Tạ Phương Tung đi nhanh như bị ma đuổi, chớp mắt đã
không thấy bóng dáng đâu, Tô Linh thấy không đuổi theo kịp, đành cất đồ
vào, bảo bối quý giá như thế, nếu bị vỡ, bán cô đi cũng không đền nổi,
vẫn là lần sau tìm cơ hội trả lại hắn vậy.
– Mạnh sư huynh, đa tạ huynh đã đến, nhưng việc Linh nhi nhờ huynh
khá nguy hiểm, nếu bị bắt, chắc chắn sẽ bị tống giam không chút nghi
ngờ, cho nên Mạnh sư huynh có thể từ chối muội- Mặc dù cô cho rằng với
thực lực của Mạnh Dung, làm chuyện này nhất định kín kẽ, nhưng cô không
muốn ép buộc, dù sao đến phủ đệ của quan tam phẩm triều đình trộm đồ, bị bắt ngồi tù là còn nhẹ, càng đừng đề cập đến nơi mà đại thần trong
triều lập phủ nhiều như vậy, cấm vệ quân tuần tra càng dày đặc hơn.
– Tô sư muội nói gì vậy chứ, nếu không có muội, Mạnh Dung ta làm gì
có tiền an táng mẫu thân, phần đại ân này Mạnh Dung không thể báo đáp,
càng đừng nói bạc ta mượn thuê nhà ở kinh thành là do sư muội giúp đỡ,
đại ân đại đức như thế, Mạnh Dung nguyện lấy mạng báo đáp, Tô sư muội có việc gì cứ nói, Mạnh Dung có chết cũng không chối từ- Trong đêm, Tô
Linh nhìn không rõ mặt đối phương, nhưng ánh trăng chiếu vào tròng mắt
trong trẻo thâm trầm của hắn, ánh mắt kiên định đó khiến cô hiểu ra, có
lẽ cô thật sự đã thay thế địa vị nữ chính trong suy nghĩ của Mạnh Dung
rồi.
Không, vẫn có khác biệt, nữ chính Cố Nguyễn dù xem trọng và dựa dẫm
vào Mạnh Dung, nhưng từ đầu chí cuối giữa họ là quan hệ chủ tớ, cô và
hắn thì khác, hai người là bằng hữu, là sư huynh muội, cho nên cô lo
lắng không biết chuyện này có liên lụy gì tới Mạnh Dung không.
Bằng hữu!
Tô Linh bị suy nghĩ trong lòng mình làm cho kinh hãi, cô lại cho rằng Mạnh Dung là bằng hữu của mình từ tận đáy lòng, chẳng lẽ cô đã chấp
nhận thân phận mình là Tô Uyển Linh rồi sao? Không, cô là Tô Linh, không phải Tô Uyển Linh, cô phải tỉnh táo lên, đợi đến khi hoàn thành nhiệm
vụ, cô còn phải quay về.
Tô Linh lắc đầu, cảm giác bản thân nghĩ quá nhiều, hiện tại nhiệm vụ
lần nữa quay về xuất phát điểm, tương lai đằng đẵng, cô có cảm giác như
mình đang chơi cờ đại phú ông, kết quả sập mìn, vô cùng bi thảm.
– Sư huynh quá lời rồi, có bản đồ này, chúng ta có thể biết chính xác địa hình phố Nam hoàng thành, có lợi cho tẩu thoát. Ba ngày sau là thọ
yến của Thái hoàng Thái hậu, quan viên tứ phẩm trở lên đều dẫn gia quyến nhập cung mừng thọ, Hà đại nhân cũng đi dự, lúc đó phủ của họ nhất định không có ai, thủ vệ cũng thưa thớt, về phần cấm vệ quân tuần tra, họ sẽ chú trọng tuần tra xung quanh hoàng thành và bốn cổng thành, khu vực
này tuần tra sẽ ít hơn ngày thường, rất có lợi cho chúng ta.
Kế hoạch ban đầu của Tô Linh chính là nhờ Tạ Phương Tung vẽ lại đại
khái bản đồ địa hình, thuận tiện tẩu thoát, sau đó nhờ Mạnh Dung nhân
lúc chủ tử Hà phủ tiến cung chúc thọ liền lẻn vào phủ trộm sổ sách,
không có ngày nào thích hợp hơn sinh thần của Thái hoàng Thái hậu.
– Thứ sư muội muốn tìm là gì?- Mạnh Dung nhận lấy bản đồ địa hình.
– Một tập sổ sách, bên trong có ghi chép lại nội dung hắn nhận hối lộ, mua bán quan viên.
***
Sáng hôm sau, Tô Linh còn đang yên giấc, liền bị Xuân Hi đánh thức:
– Tiểu thư nhanh thức dậy, phu nhân tới rồi.
Tô Linh giật mình, bắn lên khỏi giường, vừa mặc y phục vừa hỏi:
– Mẫu thân ta tới làm gì?
Từ thị không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không chủ động đến viện của cô, nếu đã chủ động tới, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
– Nô tỳ thấy phu nhân có dẫn theo một cô nương, cô nương kia cầm theo một chiếc đàn cổ, có lẽ đến dạy tiểu thư học đàn- Xuân Hi giúp cô chỉnh lại y phục, lại mang nước đến cho cô rửa mặt, nhanh chóng chải búi tóc
thiếu nữ phi thiên cho cô.
Chờ Tô Linh chuẩn bị sẵn sàng, Từ thị đã ở bên ngoài mất kiên nhẫn, thấy cô ra, sắc mặt có chút không vui:
– Con bị thương, mẫu thân và lão thái thái miễn cho con đi thỉnh an,
nhưng con cũng không được lười biếng, mặt trời đến ngọn sào rồi còn ngủ, ra thể thống gì.
Tô Linh lấy lòng, ngồi xuống bên cạnh Từ thị làm nũng:
– Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, người đừng tức giận mà, con ngủ quên.
Từ thị không chịu nổi nhất chính là cô làm nũng, thấy thế không giận nữa, xỉa ngón trỏ vào trán cô:
– Giờ con chưa xuất giá, mẫu thân còn có thể cưng chiều con, đến khi
thành thân rồi, nếu còn dậy muộn thế này, sẽ bị trượng mẫu nói là không
có giáo dưỡng.
– Nữ nhi còn nhỏ, mẫu thân, mới sáng sớm người đến viện của con làm
gì?- Cô vừa nói vừa nhìn nữ tử đang đứng, tuyệt đối đừng giống như Xuân
Hi nói, là đến dạy cô đàn, chân gà này của cô chỉ có thể cầm kiếm, nhưng đàn thì không đàn được.
Chơi đàn là công phu tích lũy theo năm tháng, trong vòng ba ngày cô làm sao học được.
– Từ hôm nay lớn nhất chính là sinh thần của Thái hoàng Thái hậu, con tứ nghệ không tinh, mẫu thân không mong con giành được danh tiếng trong thọ yến, nhưng ít ra cũng không để phủ Thượng thư mất mặt được, vị này
là Tần cô nương, cầm nghệ của cô nương ấy là số một kinh thành, để cô
đến dạy con, chắc hẳn tài đánh đàn của con sẽ có tiến bộ thôi.
Ánh mắt Tô Linh nhìn Tần cô nương kia, ăn mặc không quá chói mắt,
nhưng hai bàn tay lại cực kỳ đẹp, nếu ở hiện đại, hoàn toàn xứng đáng
làm người mẫu tay, chính là loại chụp hình không cần dung mạo xinh đẹp,
mắt cô nhìn xuống tay mình, da dày thịt béo, lập tức mặc cảm tự ti, bỗng nhiên nhanh trí nói:
– Mẫu thân, tay con đấu võ bị thương, ăn cơm cầm đũa cũng đau, đàn
này chắc không luyện được nữa, hay là mẫu thân đến nói với Thục phi tỷ
tỷ một tiếng, để tỷ ấy đi mua chuộc cung nhân đánh trống truyền hoa,
đừng dừng tiếng trống ở ngay chỗ con, thì con không cần biểu diễn rồi.
– Năm nay yến hội là do Hoàng hậu nương nương và Đức phi an bài, cung nữ kia đương nhiên cũng là người của họ, con cho rằng ai cũng có thể
mua chuộc được sao, tỷ tỷ con ở trong cung cũng có chỗ khó, con không
thể chuốc thêm phiền phức cho tỷ con được- Từ thị không đồng ý, sắc mặt
sụp đổ- Vả lại, nếu có thể nổi danh trong cung yến, thu ong hút bướm, có ích trong việc chọn phu quân sau này của con. Cơ hội thế này, người
ngoài cầu còn không được, con còn ở đây chối từ, con xem nha đầu bên Tây viện kìa, chịu khó biết bao, hiểu biết còn nhiều hơn cả con.
Tô Linh trông dáng vẻ này của Từ thị, xem ra chuẩn bị tiết mục biểu
diễn là không tránh khỏi, đành nghĩ cách khác vậy, ví dụ như biểu diễn
tiết mục đặc biệt gì đó, nhảy một bài gì đó, khi còn bé dù sao cô cũng
từng có thời gian học nhảy múa, mặc dù không thích nên không đi theo,
nhưng dẻo dai vẫn còn, tứ chi vẫn cân đối.
– Nhưng tay con không đàn được rồi, chi bằng con múa vậy, dù sao mẫu
thân cũng đã nói, chỉ cần con không để phủ Thượng thư mất thể diện là
được, con nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, cố gắng không để phủ Thượng
thư phải mất mặt.
Từ thị lại không mấy tán đồng:
– Nhảy múa? Nha đầu Tô Uyển Trí nghe nói cũng chuẩn bị bài múa, mặc
dù không muốn thừa nhận, nhưng nha đầu kia múa rất giỏi, ngay cả cô cô
vũ nghệ trong cung cũng từng khen nó, nếu con chọn múa, chẳng phải sẽ bị mang ra so sánh với nó sao?
– Muội ấy vẫn muốn đi tham gia thọ yến của Thái hoàng Thái hậu?-
Chuyện hãm hại tỷ muội ruột thịt lớn cỡ đó, Từ thị còn đồng ý để Tô Uyển Trí dự thọ yến? Tô Linh vừa hỏi ra miệng, liền thấy sắc mặt Từ thị khó
coi, hiểu được đại khái.
Đây là ý của Tô Hoài Viễn.
Ông ta luôn thích Tô Uyển Trí, cảm thấy Tô Uyển Trí xuất sắc hơn đích nữ là cô, có thể khiến Tô gia vẻ vang, chính xác mà, Tô Uyển Linh lúc
trước, quả nhiên không có chỗ nào sánh bằng Tô Uyển Trí, cầm kỳ thi họa
mọi thứ không giỏi, ăn nói hiểu chuyện đều không bằng nàng ta, cũng khó
trách Tô Hoài Viễn lại bất công như thế, nếu ở hiện đại, Tô Uyển Trí
chính là học sinh gương mẫu ba tốt, Tô Uyển Linh chính là học sinh cá
biệt học dốt còn không hiểu chuyện, mặc kệ là nhà nào, trưởng bối đều sẽ đối xử thiên vị.
– Hừ, còn không phải vì phụ thân con à, nói gì mà Hồ di nương phạm
lỗi không nên trách tội lên con cái, nói nó luôn vâng lời hiểu chuyện,
vũ nghệ xuất chúng, nhất định có thể giành được hào quang trên thọ yến,
một thứ nữ nho nhỏ, ở thọ yến có chút danh tiếng thì thế nào, tưởng rằng có thể gả vào nhà nào hiển hách làm chính thê à? Linh nhi, con yên tâm
đi, con chỉ cần biểu hiện tốt, không mắc sai lầm, dù không được hạng
nhất, dựa vào thân phận đích nữ của con, lại là muội muội ruột của Thục
phi nương nương, đừng nói làm chính thê nhà quan, ngay cả hoàng thất
cũng có thể gả vào, cho nên để an toàn, con hãy đánh đàn đi- Từ thị biết cân lượng của con gái mình, mặc dù đánh đàn không đến nỗi xuất sắc,
nhưng ít ra sẽ không bị mất mặt trên thọ yến.
Tô Linh biết sức mình, vội ôm Từ thị nói:
– Dù con nhảy múa không giỏi bằng muội ấy, nhưng chúng ta có thể sáng tạo ra điệu múa mới, chẳng phải cũng có thể chiến thắng vì bất ngờ sao?
– Thắng vì bất ngờ?- Từ thị nghe xong cảm thấy có thể thực hiện, bèn
nói- Cũng tốt, vậy ta đi mời sư phụ vũ đạo cho con, chúng ta phải thắng
vì bất ngờ.
Tô Linh rất muốn kêu bà ở lại, muốn nói mình đã có ý tưởng, thế nhưng Từ thị nhanh như cơn gió, đi mất, để lại cô và Tần cô nương hai mặt
nhìn nhau, Tô Linh có chút ngượng ngùng cười cười, thấy Tần cô nương
không có ý định rời đi, thế là dặn Xuân Vũ đi pha trà.
Xuân Vũ vâng dạ, phút chốc đã trở về, trà không thấy, trên tay bưng một chậu nước, đi tới giữa phòng.
Tình huống gì thế này?
Nha đầu này làm sao vậy, từ hôm qua trở về liền mất hồn mất vía, làm
việc cũng hậu đậu không trầm ổn như xưa nữa, đây là thế nào? Chẳng lẽ đi một chuyến đến thư viện rồi bị người nào câu mất hồn phách rồi?
Cũng có thể lắm chứ, trong thư viện công tử tài tuấn quả thực không
ít, chỉ là không biết người khiến cô động tâm là ai, nếu là đệ tử hàn
môn thì được, nhưng nếu là công tử nhà nào, vậy không dễ đâu, với thân
phận của cô, chỉ có thể làm thiếp thất. Làm thiếp thì sao tốt hơn chính
thất được. Nha đầu Xuân Vũ không tệ, tâm tư linh hoạt, bản thân Tô Linh
cũng không muốn cô ấy làm thiếp cho người khác, định đại cục hoàn thành, nhiệm vụ đã xong, sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho cô, không ngờ nha đầu
này nhanh vậy đã xuân tâm manh động rồi.
Tô Linh lắc đầu, Xuân Vũ dù lớn hơn cô một chút, nhưng không nên trưởng thành sớm như vậy chứ.
Xuân Hi đương nhiên nhìn thấy, sợ tiểu thư nổi giận, vội vàng nói:
– Tiểu thư, nô tỳ đi pha trà, muội muội chắc nhất thời không nghe rõ, mới thất lễ như vậy.
– Không có gì, đi đi- Tô Linh thấy bình thường, tiểu cô nương tuổi
này, động lòng xuân cũng là chuyện thường tình, chỉ cần làm việc không
trễ nãi là được.
Từ thị làm việc nhanh gọn, Tô Linh vốn tưởng phải qua buổi trưa mới
có thể quay về, nào nhờ còn chưa tới giờ cơm, bà đã mời được người đến,
đích thân giám sát cô nương ấy dạy cô nhảy múa, luyện một lần là tới
chạng vạng, Tô Linh cảm giác mình đúng là nhấc đá đập chân mình, Từ thị
vì muốn thắng người bên Tây viện, quả thực quá nhọc lòng rồi.
Cuối cùng cũng tiễn hai vị sư phụ ra về, Tô Linh được chút rảnh rỗi,
nhờ luyện võ lâu, thể lực cải thiện, nhưng không có nghĩa chân không
mỏi, cô ngồi bệt trên giường, gọi:
– Xuân Vũ, mau đi múc chậu nước ấm vào đây ngâm chân, múa một cái là đến giờ này, chân đau chết luôn rồi.
Xuân Vũ lên tiếng, chốc lát sau quay lại trên tay bưng chén trà.
Tô Linh nhìn chén trà trong tay cô, nhíu mày:
– Xuân Vũ, hôm nay em bị gì vậy?
Xuân Hi thấy muội muội liên tục mắc lỗi, khẩn trương giải vây giúp cô:
– Muội muội hôm qua bị lạnh, nhiễm phong hàn, cho nên hôm nay làm
việc mới thất thố như thế, mong tiểu thư rộng lượng, nô tỳ giờ đi lấy
nước ấm cho người.
Xuân Vũ lúc này mới phát hiện mình mắc lỗi, thấy ánh mắt tiểu thư nhìn cô, vội nói theo:
– Nô tỳ quả thực thấy không khỏe, mới liên tục phạm lỗi, xin tiểu thư thứ tội.
Tô Linh thấy sắc mặt cô hồng nhuận, khi si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, khi cười ngẩn ngơ, chỗ nào giống nhiễm phong hàn, rõ ràng là nhiễm
tương tư rồi, nên nói:
– Nếu đã bị bệnh, ở nhà dưỡng bệnh đi, chỗ của ta không cần quá nhiều người hầu hạ, nhưng nếu nói dối, chính là cấm kỵ. Xuân Vũ, em là cô
nương tốt, lại lanh lợi, nhưng làm người phải biết làm ra làm chơi ra
chơi, không thể mơ tưởng xa vời, làm tốt chuyện trước mắt, chuyện sau
này cứ từ từ chuẩn bị, em là nha hoàn của ta, chỉ cần ngoan ngoãn dễ
bảo, ta sẽ không bạc đãi em.
Xuân Vũ cúi đầu, trong mắt xẹt qua tia u ám không dễ nhận ra, lúc
ngẩng đầu lên, đã trở về bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn trầm ổn như thường ngày:
– Đa tạ tiểu thư dạy dỗ, nô tỳ hiểu rồi.
– Ừm, ta thấy thần sắc em hôm nay không tốt, chắc không làm xong hết
việc của mình đâu, cho em về nghỉ, ngày mai ở nhà một ngày, không cần
đến hầu hạ.
***
Ngày hôm sau, Tây viện.
Hồ di nương sau khi bị đưa đi, Từ thị mượn cớ đổi hơn phân nửa gia nô phục vụ trong ngoài Tây viện, nếu không phải Tô Uyển Trí đến bên ngoài
thư phòng Tô Hoài Viễn khóc lóc một trận, còn ngất đi, người thân cận
bên cạnh cô một người cũng không được giữ lại, bây giờ người nghe cô sai bảo phân công, chỉ còn lại mỗi hai người: đại nha hoàn Đinh Linh cùng
cô lớn lên và vú em Lưu ma ma mà thôi.
Nha hoàn mới đến đều được Từ thị dạy dỗ qua, trông bề ngoài ngoan
ngoãn vâng lời, thực chất Tô Uyển Linh không dám trọng dụng, mọi việc
lớn nhỏ trong viện đều giao cho Đinh Linh và Lưu ma ma tự tay đi làm,
không có Hồ di nương ở bên tai phụ thân thổi gió, cô chỉ có thể càng
thêm cẩn thận, nếu không liền vĩnh viễn không thể trở mình.
– Tiểu thư, nô tỳ vừa mới đi nhận bữa sáng cho người, lúc đi ngang
qua phòng hạ nhân ở hậu viện nghe được một chuyện hay, người có muốn
nghe không?- Đinh Linh xách cặp lồng vén rèm đi vào, mặt mày hớn hở,
trông thấy tiểu thư nhà mình cầm một xấp tiền vàng mã đặt ngay lư hương
đi đốt, phảng phất như không nghe thấy, nên dọn thức ăn trong cặp lồng
lên bàn.
Một xửng sủi cảo, một chén cháo, một ít đồ mặn.
Hồ di nương vừa đi, Từ thị liền phân chia Tây viện theo quy tắc, thức ăn xuống thấp một bậc, lúc trước tiểu thư nhà cô cần gì phải ăn điểm
tâm khó coi thế này.
Tô Uyển Trí đốt giấy xong, chậm rãi ngồi xuống bàn, nhìn điểm tâm ngán ngẩm trên bàn, lập tức mất hết khẩu vị.
Lúc trước cô chỉ ăn sủi cảo nhân nấm hương thịt bò, chưa từng ăn sủi
cảo nhân rau hẹ, sủi cảo nhân hẹ thì làm sao mà ăn? Ăn đến miệng toàn
mùi rau hẹ, tiểu thư gia tộc lớn mà ăn loại thức ăn này, vừa há miệng đã làm trò cười cho người ta, bây giờ Tây viện thất thế, ngay cả đám già
trong bếp cũng hùa theo ức hiếp cô, lúc trước khi mẫu thân được sủng ái, từng người theo đuôi nịnh bợ, giờ người vừa đi, liền bỏ đá xuống giếng, Tô Uyển Trí càng nghĩ càng tức giận, ném đôi đũa cạch lên bàn:
– Em cảm thấy bổn tiểu thư giờ muốn nghe chuyện hay gì chứ?
Đinh Linh đương nhiên biết cô giận cái gì, cầm đũa lên, đặt lại vào tay cô, chậm rãi nói:
– Là liên quan đến Ngọc Trà viện.
Tô Uyển Trí hứng thú hỏi:
– Tô Uyển Linh? Viện của ả từ khi đổi người hầu liền như thùng sắt, không dò xét được bất cứ tin tức gì, em nghe được từ đâu?
Tô Uyển Linh này mùa thu rơi xuống nước xong liền như được Bồ Tát
thức tỉnh, toàn thân rực rỡ hẳn lên, đầu óc cũng thông minh hơn, rõ ràng muốn đẩy ả ngã chổng vó, cuối cùng lại bị trả đũa, ngay cả Hồ di nương
cũng bị đưa đi, nếu lúc trước có thể lấy được tin trong viện ả, cô cũng
không thua một cách triệt để như vậy.
– Đương nhiên là người mình trong Ngọc Trà viện truyền đến, hai tỷ muội Xuân Hi Xuân Vũ người biết chứ.
Hai nha đầu này là gia sinh tử, cha mẹ họ một người trông coi xe ngựa xuất hành trong phủ, một người trông coi phòng bếp nhỏ, đều là người
bên cạnh Từ thị.
– Đương nhiên biết, bây giờ là nha hoàn thiếp thân của Tô Uyển Linh
chẳng phải chỉ có hai người đó à, vô cùng trung thành, chẳng lẽ em muốn
nói với ra, chuyện hay này là từ miệng hai tỷ muội họ nói ra?- Tô Uyển
Trí hỏi.
Đinh Linh lắc đầu:
– Không phải cố ý nói đâu, nghe nói Xuân Vũ bị bệnh, Tam tiểu thư
liền để nàng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày, không ngờ nàng ta nghỉ ở nhà
lại cãi nhau với lão nương mình, nói cái gì mà nàng ta sinh ra là nha
hoàn thì đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm nha hoàn sao? Vì sao nàng
không thể trèo cao, vì sao không thể gả cho nam nhân mình thích?
Tô Uyển Trí cười lạnh:
– Bổn tiểu thư muốn gả cho người mình thích còn không được toại nguyện, nó là thứ gì chứ.
Đinh Linh luôn khéo miệng, lại biết rõ tâm tư của Tô Uyển Trí, phụ họa theo:
– Còn không phải sao, nhưng nàng ta không tơ tưởng đến người bình thường đâu, mà là Nhị công tử Tạ gia Tạ Phương Tung.
Tô Uyển Trí nghe vậy cười khẩy một tiếng:
– Khẩu vị lớn vậy ư, tiểu thư còn chưa xuất giá, nha hoàn lại tơ
tưởng nam nhân, Tô Uyển Linh này đúng là biết dạy dỗ hạ nhân, nhưng chỉ
dựa vào chút chuyện đó, sẽ không gây ra bất kì thương tổn nào cho Tô
Uyển Linh được, đừng nói Từ thị, dù có là phụ thân cũng sẽ không vì một
nha hoàn nho nhỏ mà trách cứ ả, chuyện bé xíu đó cũng đáng để em thông
báo với ta?
Nếu chỉ vì chút chuyện này, cô sao lại đến báo cho tiểu thư được, Tây viện khó khăn như hiện nay, nếu không có niềm tin tuyệt đối, sẽ không
dám tùy tiện hành sự.
– Dĩ nhiên không phải, em nghe trong lời nói của nàng ta, hình như
rất bất mãn với Tam tiểu thư, có lẽ chúng ta có thể làm được chút gì đó
từ trên người cô ta.