A Vi ở Thủy Trúc thôn hơn nửa tháng, mỗi ngày lúc chạng vạng đều theo
thói quen đứng bên hàng rào ngóng trông. Làm bạn với nàng cũng chỉ có
nắng chiều cùng mấy cánh chim chao nghiêng về tổ, đáy lòng vốn lo lắng
hắn đi đường xảy ra chuyện lại nhớ tới lần trước Nguyệt Lan nói sự tình
bên ngoài, A Vi càng cố dõi mắt ra xa, hi vọng trong một chớp mắt nào đó thân ảnh cao lớn kia sẽ xuất hiện nơi cuối con đường….
Cũng
không nghĩ tới sẽ ở lại Thủy Trúc thôn lâu như vậy, nàng vốn không chuẩn bị nhiều xiêm y cùng vật dụng, thật sự có chút bất tiện. Lại thêm thôn
dân nhàn thoại lời ra tiếng vào, nói nam nhân của nàng là không cần nàng nữa, mua sắm nhiều thứ như vậy chính là muốn hưu nàng, trả về nhà mẹ
đẻ. A Vi cũng không hề biết mình lại trở thành đề tài bàn tán sau những
buổi trà dư tửu hậu của người trong thôn cho đến một lần vô tình nghe
được mẹ của Dương Thanh Tùng đi ruộng nói nàng là tiểu hồ ly, trước kia
còn muốn câu dẫn con bà ấy nhưng Thanh Tùng là nam nhân đứng đắn chính
trực cho nên không bị nàng bỏ bùa mê ngải lú. Thế nên nàng mới phải
chuyển sang mê hoặc cái người có tiền kia, nhưng lúc người cũng đã tỉnh
ngộ mới không cần nàng nữa, chứ làm gì có đôi vợ chồng son nào vừa thành thân chẳng bao lâu mà nam nhân đã vội ra ngoài tận nửa tháng chưa trở
về?
Trong lòng phút chốc phát hỏa, A Vi buông đồ trong tay, đi
tới sau lưng Vương thị, đối phương còn đang say sưa nói đến quên trời
quên đất, mất một lúc lâu đến khi nhận ra vẻ mặt người đối diện có điểm
khác thường thì người kia mới có chút giật mình xoay lưng lại.
Vương thị gấp đến độ há mồm to: "Ngươi định hù chết ta hay thế nào?", hai mắt mở to trừng trừng nhìn A Vi.
"Hay cho ngươi, còn định làm gì trưởng bối đây? Hả?" Bà liền vươn tay sấn tới định tát A Vi một cái.
A Vi đứng thẳng lưng, mặc kệ xung quanh đang có nhiều người, không khách
khí nói: "Có loại trưởng bối nào như ngươi sao? Nam nhân của ta trở về
núi Đại Từ trước, ta ở lại chiếu cố cùng quan tâm ông nội của ta vài
ngày cũng không được? Làm sao lại đến lượt ngươi ở đây huyên thuyên?"
Con thỏ nóng nảy cũng phải cắn người, Vương thị như vậy, thật sự coi nàng là kẻ điếc người câm sao?
Mấy thôn phụ kia nghe A Vi nói vậy cũng có chút để ý, Vương thị ở trong
thôn vốn thanh danh bất hảo. Chính miệng bà ta khó giữ, gặp người liền
bắt lại nói đến nửa ngày, đi đâu cũng rêu rao nói bậy chuyện của A Vi,
kỳ thực số người quan tâm để ý đến chuyện này cũng rất ít, bất quá chỉ
là nhàn thoại tai này sang tai kia mà thôi. Lúc này thấy A Vi cũng đã
tới, mấy người cũng chẳng muốn nghe nữa, mỗi người khuyên một câu dặn
nàng chớ để trong lòng rồi lập tức rời đi.
Vương thị đương nhiên không cam tâm, nhặt một cành cây khô thật lớn ven đường quật vào A Vi, A Vi cũng chỉ đơn giản né tránh. Thân thể nàng vốn nhẹ nhàng uyển chuyển
hơn Vương thị, sau khi đuổi đánh một trận, A Vi một chút cũng không bị
ảnh hưởng, ngược lại Vương thị lại ăn mệt vào thân, thở dốc đến không
đứng thẳng nổi.
A Vi nhẹ nhàng nói tiếp: "Ba câu bốn chữ liền đem thanh danh của người ta hủy sạch. Để cho sui gia bên kia nghe được thì
mặt mũi của cả nhà ngươi cũng chẳng còn lại gì đâu! Ngươi có miệng liền
nói thế nào thì nói nhưng cũng đừng coi ta là người câm điếc, đừng để ta phải gõ cửa Trần gia nói chuyện của ngươi ra ngoài."
Vương thị
nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu hồ ly trước mắt, tức đến độ cắn nát toàn
bộ hạt dưa trong tay, nát, lần đầu tiên phát giác, vô luận là khí thế
gây sự hay công phu đánh người, bà thế mà lại thua đối phương mấy phần.
Lúc này đang là giữa trưa, tuy đã vào thu nhưng vẫn còn vô cùng nóng bức,
sau khi mấy thôn phụ kia rời đi, trên đường nhất thời không có ai ngoài
hai người họ. Vương thị đang định mở miệng la lối một phen thì phía
trước có một nữ nhân trẻ tuổi chầm chậm đi tới bên cạnh bà, ôn như gọi
"Nương" một tiếng, khom lưng đỡ Vương thị đứng thẳng người.
Nghe
người gọi như vậy, A Vi lập tức đoán được thân phận, thậm chí còn đánh
giá qua một lượt. Trần thị nhỏ nhắn mũm mĩm, trong thôn thích nhất chính là những nữ nhân dễ sanh dễ nuôi, mặt tròn hiền lành thế này.
"
Nương, ta nghe người cùng người ta… Người đừng nổi giận, không tốt. Trời nóng thế này chúng ta mau mau về nhà đi thôi." Trần thị nhỏ giọng nói.
Sau đó người liền quay sang A Vi ngập ngừng nói mấy câu, rồi đỡ Vương thị
đi. Vương thị hung hăng liếc A Vi, nghĩ tới con dâu còn đang ở đây, mấy
lời ác độc sâu cay đành nuốt trở lại, không cam lòng xoay người đi về
nhà.
Nhặt lại rổ rá, A Vi thở dài, định trở về nhà thì lại phát
hiện ra Trần thị tựa hồ quay đầu liếc mình một cái. Dưới ánh mặt trời
chói chang, nàng cũng không thể nhìn rõ nhưng lại cảm thấy có chút ai
oán, có chút ý vị thâm trường.
Xem ra Vương thị thật sự sợ nàng chạy đến Trần gia làm loạn, cho nên phải ở trước mặt con dâu nói qua một trận rồi.
Lúc xế chiều, Kiều lão đầu vừa từ bên ngoài trở về liền hỏi A Vi có đi gây
gổ với Vương thị hay không. Nàng cũng không phủ nhận, chỉ cảm thán lúc
ấy bất quá chỉ có vài người đi ngang qua mà chuyện lại nhanh chóng
truyền ra như vậy. Nàng đột nhiên có chút hoài niệm cuộc sống trên núi
Đại Từ, nơi đó không có nhàn ngôn toái ngữ, chỉ có chim hót hoa thơm.
Kiều lão đầu từ trước đến giờ luôn cảm thấy cháu gái nhà mình thập phần
ngoan ngoãn, mặc kệ thế nào cũng không có phản ứng thế mà hôm nay lại
nổi giận, chính ông cũng có chút cao hứng, hút một hơi thuốc lào: "Chỉ
mắng cái người chua ngoa xấu tính kia mấy câu cũng là quá tiện nghi cho
bà ta rồi."
Không nghĩ tới ông nội sẽ nói như vậy, A Vi cười
cười, kỳ thật trước kia Vương thị muốn nói thế nào đi nữa nàng cũng
không quan tâm, đại khái sẽ không trực tiếp thô bạo thế này. Nhưng mấy
ngày nay trong lòng vốn lo lắng cho Thần Hiên, tâm tình có chút không
yên, Vương thị lại như châm dầu vào lửa, nàng thật sự không thể nhẫn
nhịn được nữa.
Nhớ đến Thần Hiên, nàng suy nghĩ một phen liền
nói: "Ông nội, chắc là ta phải trở về núi Đại Từ đi thôi. Thần Hiên cũng sắp trở về, ta đi sớm thu thập dọn dẹp nhà cửa một chút." Nửa tháng
không trở về, nhà gỗ cũng không biết đã bẩn đến mức nào, nàng cũng không muốn ở lại đây nghe thôn dân nói ra nói vào làm gì.
Kiều lão đầu mấy ngày nay tự nhiên cũng thay A Vi lo lắng, chỉ không có nói ra thôi, nghe nàng nói phải trở về, ông lại sợ một mình cháu gái ở đó không an
toàn.
A Vi lại phải an ủi thêm mấy câu, Kiều lão đầu thấy nàng ở
lại Thủy Trúc thôn cũng khổ sở cho nên không phản đối nữa, dặn dò nàng
ban đêm không được tắt đèn, trước khi đi ngủ phải kiểm tra cửa nẻo cẩn
thận, cần thiết thì ông sẽ nhờ người đi mượn chó của nhà thợ săn đến
canh nhà giúp nàng mấy hôm.
Cảm thấy ông nội chính là lo xa, A Vi thuận miệng đáp một tiếng, chuyện cũng không để trong lòng.
Giữa trưa hôm sau A Vi đã thu thập xong đồ đạc, trở về nhà gỗ liền ra tay
dọn dẹp gọn gàng một lượt. Đến chạng vạng tối, nàng cũng không cảm thấy
sợ hãi gì, chỉ là nhìn đến chăn đệm được gấp cẩn thận trên kệ, trong
lòng lại có một trận ưu phiền.
Biết vậy cùng hắn đi thì tốt rồi…
Đêm thu lấp lánh ánh sao, gió thổi có chút lạnh, nàng cũng không nghe lời ông nội, vẫn tắt đèn rồi mới đi ngủ.
Bỗng nhiên trên cầu trúc vang lên một loạt tiếng bước chân, qua một hồi sau liền có người gõ cửa…