Hàn Đình Đình kéo túi lại, nói: "Đi theo cô hơn một tháng rồi, bà nội với ba con kêu con về kìa."
Trịnh Hải Dương: "Ba con không phải là đi Bắc Kinh rồi sao?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
"Về rồi." Hàn Đình Đình nói: "Mẹ con không nói cho con à? Thiệt
tình, sao mà quay qua quay lại kiếm tiền liền quên mất con trai
rồi? Con sắp phải đi học rồi! Bây giờ là tháng 5 năm con không
phải đi làm thủ tục nhập học chắc? Con nghĩ là muốn đi học
là đi chắc? Cũng phải xem người ta có muốn nhận con không chứ."
Trịnh Hải Dương lúc này mới nhớ tới, nửa năm sau là
cậu phải đi học rồi, bây giờ là cuối tháng 5, không sai biệt
lắm sắp đến lúc phải đi làm thủ tục nhập học. Nhưng là...
nhưng là cậu hoàn toàn không nghĩ đến trở về đâu! Cậu muốn ở
lại Thượng Hải kiếm tiền nha! Thị trường chứng khoán Thượng
Hải chỉ mới bắt đầu khởi sắc thôi!!!
"Không đi!! Con
không muốn đi học, con mới 6 tuổi thôi, còn chưa đến tuổi đi học đâu!!" Trịnh hải Dương lập tức phản kháng, với mong muốn sửa
đổi lại nhân sinh của mình.
Nhưng mà phản kháng không có tác dụng, bị Trình Bảo Lệ vừa về đến nơi trấn áp, cô đứng
ở cửa xoa eo nói: "Cái gì mà không đi học tiểu học? Không cho
con đi nhà trẻ rồi giờ con còn ảo tưởng không cần đi học tiểu
học à? Gan to quá ha! Ngày mai 2 đứa bây theo mẹ về tỉnh
thành!!"
Trịnh Hải Dương lăn lộn làm nũng ý đồ làm mẹ
mềm lòng, ở trên giường ôm Hàn Nhất lăn qua lộn lại thành 2
cái kén thiệt to. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Bảo Lệ không hề dao động, chứ như Bao Công chí công vô tư, nói:
"Vô dụng thôi, đừng lăn nữa, có lăn đến người thành bướm cũng
không có tác dụng đâu! Ngày mai con mà không theo mẹ về thì
cũng đừng có mơ mà lấy được tiền, con nghĩ mẹ không biết chỗ
con giấu tiền trong nhà ở đâu à? Lại còn trộm nhờ cô cho con đi đầu tư cổ phiếu, lúc mới bắt đầu cô con cho không ít tiền đi!
5000 chứ gì? Không đi học thì nộp tiền lên hết cho mẹ!!"
Trịnh Hải Dương còn đang lăn, Hàn Nhất đột nhiên chậm rì rì ngồi
dậy, một bên đẩy đẩy Trịnh Hải Dương, một bên mặt như đưa đám
nói: "Ca ca, đứng lăn nữa, sắp mất tiền rồi kìa."
Buổi
tối hôm nay Trịnh Hải Dương giựn giựn cực kỳ, bản thân cậu
cũng chỉ mới có 6 tuổi, cậu mới không cần trở về, cổ phiếu
còn đang đi lên như thế mà cậu lại phải trở về báo danh đi học à!!!!!
Nhưng là ngày hôm sau cậu vẫn như cũ bị Trình
Bảo Lệ xách theo vứt lên xe lửa, trước khi xe lửa khởi hành
Hàn Đình Đình mua vé xe giúp bọn họ, thấy Trịnh Hải Dương vẻ
mặt rầu rĩ im lặng biểu tình, liền đi qua ngồi cạnh rồi ấn
đầu cậu xuống kiên nhẫn khai sáng cho cậu: "Con ở đây thì làm
được gì? Không phải là ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi xem Hồng
Hài Nhi sao? Trở về học nhà học hành cho giỏi đã, có bản
lĩnh có năng lục thì làm gì mà chẳng được, con cho rằng đầu
tư cổ phiếu là ném tiền vào rồi chờ thị trường tự đi lên sao? Làm gì có việc tiền dễ kiếm như vậy? Trở về đi học rồi sẽ
biết kiếm tiền có dễ hay không, trở về đi học mới là việc
đúng đắn mà con nên làm!!"
Trịnh Hải Dương nghe xong,
khuôn mặt nhỏ cuối cùng không nhăn nhó nữa, nghĩ nghĩ gật đầu, cô lấy quả táo trong giỏ đưa cho cậu xong cô liền xuống xe.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Xe lửa hùng hục hùng hục rời khỏi Thượng Hải, Trịnh Hải Dương một bên gặm táo một bên nhìn ra cửa sổ, vừa nhai vừa ngẫm lại những lời mà Hàn
Đình Đình nói cho cậu, càng nhai càng thấy có lý, cô nói rất
đúng, cậu ở lại Thượng Hải cũng chẳng làm được gì, chỉ đơn
giản là ném tiền vào thị trường chứng khoán, nhìn cổ phiếu
dần dần tăng lên rồi hưng phấn theo, ngoài mấy việc đó ra cậu
còn làm được gì?
Cậu không hiểu thị trường chứng khoán cổ phiếu như mấy người xào cổ năm nay, cái gì cũng xem không
hiểu, chỉ biết cổ phiếu đi lên là kiếm được tiền, rớt thì
mất tiền, không hơn.
Quỹ đạo nhân sinh của cậu thay đổi,
cũng kéo theo vận mệnh cả nhà bọn họ cũng bất đồng, nhưng
giờ phút này Trịnh Hải Dương mới đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân
cậu thì không thay đổi chút nào, quá khứ cậu là cái dạng gì
thì bây giờ cậu vẫn là cái dạng đó, chỉ có linh hồn trưởng
thành trong một thân xác nhỏ bé thôi.
Ở thị trường
chứng khoán kiếm tiền đến váng đầu, lời của Hàn Đình Đình
nói không khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh với cậu, thời
đại vẫn đang không ngừng đổi mới, nhân sinh cũng không ngừng
bước, cậu còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, hà tất dây dưa lại mấy tấm cổ phiếu này. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN
SINH.
Giáo viên phỏng vấn kia có hơi lo lắng, cô chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nhỏ như th́ế mà đọc được bảng cửu chương, trẻ nhỏ thế
chắc đến số còn chưa nhận ra hết nữa. Truyện chỉ có tại Ý
VỊ NHÂN SINH.
Trần Linh Linh vội vàng dỗ nhóc, che miệng
nhóc lại: "Suỵt, suỵt, ngoan ngoan, Nhất Nhất nhà ta ngoan nhất, không nháo không nháo, không đọc không đọc nha."
Phỏng
vấn kết thúc, việc Trịnh Hải Dương được nhận là chuyện ván
đã đóng thuyền, nhưng Hàn Nhất từ sau cuộc phỏng vấn liền bắt đầu khóc, trong lòng ủy khuất muốn chết, ngày thường đều
được người nhà cưng chiều dỗ dành, còn có Trịnh Hải Dương
ngày ngày vừa mở mắt ra liền vây quanh lấy nhóc, điều kiện
trong nhà càng tốt thì nhóc lại càng muốn gì được nấy, ngày
nào cũng có sữa chua để uống, kết quả là chuyện đi học lại
không như ý muốn, không thể cùng ca ca học tiểu học. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Nhóc hỏi Trịnh Hải Dương: "Ca ca, em cũng biết đọc bảng cửu chương tại sao giáo viên không cần em?"