Bên trong đại sảnh lớn, Chu Nghị được đưa đến, hắn bây giờ toàn thân rách nát cả tu vi đấu khí ngũ đoạn cũng bị cho phá. Hắn lúc này đã bị tàn nhẫn đánh cho mất đi tri giác, bất tri bất giác bị người ta kéo đến.
- Haha……đúng rồi, lần này ta liền dẫn nàng về kinh, nếu như phụ hoàng gặp cái con dâu đáng yêu như vậy biết đâu hắn sẽ không có phạt ta nữa đấy, nói không chừng lại cho ta sính lễ đến hỏi cưới nàng.
Bà nghe đến Trần Phi nói đến con trai của mình đã tu luyện lại được liền mừng rỡ như điên, không những thế hắn còn có thể một mình giết một cái đấu khí cữu đoạn tu vi nữa chứ.
- Hoàng hậu! Việc này là thật.
Trần Phi đã quên mất mình đã nói bao nhiêu lần cho Hoàng hậu nghe câu này rồi.
Từ lúc Thanh Vân còn nhỏ bà đã lun hết mực yêu thương hắn, bởi vì nhi tử nhỏ nhất của bà không có tư chất tu luyện người, đối với thế giới này hắn coi như là một cái thiên đại thiệt thòi lớn. Nhưng mà ngày hôm nay, nghe đến hắn có thể tu luyện lại được, lại còn một đường thần tốc tu vi tăng lên, hôm nay cũng đã bát đoạn đấu khí rồi sao bà không thể không kích động cho được.
- Y tiên, nếu như ta có thể gặp nhất định sẽ cảm ơn ngài ấy đã chữa trị khỏi thân thể cho con trai ta, hắn đối với gia đình ta là thiên đại ân đức.
Bà kích động nói.
Nghe đến Thanh Vân té xuống núi trùng điệp nguy hiểm, lại được một vị y tiên cứu giúp, chữa trị hết kinh mạch cho hắn. Bà không khỏi kích động, thân thể con trai út này của bà ngay cả dược sư nổi tiếng nhất trong thiên hạ còn bó tay không chữa trị được, hắn vậy mà cơ duyên lại lớn như vậy, có thể gặp được y tiên hết lòng trợ giúp chữa trị kinh mạch cho hắn.
- Chu gia thuê sát thủ chặn đường muốn đem nhi tử chúng ta cho giết chết, may mắn hai người Tần Hạo kịp thời chạy đến, nếu không ngươi mất nhi tử này rồi, Chu gia này ngươi nói có nên giết hay không giết.
- Phanh… khốn kiếp Chu gia, vậy mà dám ra tay với con trai của lão tử, cả nhà bọn hắn nên diệt.
- Nhưng còn người kia Trần Hải thì sao, dù sao hắn cũng là con trai của lễ bộ thị lang đấy, tên này ngày hôm qua trên triều náo cho một trận, nếu không cho hắn một cái giải thích thì việc này có chút khó giải quyết.
Hắn lời nói có mấy phần bất đắc dĩ nói.
- Hừ… ngươi đúng là làm hoàng thượng vui sướng đến hồ đồ mà, nếu tên Trần Hải an phận thủ thường sao có thể trêu chọc đến Vân nhi được chứ, tên này vậy mà dùng thân phận Trần gia ép người ta phải gả cho hắn, vị cô nương kia kiên quyết một lòng thà chết cũng phải gả cho Vân nhi đấy, tên này muốn dực con dâu của ta đúng là giết tốt.
- Haha… mà ta còn nghe nói nhi tử của chúng ta vậy mà đối với vị cô nương kia chuyện gì cũng làm qua rồi, có thể nàng đang mang cháu của chúng ta không chừng.
Lời này không phải Thanh Vân dạy cho Trần Phi nói, mà chính Trần Phi tai nghe mắt thấy mà kể lại. Nếu để Thanh Vân nghe đến không khỏi khóc to: “ mẫu thân ta cái gì cũng đều chưa làm hết có được hay không”.
- Phanh… tên này gan lại lớn như vậy từ bao giờ, nếu để Văn phủ biết được liền lớn chuyện.
Hắn tức giận lại vỗ bàn lớn tiếng nói.
- Ngươi hống nhi tử của ta làm gì, biết được thì biết chứ sao, con trai của lão nương không có cái nào không ưu tú cả, lấy thêm cho ta mấy nàng dâu xinh đẹp cũng là chuyện bình thường đấy.
Bà nhìn hắn khinh bỉ nói.
Hắn nhìn hoàng hậu của mình co giật, trong lòng thầm hâm mộ ba cái con trai của mình, sau đó cười lấy lòng nói: