Trịnh Hải Dương luôn cảm thấy Hàn Đình Đình và mấy vị kia lần này muốn
chơi lớn xem có thiên hạ có trầm trồ, Lâm Quân người này cậu cũng nhìn
ra được anh ta tuyệt đối không phải loại người sẽ thành thành thật thật
kiếm tiền lương thiện, lá gan của anh ta so với Cao Thính Tuyền còn to
hơn, cái gì kiếm được tiền nhanh thì làm cái đó, đặc biệt là vào thời kì chế độ nhà nước theo không kịp tốc độ tăng trưởng kinh tế càng dễ xuất hiện nhiều chỗ trống để người như anh ta chen chân vào.
Lâm
Quân đi Hải Nam, Lâm Yến thế mà cũng không đến trường luôn, ngồi ngốc ở
Thượng Hải, cậu ta trú tại khách sạn ở cạnh sàn giao dịch, ngày nào
cũng đến phòng đại gia ngồi.
Dư Thu do công việc nên tạm thời
phải về tỉnh thành để lại Hàn Đình Đình một mình mang theo 2 đứa nhỏ,
Trịnh Hải Dương liền mang Hàn Nhất sang đó ăn ké bữa sáng, ăn sáng xong
còn phải đút trẻ nhỏ ăn táo. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương lúc đó còn phải tùy thời mang theo một bộ dụng dụ cụ cắt gọt
bỏ túi: dao nhỏ, muỗng, nĩa, kéo, đầy đủ mọi thứ, cần dùng liền lấy ra,
không cần phải mất công tìm kiếm, vô cùng tiện dụng.
Cậu lấy dao nhỏ ra gọt táo thành từng miếng vuông nhỏ đút Hàn Nhất ăn, y chang gà
mẹ đút giun cho gà con ăn, Lâm Yến lại như đại bàng trà trộn vào chuồn
gà, thường thường lấy mấy khối táo Trịnh Hải Dương đút Hàn Nhất ăn mất,
cả quả táo chỉ có Lâm Yến với Hàn Nhất chia nhau ăn, còn Trịnh Hải Dương từ đầu đến cuối không ăn được miếng thịt táo nào, chỉ đành ngậm nguồi
ngồi gặm cái lõi táo.
Lâm Yến xin được cây tăm từ ông chú phòng kế, ngồi xỉa răng nói với Trịnh Hải Dương: "Cậu không thể mang theo 2
quả táo à? Người ngoài nhìn vào còn tưởng mình với tiểu Nhất Nhất khi dễ cậu."
Trịnh Hải Dương chậm rì rì quay đầu, còn chưa kịp nói gì Hàn Nhất quay gương mặt bánh bao nhắn dú dó lại, còn đặc biệt
hung ác trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Còn thừa dịp Lâm Yến không nghe, lén lút nói với Trịnh Hải Dương: "Em không thích anh ta."
Hàn Đình Đình ngồi ở phòng đại
gia càng ngồi càng ra khí phách, ngồi ra một loại 'thiện rộng
lớn ta làm chủ.'
Khi đó thị trường chứng khoán Thượng
Hải hạn chế tốc độ tăng giảm, trước khi gia hạn thì này nào
cũng hạn chết sụt giảm, nhưng vì sự gia hạn sụt giảm này lại khiến nhiều người quan ngại, ba tháng nay ngày càng nhiều
người bán tháo đi cổ phiếu Duyên Trung mà họ đang có.
Nhưng từ sau khi Lâm Yến tới, giá của Duyên Trung thế mà lại không
rớt nữa, cái giá dưới 200 lúc trước giờ lại chậm rãi tăng
trở lại, hay ngày gần đây lại tăng trên 200 rồi.
Lâm Yến
mấy ngày nay không biết lại chạy đi đâu rồi mà không thấy cậu
ta đến phòng đại gia nữa, khi quay lại một lần nữa thì trên
mặt cậu ta cũng có một loại bình tĩnh vững vàng y đúc Hàn
Đình Đình. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Có đôi khi không khí trong phòng đại gia quá nồng Trịnh Hải Dương sẽ mang
Hàn Nhất ra ngoài đi qua đi lại, lúc đi ngang qua sàn giao dịch
bầu không khí giống như lúc họ vừa đến đây lần đầu, người
người đều đang nói về Duyên Trung nhưng lại cực kỳ vi diệu, đặc biệt cậu còn nghe thấy giấy chứng nhận mà tháng trước bán
chỉ có 50 tệ giờ lại tăng gấp đôi thành 100 tệ.
Rất
nhiều người đều đang thảo luận, nói gì mà sao mấy cái giấy
chứng nhận đột nhiên lại tăng giá, mấy cái tin vịt luôn truyền
đi nhanh, chờ đến khi Trịnh Hải Dương chạy ra ngoài nghe ngóng
mới phát hiện mọi người đồn "giữa tháng 6 thị trường chứng
khoán sẽ có biến lớn", cho nên giá giấy chứng nhận mới được
xào lên cao như vậy.
Đại sảnh là nơi những nhà đầu tư
nhỏ lẻ (tán hộ) tụ tập, nơi mà những người mơ ước phát tài,
tin tức lan truyền trong giới đầu tư nhỏ lẻ thật khủng khiếp,
đặc biệt gần đây Duyên Trung đang dần tăng trở lại, mọi người
đều cho rằng không được mấy ngày sẽ giảm trở lại, nhưng hôm sau khi sàn giao dịch mở cửa giá vẫn như cũ tăng lên.
Giấy chứng nhận sao tự nhiên lại tăng giá
chóng mặt như vậy? Chẳng lẽ có người một hơi mua trăm tờ? Hay
là thị trường chứng khoán thật sự giống như trong lời đồn lập tức sẽ lời to? Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trong sở giao dịch âm thầm lan tỏa một loại không khí lo âu, loại lo
âu này lây lan còn hơn Covid 19. Ở khu phòng đại gia cũng không
khá hơn là bao, nhưng người giàu họ không tự hỏi, họ bỏ tiền
để người khác hỏi hộ, còn hỏi được mấy việc mà người bên
tán hộ không hỏi được-- thì ra có người thật sự mua hết sạch
giấy chứng nhận!
Giấy chứng nhận được đăng ký rút thăm
từ tháng 3, hai tháng sau đình chỉ chỉ tiêu thụ loại thường mà đổi qua bán ở phòng cạnh sàn giao dịch, có thể nghĩ ra được
chủ của căn nhà kia bối cảnh khẳng định không đơn giản, hơn nữa trong tay người đó có không ít giấy chứng nhận.
Nhưng
Thượng Hải là loại địa phương nào chứ? Hơn 60,000 người đi làm
công, dựa vào buôn đi bán lại mà kiếm tiền sống, chỉ cần là
đồ vật có thể bán thì có thể đảo, giấy chứng nhận liên quan
đến mua bán cổ phiếu, nhưng từ tháng 1 đến nay lại chẳng tăng
giá bao nhiêu? Vẫn luôn là 50 tệ một quyển.
Mấy người
đàn ông trong phòng đại gia đang chụm đầu ghé tai cùng nhau thảo
luận, càng thảo luận càng cảm thấy tà môn, giấy chứng nhận
tại sao lúc đó lại không tăng giá? Thời điểm Duyên Trung tăng
giá lúc trước cũng vẫn bán có 51 cuốn? Còn có Phượng Hoàng
lúc đó tăng trên 400 tệ các tán hộ điên cuồng mua, bây giờ nhớ
lại lúc đó cũng chỉ bán 50 cuốn!
Hàn Đình Đình lúc
này không có ở phòng đại gia, gần đây cũng không dùng điện
thoại nữa mà đi giao lưu với nhân viên, không cần xếp hàng mà
được đưa thẳng đến văn phòng sau đại sảnh.
Trịnh Hải
Dương dỏng lỗ tai lên nghe mấy vị đai ca kia thảo luận, càng nói càng hăng, đến cuối tất cả mọi người nhận ra giấy chứng nhận
không phải là không được bán ra nhiều, hoàn toàn tương phản, là có người ở thời điểm giữa tháng 2 mua rất nhiều giây chứng
nhận, lại cố ý không hiện ra. Cố ý không để người khác mua
được, đống giấy chứng nhận ở thị trường chợ đen chỉ sợ còn
chưa được 1/20 số giấy chứng nhận mà người đó có trong tay, cho nên đống giấy ở chợ đen ế chỏng ế chơ mới không dậy nổi, chỉ có thể nhận mệnh.
Lâm Yến cười, cứ như không nghe thấy một đám đàn ông nháo nhào bên kia, cười xong nói: "Thế em thích Dương Dương ca hay là thích Lâm Yến ca đây?"