- Nghe nói tam điện hạ thay hoàng thượng vi phục xuất hành tìm hiểu nỗi khổ của bá tánh, đã không ngại giết đi mười mấy cái thành chủ hộ tộc đấy.
- Đúng…. Ta nghe nói một cái anh họ con của một vị thúc bá họ hàng xa của ta nói, tam điện hạ vi phục xuất hành đem thân phận giấu đi, mấy cái kia công tử ca mắt chó xem thường người khác đắc tội đến liền bị tam điện hạ đại đao cho chém rụng đầu.
- Hóa ra là như vậy, bằng không ta còn nghĩ tại sao cái kia Văn gia công tử ngày thường hống hách càng quấy sao mấy ngày nay lại không thấy xuất hiện đây này, thì ra là bị tam điện hạ cho dọa sợ trốn trong phủ.
- Ta nghe nói vị này tam điện hạ là người dễ gần gũi, xem dân chúng người đều là bình đẳng đối xử.
- Ha ha… lần này tam điện hạ làm việc quyết liệt, để xem mấy cái kia thành chủ người có còn dám ngang ngược hóng hách nữa không.
- Đây không phải nói vị này tam điện hạ thượng vị không phải là phúc khí của bách tính chúng ta sao… haizz, đáng tiếc trờ ghen ghét minh quân, vị này tam điện hạ ta nghe nói từ nhỏ đã vô duyên với võ đạo, nếu không phải vậy thì không phải có thể cùng với hai vị đại điện hạ tranh đấu một phen sao.
- Haizz.. đúng vậy.
Quán trà, tửu điếm, cho đến từng ngõ ngách khắp phố lớn phố nhỏ đều đang vì việc của vị tam điện hạ này mà bình luận, nhất thời sự kiện này đã trở thành tin tức cực sốt dẻo trên khắp đất nước Đại Việt.
Có không ít người vì Tam điện hạ không thể tu luyện mà thay hắn có chút tiết hận, như thế nào minh quân tốt như vậy lại là một cái vô duyên võ đạo đây.
Thanh Vân không có biết hắn làm ra sự tình vậy mà để cả thiên hạ để ý đến, hắn vẫn còn đang một đường hướng hoàng thành Thăng Long chạy đến.
- Như thế nào khí trời ở nơi này liền nóng đến như vậy, mà bên trong cơ thể lại là lạnh buốt thấu xương.
Thanh Vân lưng đeo phá kiếm, bên vai mang mèo nhỏ, phía sau một trăm cái thiết kỵ đang một đường đuổi theo, hắn cảm nhận được nơi này cùng hắn có chút quen thuộc cảm giác.
- Điện hạ, nơi này là hỏa băng núi tuyết, mùa hè khô nghiệt nóng bức, mùa đông băng tuyết bao phủ, quanh năm băng hỏa khí tức nồng đậm bao phủ.
Minh Võ bước đến giải thích.
- Vân ca, ngươi mau nhìn, bên kia hình như có người.
- Đúng đấy, điện hạ của chúng ta là kỳ nhân, không phải theo người mấy ngày liền thực lực của chúng ta đột phá thần tốc sao.
- Haha đúng đấy, ai nói tam điện hạ là một cái phế vật đây, đám người kia đều là một đám mù mắt.
- Mấy ngày nay không phải theo tam điện hạ thì không thể sản khoái giết đám kia ngu xuẩn thành chủ người sao.
- Cùng tam điện hạ một đường đúng là chúng ta may mắn, bây giờ mà Phương tướng quân cầu ta về quân đội, ta còn không muốn về nữa đấy.
Bọn họ ha hả với nhau cười nói.
Mới lúc đầu Phương tướng quân chọn lựa ra bọn họ cùng theo hầu vị điện hạ này bọn họ còn có chút không muốn đấy, nói đùa sao người ta thân phận cao quý người, theo một cái điện hạ người thì chúng binh sĩ bọn hắn tuy lúc liền có thể thành pháo hôi đấy.
Nhưng là cái này tam điện hạ tính tình mười phần kỳ cục, không có để ý xuất thân của bọn hắn, xem bọn hắn là huynh đệ, còn coi bọn hắn là một cái đại gia đình đối xử, như thế nào chủ tử tốt tam điện hạ không phải thì còn ai, là quân nhân người may mắn nhất của bọn hắn là theo đúng người.