- Không, không điện hạ đại nhân, ngươi tha cho chúng ta lần này đi, ta chu gia không giám cùng ngài đối địch nữa… đúng rồi là cái khia nghiệt súc cháu trai Chu Nghị làm ra, chỉ cần ngài muốn chúng ta có thể đưa cho người.
Chu gia mấy vị trưởng lảo thảm thiết hét lớn cầu xin, hội hận sao lúc trước ngu xuẩn như vậy người ta đòi người thì cứ đưa là xong việc, vậy mà giữ cái gì thể diện cho chu gia, trước mặt vị tam điện hạ này thì chu gia mặt mũi không là cái rắm thúi đấy, ngay lúc này bọn hắn chỉ mong vị này hoàng tử có thể thả Chu gia một con đường sống.
- Haizz… cơ hội ta đã cho các ngươi, là do các ngươi không có nắm bắt.
Hắn thở dài một hơi nói, Chu gia đại gia tộc dung túng con cháu giết người, làm ra những việc đòi bại hành vi nên phải trả giá cho hành động này. Đương nhiên hắn cũng không có coi mình là thánh nhân, lần này là bọn họ đã động chạm đến người bên cạnh của hắn, diệt đi Chu gia tộc cũng coi là đòi lại công đạo cho mấy vị đại ca của hắn đã chết đi.
- Á… tiểu tử, ngươi chết không yên lành.
Những âm thanh cuối cùng của Chu gia rống giận vang lên, toàn bộ Chu gia cơ thể đã bị đám yêu thú dẫm nát dưới chân đến không còn một mống, ba cái kia lão tổ cũng đã bị đám người Trần Phi đánh cho nổ tung.
Trên đường cái khắp nơi đều là máu thịt văng tung tóe trông rất ghê sợ, như là một cái địa ngục đặt tại trần thế vậy.
Nhìn đến một cảnh này, không khỏi dọa đến mọi người đứng đều không dững nữa rồi, hai bên té nhào nôn mửa ra, lần này cảnh tượng không khỏi khiến bọn hắn suốt đời không quên
Mà ngay lúc này trên không trung Tần Hạo mang một cái hán tử từ trên trời bay xuống, bọn hắn hai người đều hướng Thanh Vân quỳ một gối cung kính nói:
- Thần Tần Hạo khấu kiến tam điện hạ.
- Thần Huỳnh Nhất Phương khấu kiến tam hoàng tử điện hạ.
Thanh Vân nhìn đên cảnh tượng như vậy cũng có chút không quen, nhất thời nói:
- Tất cả mọi người đứng lên đi.
------------------------------------------------
Kinh Đô Thăng Long, Hoàng cung cấm địa.
- Khốn kiếp, tiểu tử này làm phản rồi sao, vậy mà thay ta tuyên chỉ diệt cả nhà người ta, con mẹ nó tuyên chỉ, lão tử mới chính là hoàng đế đấy không phải là tên nhóc ranh như ngươi.
Bên trên ngai vàng, một cái trung niên trên thân khoát long bào màu vàng, trên đầu đội một cái vương miện hình đầu long được mạ vàng, toàn thân phát ra khí chất lạnh lùng cùng uy nghiêm, lúc này hắn đang tức giận chửi ầm lên.
- Hoàng thượng, xin người làm chủ cho Trần gia nhà thần, tam hoàng tử làm việc ác độc bá đạo, không chỉ diệt Chu gia của Lâm Hải Quận mà còn giết đi nhi tử của thần.
Nàng là con gái của Văn Thái Phó, Văn Tịnh Nhu, từ nhỏ nàng đã cùng Thanh Vân có hôn ước trên người.
- Hì hì quận chúa ngươi còn không biết vị cô gia của chúng ta đã lợi hại lên rồi đấy, ngay cả cái kia Trần Hải cũng bị hắn một đối một đánh chết.
Vị cung nữ lanh lẹ cười nói.
- Hừ… ngươi cũng đừng có nói chơi đi, ai mà không biết tên này ngoài một bụng văn chương ra thì cũng không có cái gì khác, với lại tên này còn là một cái tiểu bệnh nhi đấy thì làm sao luyện ra cái gì đấu khí đây chứ đừng nói là giết được tên Trầ Hải mập mạp đáng ghét kia.
Nàng hừ nhẹ khinh bỉ nói.
- Quận chúa, việc này là thật, ngày hôm nay trong triều Lễ Bộ thượng thư Trần Quốc Ninh còn la khóc om sòm đấy.
- Việc này là thật sao.
Nàng nghe đến chứng cứ xác thật như vậy cũng không khỏi giật mình, người nào trong kinh đô đều không ai mà không biết vị kia tam hoàng tử là một cái phế vật không thể tu luyện. Vậy nên hoàng vị đối với vị tam hoàng tử này động vào cũng sẽ bị bỏng tay, nên hai vị huynh trưởng cũng không để ý đến sự tồn tại của hắn. Nhưng lúc này đây, hắn có thể tu luyện lại, không phải nói sẽ uy hiếp đến hai người đại ca kia sao, nàng cười nói:
- Việc này càng lúc càng thú vị rồi.
- Hì hì, tiểu thư lại nảy sinh ra dụng ý xấu gì đây… haizz, vị kia tam hoàng tử của chúng ta đúng là số khổ mà.
Lâm Hải quận ba ngày sau cuộc chiến, bên trong phủ thành chủ lúc này là nơi ở mới của hắn, từ khi thân phận của hắn bị bại lộ đã dọa sợ đám người của Lý Tuần rồi, nên cha con Lý Tuần liền không giám giữ hắn lại tại nhà mà đuổi hắn đến phủ lớn này để mà hưởng phúc.
Thanh Vân bên trong phòng ngủ của mình đang ngồi khoanh chân lại, hai ngày này hắn một mực tu luyện ngưng khí hóa long quyết, tu vi của hắn cũng đã thăng lên bát đoạn đấu khí rồi.
- Kỳ lạ, ta đã hiểu hết áo nghĩa của mười chương đầu tiên của quyển công pháp này, nhưng sao ta lại không có thành công đạt được tầng một ngưng hình đại viên mãn đây.
Thanh Vân thì thầm nói.
- Tam điện hạ Lý Tuần cùng với Lăng gia người đã đến.
Bên ngoài, Trần Phi lên tiếng nói.
- Được rồi, ta ra ngay đây.
Nhìn hắn bên trong bước ra, mọi người đều nhao nhao quỳ xuống:
- Này này mấy vị đại ca, các ngươi cũng hướng ta quỳ xuống làm gì, mau đứng lên đi.
Đám người Lý Tuần cười khổ một tiếng cũng không có đứng lên mà nói:
- Điện hạ, ngươi đừng gọi chúng ta như vậy, chúng ta chỉ là mấy cái bình dân thôi nếu như ngài tiếp tục gọi như vậy thì không phải chúng ta thành vương gia hết hay sao, để hoàng thượng biết được thì chém đầu chúng thảo dân mất.
- Này nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, các ngươi cũng hướng ta quỳ làm gì mau đứng lên đi, còn cả nàng nữa hồ nháo làm gì mau đứng lên cho ta, nàng không thấy hai cái gia gia tuổi đã cao cũng không thể hành đại lễ được đấy, nàng mau đỡ lấy hai người đi.
Lăng Thiên Lập phu phụ cùng Lăng Hi Vũ thấy đến tất cả mọi người vẫn còn quỳ trên đất cũng không dám tự ý đứng lên.
Thanh Vân buồn bực trong lòng một cái rồi nói:
- Tốt, cứ tiếp tục quỳ đi, Hi Vũ à nếu nàng không nhe lời ta liền không lấy nàng nữa.