Nếu không phải trời tối, Tô Linh ngẩng lên là có thể
nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạ Phương Tung như viết đầy mấy chữ “mau
chóng khen ngợi bổn công tử đi”.
Tô Linh nghe vậy hơi kinh ngạc nhận lấy bản đồ địa hình hộ tịch, cô
vốn chỉ muốn Tạ Phương Tung giúp mình miêu tả lại phố Nam hoàng thành,
bên trên có đánh dấu danh tự các phủ là được, bởi vì trong kinh thành,
quan viên chức vụ không lớn không nhỏ thì cơ bản đều lập phủ trạch ở phố Nam, cô không nói rõ nguyên nhân, cũng không trông mong Tạ Phương Tung
có thể miêu tả lại kỹ càng, không ngờ Tạ nhị công tử vừa ra tay, lại có
thể trộm được bản đồ địa hình hộ tịch vẽ tay của Nguyên chưởng sự Hộ bộ
tư, điều này khiến người khác thất kinh.
Tạ Phương Tung vẻ mặt thất vọng nói tiếp:
– Đáng tiếc ta chỉ lấy được mỗi tờ này, bên trên chỉ có hộ tịch phía
nam hoàng thành, nếu muốn nơi khác, ta sẽ lại nghĩ cách lấy cho ngươi.
– Đủ rồi- Tô Linh cất kỹ bản đồ như báu vật, cô có bản đồ địa hình hộ tịch phía nam hoàng thành là đủ lắm rồi, những nơi khác cô không cần-
Tạ nhị công tử, ngươi làm sao lấy được bản đồ hộ tịch này thế, bảo bối
thế này, Lưu đại nhân đồng ý đưa cho ngươi à?
Tạ Phương Tung đang định khoác lác một phen là bản thân trải qua gian khổ thế nào mới có được bản đồ hộ tịch này, Mạnh Dung nãy giờ đứng
trong tối không nói lời nào lại đột nhiên lên tiếng:
– Là ăn trộm.
Tạ Phương Tung nghiến răng, tiểu tử này, nhất định phải vạch trần bổn công tử sao.
– Bổn công tử có thể lấy được chính là bản lĩnh của bổn công tử- Tạ
Phương Tung rất tức giận- Ta còn chưa nói ngươi đó, hôm nay dẫn theo nha đầu Dương Dung xông đến, suýt nữa phá hỏng chuyện tốt của bổn công tử,
ta còn chưa tính sổ với ngươi.
– Chuyện tốt gì?- Tô Linh không hiểu hai người họ đang nói gì.
– Tạ nhị công tử và Trương Nhạc Khang đến Tần Lâu uống hoa tửu, chê ta và Dương Dung cản trở chuyện tốt của huynh ấy.
Câu này của Mạnh Dung không làm cho người khác kinh ngạc đến chết mới lạ, Tạ Phương Tung tức đến nỗi muốn nện hắn một trận ngay, nhưng đây là hậu viện của phủ Thượng thư, nếu gây ra tiếng động lớn, sợ sẽ đánh thức người bên trong, Tạ Phương Tung đành phải nhịn, lo lắng giải thích với
Tô Linh:
– Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta là đi trộm bản đồ địa hình hộ tịch.
Tạ Phương Tung nghiến răng, tên Mạnh Dung này, trông thì trung thực,
không ngờ lại có tâm cơ thế này, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, lòng người không thể lấy thước mà đo, bình thường đã bị bộ dạng thật
thà của hắn gạt rồi.
– Mạnh Dung!!!
– Được được, vật quan trọng như vậy, chắc hẳn Lưu đại nhân sẽ không
dễ dàng đưa cho, đương nhiên cần giở chút thủ đoạn, mặc kệ thế nào, lấy
được là tốt rồi. Tạ nhị công tử, đại ơn không lời nào tả siết, ngày khác ta mời ngươi uống rượu, hôm nay ngươi về trước đi, ta có việc cần phải
bàn bạc với Mạnh sư huynh.
– Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ta?- Tạ Phương Tung sao đồng ý được.
– Bởi vì chuyện này, Tạ nhị công tử ra mặt có chút không thích hợp-
Cô muốn trộm sổ ghi chép của Lại bộ Thị lang Hà Thành Nguyên, không phải người có võ công cao cường thì không được, còn phải là người hoàn toàn
không liên quan gì tới chuyện này nữa. Tạ Phương Tung mặc dù rất nghĩa
hiệp, nhưng dù sao hắn cũng là người của Tạ gia, nếu để hắn biết bí mật
ghi chép tham ô, cô không dám cam đoan hắn sẽ không nói ra, dù sao can
hệ trọng đại, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Mạnh Dung thì khác, bây giờ hắn chưa có địa vị gì, không liên quan
đến bất kỳ lợi ích của bên nào, mà còn là người trượng nghĩa võ công cao cường, Lại bộ Thượng thư là quan văn, thủ vệ trong nhà nhất định không
quá mức nghiêm ngặt, sẽ không bị tóm lấy, có bản đồ địa hình hộ tịch, có thể làm đến không có khe hở, ra khỏi Hà phủ cũng sẽ không bị cấm vệ
quân tuần tra bên ngoài bắt được.
– Có chuyện gì mà bổn công tử không thích hợp ra mặt?- Tạ Phương Tung ra dáng “hôm nay mà không nói rõ với bổn công tử, bổn công tử tuyệt đối sẽ không đi”.
– Là thế này, ta đã hỏi thăm, nghe nói Dương Dung đại tiểu thư lúc
đầu là được ngươi cứu một mạng, cho nên mới thích ngươi, ta đã phân tích rồi, cảm thấy nàng ta là có trái tim thiếu nữ, vì sùng bái anh hùng,
cho nên mới thích ngươi, sự thật là ngươi và anh hùng vẫn có chút khác
biệt, chỉ là nàng ấy không muốn thừa nhận mà thôi. Cho nên ta nghĩ, chỉ
cần ta và Mạnh sư huynh liên thủ diễn lại một màn anh hùng cứu mỹ nhân,
nói không chừng nàng ấy sẽ thay đổi chủ ý, không còn quấn lấy ngươi nữa.
Tạ Phương Tung luôn cảm thấy lời này của cô không nghe lọt tai hắn lắm, lại vô cùng sơ hở:
– Chuyện này thì có cần phải hẹn gặp vào nửa đêm nửa hôm, bí mật bàn bạc không?
Tô Linh lỡ nói dối rồi, thì phải lấy lời nói dối khác ra lấp liếm:
– Giờ ta đang bị cấm túc trong phủ, phải chuẩn bị lễ vật cho Thái
hoàng Thái hậu, không được ra cửa, Mạnh sư huynh ngày ngày lại đi cùng
Dương tiểu thư, ta không hẹn huynh ấy vào đêm khuya vắng người để bàn
bạc, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt ta trèo tường ra ngoài, chờ người ta đến bắt à?
Tạ Phương Tung dù ăn chơi, nhưng không phải kẻ ngốc, người khôn khéo
như hắn đương nhiên không tin, chỉ là đối phương khăng khăng không nói,
hắn nhiều lần ép buộc chỉ e sẽ phản cảm, đành từ bỏ.
– Cái này, ngươi lấy về đi.
Tạ Phương Tung đi hai bước, mượn ánh trăng, Tô Linh nhìn thấy chiếc
hộp hắn đưa cho cô, chiếc hộp kia hình vuông, không nhìn ra cái gì, Tạ
Phương Tung nhét thẳng vào tay cô, cô cảm giác tay trĩu xuống, vô thức
dùng tay còn lại cầm chặt.
– Trong này có gì mà nặng vậy?
Nói đoạn liền muốn mở ra, Tạ Phương Tung vội ngăn cô lại:
– Đừng mở, trong này là viên dạ minh châu to bằng miệng chén, huynh
trưởng ta mang từ Nam Uyên về, nếu ngươi mở ra, chúng ta sẽ bị người
khác nhìn thấy.
Dạ minh châu to bằng miệng chén á?
Tô Linh nuốt nước bọt đánh ực, viên dạ minh châu lớn như thế quả thực cô chưa từng thấy qua, thứ quý giá thế này, cô nào dám nhận, vội vàng
trả lại cho Tạ Phương Tung:
– Ta không nhận đâu, ngươi mang về đi.
Tạ Phương Tung đè lại tay cô:
– Ngươi tưởng ta cho ngươi à? Ta là cho ngươi mượn dâng lên Thái
hoàng Thái hậu, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, toàn bộ thành Kính
Dương này e rằng chỉ có một viên dạ minh châu lớn cỡ này thôi, ngay cả
Thái hậu cũng không có.
Cái cớ vụng về như thế, Tô Linh làm sao nghe không hiểu, vật quý giá nhường này, càng không dám nhận:
– Ngươi mau lấy về đi, mẫu thân ta đã giúp ta chuẩn bị lễ vật sinh
thần cho Thái hoàng Thái hậu rồi, viện dạ minh châu này nếu to như ngươi nói thì quá quý giá, ta dâng lên, Thái hoàng Thái hậu hỏi ta làm sao có được, ta phải trả lời thế nào? Mà còn là thọ yến của người, đại ca
ngươi cũng sẽ đến, cả nhà ngươi đều đến, họ chỉ cần nhìn qua đã biết lai lịch của viên dạ minh châu này, đến lúc đó ta có trăm miệng cũng không
nói rõ được, Tạ nhị công tử, xin ngài hãy thương xót, mau lấy về đi.
– Vậy ngươi cất đi, đồ bổn công tử đã mang ra thì sẽ không lấy về,
ngươi không cần thì cứ ném đi đi- Trên mặt Tạ nhị công tử đầy vẻ không
vui, quay người phất tay áo bỏ đi, đúng là không một chút lưu luyến gì.
Tô Linh nhìn khoai lang nóng bỏng tay này, nếu như không biết Tạ Phương Tung có ý gì, thì cô chính là đồ ngốc rồi.
Thứ quý giá như vậy, Tạ nhị công tử nói ném là ném, quả nhiên gia đại thế lớn thật khó lường, tức giận thôi mà cũng xa hoa như vậy.