Trần Quốc Ninh từ trong ngục giam về phủ, bên trong đại sảnh một cái thiếu niên trên người cẩm bào vàng nhạt, trước sau thêu hai con rồng đang cùng mây lượn lờ trông rất sống động. Bên người của hắn là một cái thân ảnh hắc y, cả người khoác lên một bộ y phục đen huyền ảo, nhưng không thể che giấu đi được khí chất lạnh lùng băng lãnh.
Trần Quốc Ninh đem sự việc phát sinh một lần nữa nói ra, Vân Kỵ mặt dù đã nghe báo lại nhưng một lần nữa nghe đến cũng không khỏi khiến hắn giật mình. Mười bảy tuổi đấu khí cửu đoạn, so với hắn thiên phú đúng thật sự là người đệ đệ này không hề kém hơn hắn chút nào, thậm chí có một chút cao hơn. Nói về mưu kế cũng là một cái táo bạo người, liền nữa tháng đi qua lại có thể quyết đoán đem mười mấy cái đại gia tộc mà hắn nhiều năm cho bồi dưỡng đem diệt.
- Nhị điện hạ, vị này tam điện hạ không giữ lại được, nếu để cho người này thời gian phát triễn tiếp thì còn khó đối phó hơn đại điện hạ.
Trần Quốc một cái khẳng định nói.
- Quả thật là ta đã quá xem thường vị tam đệ này rồi, ngươi yên tâm việc này ta đã sai người đi làm.
Vân Kỵ gật đầu một cái nói , sau đó nhìn đến cái kia hắc y mỉm cười có chút cưng chiều nói:
- Sang nhi, việc này liền cực khổ cho người của nàng rồi.
Người kia hắc y nhân nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Đừng gọi ta thân mật như vậy, ngươi nên nhớ việc này của ta và ngươi chỉ là một cuộc giao dịch.
Hắn mỉm cười nhìn nàng nói:
- Lúc này không phải, nhưng đợi ta đế vị đến tay, ta liền cầu phụ thân của nàng gả nàng cho ta không được sao.
- Hừ…..
Nàng hừ lạnh một cái cũng không cho là, người này tính cách nàng rất chán ghét, nếu không phải hắn đang cùng cha nàng giao dịch thì nàng cũng không muốn cùng hắn đi bên cạnh đấy.
Sâu trong rừng núi, một người một thú thân ảnh vù vù đạp cành cây nhanh chóng bay đi, theo sau họ là mấy cái thân ảnh cùng một đường đuổi đến.
- Chủ nhân, coi chừng có phi đao phóng đến.
- Phong phong….phong phong…
Mèo nhỏ tai nhỏ dựng lên nghe đến một luồn gió lạnh buốt đang đến gần liền hướng Thanh Vân gọi.
Thanh Vân dừng bước tiến, di chuyển vân tung bộ né đi quỹ đạo bay của phi đao, thế nhưng là đối phương lại không ngừng thả ra mười chuôi phi đao, hắn cho dù vân tung bộ có huyền diệu đến cỡ nào cũng không thể né tránh hết.
- Phộc….. phụt…
Ba chuôi phi đao cùng một lúc cho cắm vào da thịt hắn sau lưng, hắn nén đau đớn hướng đối phương nói:
- Các ngươi là người phương nào.
Bốn cái hắc y nhân nhìn ra được con mồi của bọn họ đang di chuyển chậm lại, không khỏi cười nhạt một cái nói:
- Haha tam điện hạ thân thủ đúng là phi phàm, lâu như vậy thế mà trong tay chúng ta thoát khỏi truy đuổi, rất không may cho ngươi là cảnh giới của chúng ta so với ngươi cao hơn một đại cảnh giới đấy.
Một đường truy đuổi bọn họ không khỏi đối với cai thiếu niên trước mặt này có chút bội phục, nên biết là bọn họ bốn người đều là nguyên nhân cảnh đỉnh phong người vậy mà đuổi đến một cái đấu khí tiểu tử lại tốn thời gian lâu như vậy. Người nọ cười một cái nói tiếp:
Bầu trời về đêm tại bên cạnh đỉnh núi, tuyến trắng không ngừng rơi, bao phủ cả một cánh rừng.
- Điện hạ, người đúng là kỳ nhân, với đấu khí cảnh tu vi có thể cùng với nhân nguyên cảnh bọn ta chạy xa như vậy thật là bội phục.
Đám kia hắc y nhân nhìn đến Thanh Vân lúc này đang đứng bên cạnh vách núi, tất cả bọn họ không khỏi bội phục nói.
- Hừ… lão tử xuyên việt đến đây còn không sống đủ đấy, ngày hôm nay vậy mà bị các ngươi bức chết thật là quá oan mà.
Thanh Vân hừ lạnh nói, sau đó liền xoay người hướng bên dưới vách núi nhảy xuống, âm thanh lạnh lẽo không ngừng vang lên:
- Nhớ kỹ... lần này nếu ta đại nạn không chết, ta Thanh Vân xin thề sẽ đem đầu chó của các ngươi cùng Trần gia cho chặt.
- Không được… mau cản hắn lại.
Bốn tên hắc y nhân nhìn đến liền hoảng sợ kinh hô.
Rớt xuống vực sâu vạn trượng, thì trừ khi người này biết bay nếu không thì chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ, nhưng không lấy đầu được vị tam điện hạ này thì bọn hắn làm sao có thể coi là hoàng thành nhiệm vụ đây, không phải nói nhiệm vụ của bọn họ thất bại sao. Thiên võng sát thủ làm việc chưa bao giờ có thất bại qua, đây cũng là lần đầu tiên giết một cái đấu khí người vậy mà thất bại, sự việc này nếu truyền đi không phải bọn họ sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao.
- Vù vù…. Vù vù….
Gió lạnh thổi đến cả người Thanh Vân lúc này đã lạnh buốt, hắn lúc này đang từ trên cao rơi tự do xuống.
- Liền chết như vậy sao, thật là có chút không cam tâm.
Thanh Vân nghĩ đến cái chết của mình đã cận kề không khỏi có chút không cam lòng lẩm bẩm.
- Chủ nhân, mau cứu mèo nhỏ.
Một bên mèo nhỏ ôm bả vai của chủ nhân mình hoảng sợ gào khóc, nó trong lòng cũng gào khóc không thôi, nó không nghĩ tới vừa mới cùng thế giới mới xuất hiện mấy ngày nó còn chưa chơi đủ đấy, như thế nào lại muốn chết đây.
- Thiên kiếm phong.
- Phong… phong… rống rống
Nhất thời trong hư không, kiếm ảnh lượn lờ khắp nơi, cùng thiên địa gầm lên một tiếng như muốn cùng thiên không đâm thủng, thiên kiếm ngự không mà đi hướng đến Thanh Vân bay đến.