện ra nơi đó thật sự rất nóng, xem ra thật sự sưng đến
phát nóng rồi… Nàng khổ sở hít mũi một cái, đã thấy người đột nhiên ngồi dậy, dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn nàng. Chưa từng thấy qua biểu
tình này của Thần Hiên, nàng sợ đến mức vội vàng lui lại.
"Ngươi vừa làm cái gì thế?" Thần Hiên không nén được vẻ xấu hổ, vội vàng kéo chăn lại.
A Vi nhớ tới hành động vừa rồi của mình, cả mặt đỏ rần: "Không. . . Không có gì."
Thấy nàng ấp úng, Thần Hiên càng thêm khẳng định xúc cảm vừa rồi chắc chắn
không phải ảo giác: "Lúc ở bên bờ suối Du Bách Ngạn đã nói bậy với ngươi cái gì?"
"Không nói cái gì, " A Vi thành thật đáp, "Chính là một ít chuyện vặt lúc các ngươi cùng nhau đi học." Sao đột nhiên hắn lại
hỏi chuyện này?
"Chuyện vặt gì cơ?" Nhớ đến nàng lúc ấy cười đến vui vẻ, hắn không khỏi hỏi lại, thanh âm lạnh lẽo vô cùng.
A Vi chớp chớp mắt, do dự nói: "Chính là chuyện lâu lâu sẽ trèo tường
trốn học đi chơi, chọc lão sư tức giận sau đó mang thước của người giấu
đi, trong sân viện bên cạnh có cây mận chín liền bắc thang hái trộm…."
Lúc Du Bách Ngạn kể cho nàng nghe những chuyện này, A Vi thật sự không thể
tin được Thần Hiên từng là một hài tử như vậy, so ra lại còn nghịch ngợm cùng hoạt bát hơn Tiểu Cẩn rất nhiều, bất quá là những chuyện về Thần
Hiên, nàng đương nhiên muốn nghe muốn biết. Du Bách Ngạn cũng nói rằng
Thần Hiên không thích người ta kể chuyện lúc trước của hắn, xem ra đều
là sự thật, vẻ mặt kia thật sự một chút cũng không vui…
Thần Hiên thở dài một hơi, còn tưởng cái tên Du Bách Ngạn kia nói cho nàng biết
vì sao hắn được gọi là Đại Điểu, cho nên ngoài ý muốn lại khơi gợi hiếu
kì trong lòng nàng. Bằng không về sau hắn nhất định sẽ không chút do dự
nói cho nương tử của Du Bách Ngạn biết, vì sao trượng phu của nàng lại
được gọi là Chim Sẻ!