Kiếm ảnh đầy trời hóa thành một con cự long to lớn lượn lờ đem Thanh Vân cho đỡ lấy, sau đó hóa thành một vệt sáng xuyên qua núi băng biến mất.
- Như thế nào không tìm được người, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự biết bay.
Mà dưới chân núi, đám kia hắc y nhân cũng một đường đuổi đến, cả một canh giờ tìm kiếm vậy mà bọ họ không tìm thấy cái xác của thiếu niên kia, có người buồn bực nói.
- Ngươi cũng đừng dọa ta, một cái đấu khí cảnh làm sao biết bay đây.
Lại một người hoảng sợ nói.
Người kia thủ lĩnh hắc y nhân cũng không cho là người kia có thể bay đấy, nhưng không tìm thấy xác thì làm sao ăn nói với vị tiểu thư kia đây. Hắn suy nghĩ một chút rồi hướng đám thuộc hạ quyết định nói:
Kiếm ta có thể gãy nhưng tâm ta không đức đoạn
Vì chàng sinh sinh tử tử vô bất hối.
Vân ca mặt dù chúng ta sinh tử hôm nay đã cách biệt, nhưng thiếp trước giờ vẫn không để ý đến sinh tử, chỉ cần có thể cùng chàng đứng bên cạnh là thiếp đã mãn nguyện rồi. Vân ca, xin lỗi chàng Nhu nhi không thể cùng chàng đi tiếp được nữa rồi, hi vọng chàng có thể mãi mãi vui vẻ.”
- Nhu nhi, đừng đi….
Hắn nhìn nàng thân ảnh dần mờ nhạt, không khỏi giận dữ rống to, cầm trên tay kiếm đạp lên hư không long ảnh phá không một cái thẳng tấp đến chín tầng trời giận giữ gầm lên.
- Rống.... rống... rống..........Thiên địa............. ngươi nếu đã đối với ta bất nhân......... thì ta đây một kiếm cũng muốn cùng ngươi rạch.... ta muốn phá thiên......... Thiên long kiếm lên cho ta.
Thanh Vân hai mắt đẫm lệ trong cơn hôn mê nhất thời tỉnh lại, hắn đưa tay lên lau đi nước mắt, có chút khó hiểu lẩm bẩm:
- Như thế nào lại là giấc mơ này.
Giấc mơ này không phải lần đầu tiên hắn gặp, cơn ác mộng này hai năm qua đã theo hắn rồi. Mỗi lần theo cơn ác mộng tỉnh lại, trái tim hắn rất đau, đau đến nổi tùy thời nó có thể nổ tung.
Thanh Vân nghe đến có chút cũng lo lắng, hắn từ trên cao như vậy rơi xuống có phải hay không hồn phách đều xuyên xuống nơi đây rồi, hắn nhất thời đưa tay nhéo vào tai mèo nhỏ một cái hỏi:
- Đau không.
- Á… đau… đau… chủ nhân ngươi thật vô sỉ, ngươi sao không đem thân thể mình ra thử chứ.
- Kỵ nhi! Mẫu thân biết ngươi cùng với đại ca ngươi tranh hoàng vị, thế nhưng hoàng vị có thể so với huyết thống sao.... huhu… mẫu thân xin ngươi đừng kéo tam đệ của ngươi vào việc này có được hay không…. Huhu… Vân nhi từ nhỏ yếu đuối không cùng các ngươi tranh qua cái gì cả, sao các ngươi lại nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết đây.
- Mẫu thân… ta hoài nghi, ta có phải là nhi tử của người hay không, tại sao từ nhỏ đến lớn người chỉ yêu thương đệ đệ mà không yêu thương ta.
Vân Kỵ một bên nhìn đến mẫu thân của mình đang quỳ xuống cầu xin cho tam đệ của hắn liền có chút tức giận nói.
- Không… không… mẫu thân sao lại không thương các con trai của ta được chứ…. Huhu… chỉ là từ nhỏ tam đệ của các ngươi cả người đầy bệnh tật, ta chỉ đối với hắn thương yêu hơn một chút mà thôi… huhu… coi như mẫu thân dập đầu với con để cho đệ đệ của con một con đường sống đi, tất cả trăm sai nghìn sai đều là do ta.