Tô Nam Tinh cũng không hề biết hình của cô và Chu Dịch bị người khác chụp được đã lan truyền đến các chị gái trong phòng ban. Cho dù có biết thì giờ phút này cô cũng không có tâm trí để lo lắng đến chuyện
đó.
Bởi vì buổi tối sau khi về nhà, trước khi đi ngủ, cuối cùng Chu Dịch đã nói với Tô Nam Tinh chuyện anh muốn chuyển đến nhóm công ty.
Chu Dịch nói: “Lần này đi công tác đến nhóm công ty, phó tổng
giám đốc Vu đã đưa ra lời đề nghị với anh. Anh muốn trao đổi thêm với em nên vẫn chưa đồng ý.”
Trong lòng của Tô Nam Tinh rối rắm, hiển nhiên cũng biết anh có thể đến nhóm công ty là một chuyện tốt. Đó là một chuyện tốt mà người
khác ao ước cũng không có được. Có biết bao nhiêu vị giám đốc cấp cao cả đời này bị mắc kẹt tại một vị trí, không thể thăng tiến nổi? Chẳng hạn
như ba của Chu Dịch cuối cùng đã dừng chân tại vị trí phó tổng giám đốc
của công ty tỉnh. Tổng giám đốc Lý cũng bị hạ xuống vị trí thứ hai từ vị trí tổng giám đốc. Tổng giám đốc Hoàng cũng sẽ như vậy, ở cái tuổi đó
cũng rất khó thăng tiến.
Còn Chu Dịch mới 29 tuổi đã vượt qua ngưỡng cửa này, bước vào nhóm công ty.
Cô hỏi: “Ông ấy sắp xếp chức vụ gì cho anh?”
Chu Dịch trả lời: “Trước tiên điều tạm đến làm phó phòng.”
Cái gọi là điều tạm cũng chỉ là cho người khác nhìn mà thôi.
Sau khi điều tạm khoảng nửa năm đến một năm, dựa vào tài năng của Chu
Dịch và sự xem trọng của phó tổng giàm đốc Vu dành cho anh, anh sẽ nhanh chóng chính thức được xét vào biên chế. Chu Dịch sẽ từ một giám đốc bộ
phận trong công ty tỉnh trở thành phó phòng trong nhóm công ty.
Giải thích một cách cặn kẽ hơn, chức vụ hiện tại của Chu Dịch
là giám đốc bộ phận, trong công ty tỉnh L có hơn mười người lãnh đạo
cùng cấp bậc như vậy, chưa kể đến số lượng người lãnh đạo ở các tỉnh và
thành phố trong nhóm công ty. Nhưng mà đối với chức vụ trưởng phòng cấp
cao trong nhóm công ty, cả nhóm công ty chỉ có hơn hai mươi người trưởng phòng và phó phòng sẽ được thăng chức làm phó tổng giám đốc hoặc là
tổng giám đốc quản lý công việc.
Vì vậy lên được chức phó phòng trong nhóm công ty chính là thoáng chốc sẽ trở thành một người lãnh đạo trong nhóm công ty.
Tô Nam Tinh làm việc trong Hoa Tín đã lâu, cũng biết đây là một cơ hội rất tốt cho Chu Dịch nên nói với anh: “Đó là một cơ hội rất tốt, anh đi đi, đừng lo lắng cho em.”
Bọn họ cũng biết sau khi Chu Dịch tới nhóm công ty, cả hai sẽ phải đối mặt với một vấn đề chính là xa cách nhau.
Tô Nam Tinh nói: “Giống như anh đã ủng hộ sự nghiệp của em, em
cũng sẽ ủng hộ sự nghiệp của anh. Em cũng hy vọng anh sẽ đứng cao hơn,
hy vọng anh vẫn là đối tượng mà em ngưỡng mộ và kính trọng.”
Chu Dịch ôm Tô Nam Tinh vào trong lòng, hôn lên trán cô, sau đó biến tất cả thành lửa tình, dùng lửa tình làm Tô Nam Tinh tan chảy dưới người anh, để cho hai người không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn
đắm chìm vào cơ thể của đối phương.
Có lẽ do sắp xa nhau nên Tô Nam Tinh cũng chủ động hơn, lắc lư
eo và phối hợp với động tác của Chu Dịch, quả thật khiến cho Chu Dịch
chỉ muốn bám lấy cô, không muốn rời đi.
Đêm hôm đó, bọn họ làm từ trên ghế sô pha đến trên giường, cuối cùng còn ở trong phòng tắm.
Trải qua nhiều lần khám phá lẫn nhau, Chu Dịch thích nhất tư
thế tiến vào từ đằng sau, nhất là thích đối mặt với chiếc gương trong
phòng tắm. Lúc đó anh có thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của Tô Nam Tinh
trong gương, còn có cơ thể dính chặt lấy nhau của bọn họ, thậm chí cả bộ ngực mềm mại run rẩy trong lúc va chạm và thời điểm anh vuốt ve “nụ
hoa”, và cả dáng vẻ thở dốc của Tô Nam Tinh.
Tất cả đều khiến Chu Dịch thêm yêu thích, thực sự không muốn buông cô ra.
Cuối cùng khi kết thúc tất cả mọi thứ, Chu Dịch ôm Tô Nam Tinh
vào trong lòng và nói: “Đợi anh ổn định ở bên đó, anh sẽ điều em qua.”
Tô Nam Tinh “ừ” một tiếng, nói: “Anh suy tính cho bản thân mình trước đi, chuyện của em sau này hẵng nói.”
Chu Dịch chuyển qua đó làm phó phòng, cô chuyển qua đó thì có
thể làm được gì? Với lại không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt như vậy,
cho nên chuyện này vẫn là vừa đi vừa quan sát, không thể cưỡng ép.
Do biết trước sau này sẽ ít gặp nhau nên hai người đều thích
dính lấy nhau. Cả ngày cuối tuần đều ở nhà đọc sách, xem phim, buổi tối
thì đi ra ngoài chạy bộ, như vậy thôi cũng rất hạnh phúc.
Thứ Hai đi làm, trước tiên Tô Nam Tinh nói cho Đinh Diễm biết
quyết định của mình. Lúc trở về phòng ban, cô phát hiện mọi người đều
nhìn vào cô bằng ánh mắt kì lạ.
Sau đó chị Trương đã hỏi cô: “Cuối tuần tổng giám sát Tô làm gì vậy?”
Tô Nam Tinh không hiểu tại sao bọn họ lại đột nhiên hỏi cô làm
gì vào cuối tuần, cô liền bịa đại một lý do, nói: “Cuối tuần về nhà thăm ba mẹ, sức khỏe của ba em gần đây không được tốt nên về nhà thăm.”
Chị Trương “ồ” lên một tiếng thật dài, sau đó nói: “Vậy có thể là nhìn lầm rồi.”
Tô Nam Tinh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chị Tiền nói: “Tối thứ Bảy, cháu gái của chị đến xem buổi biểu
diễn múa ba lê tại nhà hát thành phố thì thấy giám đốc Chu của chúng ta
nắm tay một cô gái đi ra về. Cô ấy còn chụp lại một tấm hình, có điều
chỉ chụp được bóng lưng.”
Tô Nam Tinh thầm nể phục những chị gái này, thật không biết các chị ấy lấy đâu ra hơi sức để suy đoán những chuyện của người khác. Thật là không thể hiểu nổi bọn họ đang quan tâm đến chuyện gì, chuyện của
người khác có liên quan gì đến bọn họ đâu chứ? Coi như bây giờ cô nói
cho bọn họ biết người đó chính là Tô Nam Tinh cô, có một ngày cô và Chu
Dịch cũng sẽ công khai, nhưng mà những chuyện đó có liên quan gì đến các chị gái đó chứ?
Làm trễ nãi bọn họ chuyện gì? Hay là làm phiền bọn họ chuyện gì?
Tô Nam Tinh đi làm đã nhiều năm nhưng vẫn không thể nào hiểu
nổi các chị gái này. Sau cùng cô chỉ cảm thấy cuộc đời của bọn họ đều
trống rỗng, không có kỹ năng sống nào khác. Mỗi ngày ngoại trừ chủ đề về chồng con và bếp núc thì cũng chỉ thích nghe ngóng chuyện của người
khác để làm phong phú cuộc sống của bọn họ sau giờ làm việc.
Có người dựa vào những cố gắng không ngừng nghỉ để làm giàu cho bản thân, để bản thân ngày càng ưu tú hơn. Còn có một số người lại lãng phí thời gian quý báu của mình vào những chuyện vô bổ, lãng phí cuộc
sống của chính mình, khiến cho bản thân mình chỉ biết than phiền, xỉa
xói đủ loại chuyện vô bổ như là chồng mình đối xử với mình không tốt.
Vẻ mặt của Tô Nam Tinh vẫn bình thản như thường, nói: “Còn có
hình nữa sao, em xem có được không?” Cô đi tới xem thử thì phát hiện làm sao người đó không phải là cô cho được? Có điều do tối hôm đó cô ăn mặc rất đẹp, chỉ thấy mỗi bóng lưng nên bọn họ không dám khẳng định đó là
cô.
Tô Nam Tinh nói: “Em cũng không có xinh đẹp giống như người ta, chị quá đề cao em rồi.” Sau khi nói xong, mọi người đều nghĩ cũng đúng, nhìn bóng lưng của cô gái đó cũng biết đó là một người rất xinh đẹp,
quần áo trên người cũng thuộc hàng chất lượng cao cấp, không giống với
một Tô Nam Tinh nghèo khổ.
Nhưng mà gần đây cách ăn mặc của Tô Nam Tinh cũng trở nên đẹp mắt mà…
Lúc Tô Nam Tinh đưa văn kiện cho Chu Dịch, chị Tiền của các cô
còn quan sát bóng lưng của cô, cảm thấy khá giống nhưng lại không dám
thừa nhận.
Ban ngày Tô Nam Tinh đi theo đằng sau Chu Dịch đi họp, lúc hai
người bọn họ một người đi trước, một người đi sau đi ra khỏi phòng làm
việc của bộ phận tích hợp, mọi người trong phòng ban đều lén liếc mắt
nhìn hai người.
Ở góc nhìn này, bọn họ cảm thấy hai người đó trông có vẻ khá hợp nhau…
Nhất định là ảo giác.
Các chị gái trong phòng ban còn đang nghi ngờ, thế nhưng buổi
chiều có một tin tức đã khiến bọn họ không rảnh rỗi suy xét xem rốt cuộc Tô Nam Tinh có phải là cô gái mặc đầm đỏ đó hay không.
Bởi vì chuyện Tô Nam Tinh muốn chuyển đến công ty thành phố S làm trưởng phòng đã được đồn ra ngoài!
Lý Uyển nhất thời kinh ngạc, “Cô ta lại muốn đến công ty thành phố làm trưởng bộ phận tích hợp sao?”
Chị Trương nói: “Thăng chức thật nhanh.”
Chị Tiền nói: “Tiểu Tô nhìn có vẻ im lặng, nhưng thật ra trong lòng biết rất rõ.”
Chị Trương còn nói: “Không chỉ biết rõ mà còn biết tính toán nữa, năm nay cô ấy đã liên tục được thăng chức lên hai cấp.”
Tống Tập nói: “Trưởng bộ phận của công ty thành phố cùng cấp bậc với chức vụ hiện tại của cô ấy, không được tính là thăng chức.”
Chị Trương nói với Tống Tập: “Cậu không lo lắng sao? Lẽ nào
trong lòng cậu lại không biết trưởng bộ phận công ty thành phố S và tổng giám sát có cùng cấp bậc hay không? Cô ấy lên làm tổng giám sát sau cậu lại được tiếp tục thăng chức, chẳng lẽ cậu không lo lắng sao?”
Tống Tập khẽ mỉm cười, không trả lời lại. Mọi người cho rằng
anh ta bị tổn thương bởi những lời nói của chị Trương, chị Tiền còn
giảng hòa: “Chị Trương đang quan tâm đến cậu, lo lắng giúp cho cậu. Năng lực làm việc thường ngày của cậu đều hiện ra ngay trước mắt, mọi người
đều hy vọng cậu cũng được trở nên tốt hơn.”
Tống Tập luôn biết cách xử sự, biết cách nói chuyện, lúc này
cũng lập tức nói: “Tôi biết các chị đều quan tâm đến tôi, nhưng mà
chuyện này là sự sắp xếp của sếp, tôi cũng không còn cách nào cả, chỉ có thể cố gắng làm việc để sếp hài lòng hơn.” Đề tài này đã trôi qua.
Tấm hình chụp lộ bóng lưng của Tô Nam Tinh đi chung với Chu
Dịch lại dấy lên sự nghi ngờ. Bắt nguồn từ trong phòng ban tích hợp, xì
căng đan nghi ngờ cô và Chu Dịch có mối quan hệ mập mờ đã nhanh chóng
truyền ra ngoài. Có điều mọi người đều không có bằng chứng xác thực, thế nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ Tô Nam Tinh được thăng chức nhanh, vả lại còn trở nên xinh đẹp là có liên quan đến Chu Dịch.
Có điều Tô Nam Tinh cũng không rảnh rỗi quan tâm đến những
chuyện này. Cô phải chuyển đến làm việc tại công ty thành phố nên phải
bàn giao công việc trong tay cho Tống Tập, vì vậy cô rất bận rộn, mỗi
ngày đều tăng ca đến hơn mười giờ.
Những lời nói của những người trong phòng ban về việc Tô Nam
Tinh được thăng chức nhanh, nghi ngờ cô có mối quan hệ mập mờ với Chu
Dịch đều là lời nói sau lưng. Ở trước mặt Tô Nam Tinh, mọi người đều
cười ha ha và chúc mừng cô. Ngay cả Lý Uyển trước kia không coi trọng cô cũng nở nụ cười trên mặt, “Sau này phải gọi cô là trưởng phòng Tô rồi.”
Tô Nam Tinh cũng nói khách sáo: “Đừng, vẫn nên gọi tôi là Tiểu
Tô hoặc là Nam Tinh đi, chúng ta vẫn là người nhà với nhau.” Sau khi nói ra những lời này, trong lòng của mọi người đều cảm thấy khá thoải mái.
Tô Nam Tinh chủ động đề nghị: “Đợi sau khi tôi bàn giao công
việc cho tổng giám sát Tống xong, tôi mời mọi người đi ăn một bữa, mọi
người hãy cùng nhau vui vẻ.”
Có điều mọi người còn chưa được ăn bữa cơm của Tô Nam Tinh thì đã đến lượt ăn bữa cơm thăng chức của Tống Tập.
Trước đó chị Trương còn lo lắng Tống Tập lại để cho Tô Nam Tinh lên làm tổng giám sát sau cậu ta vượt mặt, nhưng mà vào thứ Sáu này,
Tống Tập đã được thăng chức làm phó giám đốc bộ phận bọn họ, sau này sẽ
là “cánh tay trái” của phòng ban tích hợp trong công ty tỉnh, chỉ dưới
quyền Chu Dịch.
Thật ra trước đây Tống Tập cũng đã làm công việc của một phó
giám đốc, bởi vì trong phòng ban ngoại trừ lão đại Chu Dịch, người đứng
thứ hai tính từ trên xuống chính là Tống Tập. Anh ta không những có năng lực, trình độ, ngay cả EQ cũng cao, mọi người đều nể phục anh ta.
Anh ta được lên làm phó giám đốc bộ phận tích hợp, đó cũng là
chức danh vốn dĩ thuộc về anh ta, tất cả mọi người đều chúc mừng anh ta.
Tống Tập cười nói với mọi người: “Có hơi bất ngờ, tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
Lúc Chu Dịch trở về phòng ban, Tống Tập cũng đi theo anh vào
trong phòng làm việc. Hai người nói chuyện ở trong đó hơn nửa tiếng,
Tống Tập mới đi ra ngoài.
Sau đó, Chu Dịch cũng đi ra và tuyên bố tin tức này với mọi người: “Sau này phải gọi tổng giám sát Tống là giám đốc Tống.”
Tống Tập lúc nào cũng biết cách cư xử lập tức bày tỏ: “Đừng đừng, cứ gọi tôi là Tiểu Tống, như vậy sẽ tỏ ra thân thiết hơn.”
Chị Trương cười nói: “Xin chào giám đốc Tống!” Mọi người đều bật cười.
Tống Tập cũng bày tỏ thái độ với Chu Dịch: “Sau này tôi sẽ cố gắng làm việc hơn, cám ơn lão đại đã cho tôi cơ hội.”
Chu Dịch không nói gì thêm, chỉ vỗ vào vai cậu ta, “Làm rất
tốt.” Anh còn nói: “Cậu và tổng giám sát Tô cũng đã được thăng chức, hai vị trí tổng giám sát trong bộ phận chúng ta sẽ bị bỏ trống, tôi phải
đến chỗ tổng giám đốc Hoàng để xin thêm người, nếu không thì nhân viên
trong bộ phận chúng ta sẽ ít đi.”
Lý Uyển nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng rực lên, Tô Nam Tinh có
thể làm tổng giám sát và được thăng chức làm trưởng phòng, cô cũng muốn!
Có điều Chu Dịch lại rất bận rộn, đi thẳng lên lầu tìm tổng
giám đốc Hoàng để bàn về chuyện muốn chuyển nhân viên cấp dưới lên, tổng giám đốc Hoàng nói: “Lúc cậu nói với tôi muốn bổ nhiệm Tiểu Tống lên
làm phó giám đốc, lúc đó tôi đã nghĩ tới chuyện cậu sẽ đến chỗ tôi để
xin tuyển chọn tổng giám sát, tôi đã giúp cậu suy nghĩ xong người này.”
Sau đó tổng giám đốc Hoàng đã đưa ra một người trước đây làm
trong bộ phận tích hợp tại tỉnh C, Chu Dịch có chút ấn tượng. Nhưng mà
chuyện anh biết người đó hay không cũng không quan trọng, quan trọng là
người đó chính là tâm phúc của tổng giám đốc Hoàng.
Lời nói của tổng giám đốc Hoàng rất hoa mĩ, ông ấy nói: “Tôi
chỉ suy nghĩ giúp cho cậu một người, còn người kia thì sau khi cậu suy
nghĩ xong thì báo cho tôi biết.” Lời này có nghĩa là đã để lại một vị
trí cho Chu Dịch, cho phép ông ấy lấy một vị trí làm ân tình để cất nhắc một người tâm phúc, xem như là tổng giám đốc Hoàng đã rất lịch sự với
Chu Dịch.
Thật không ngờ cách tổng giám đốc Hoàng đối xử với Chu Dịch lại không có sự dìu dắt và gần gũi giống như cách tổng giám đốc Lý đối xử
với anh. Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngu, ai có thể bình phẩm
được mối quan hệ có khoảng cách này chứ?
Trước đây chẳng phải tổng giám đốc Lý cũng nhúng tay vào chuyện của bộ phận tích hợp sao? Nếu không thì dựa vào một nhân viên tạm thời
như Tô Nam Tinh, cho dù có năng lực đi chăng nữa, cố gắng làm việc đi
chăng nữa thì cũng không thể nào lên được chức tổng giám sát bộ phận.
Cho dù trong lòng Chu Dịch không thoải mái, nhưng mà trên mặt
vẫn không biểu lộ ra cảm xúc, vẫn nở nụ cười giả tạo, nói: “Tôi thấy cậu Trần làm trưởng bộ phận tích hợp bên thành phố Phổ Khẩu cũng khá giỏi,
tôi muốn điều cậu ta đến đây.”
Tổng giám đốc Hoàng nói: “Được, cậu quay trở về làm đơn xin đi, tôi sẽ phê duyệt cho cậu.”
Tổng giám đốc Hoàng cũng không xem chuyện này là chuyện lớn,
cũng không cảm thấy mình lấy đi một vị trí tổng giám sát của Chu Dịch và đưa cho người tâm phúc của mình là sai. Ông cho rằng ba của Chu Dịch đã nghỉ hưu, chỗ dựa vững chắc thứ hai của cậu ta là tổng giám đốc Lý sang năm cũng sẽ về hưu, chỗ dựa của Chu Dịch đều đã ngã, lúc này chính là
lúc Chu Dịch nên ở bên cạnh ông và biểu hiện cho thật tốt.
Kết quả là thứ Sáu trước giờ tan sở, tổng giám đốc Hoàng nhận
được cuộc điện thoại từ phó tổng giám đốc Vu bên nhóm công ty. Lúc vừa
nhìn thấy tên của phó tổng giám đốc Vu hiện lên trên điện thoại của
mình, phản ứng đầu tiên của ông là tuần trước tên tiểu tử Chu Dịch này
đến nhóm công ty báo cáo công việc có phải đã nói cho phó tổng giám đốc
Vu biết hết mọi chuyện hay không? Vì vậy phó tổng giám đốc Vu mới trực
tiếp gọi điện thoại đến chăng?
Nhưng sau khi nghe điện thoại mới biết phó tổng giám đốc Vu muốn điều Chu Dịch đến trụ sở chính của nhóm công ty!
Tổng giám đốc Hoàng nghe thấy vậy thì chỉ biết mở miệng đáp
ứng, nói: “Quả thật năng lực làm việc của giám đốc Chu chúng ta rất xuất sắc, ngài điều cậu ta đến nhóm công ty để hỗ trợ cũng là có tầm nhìn.”
Phó tổng giám đốc Vu nói: “Biên chế của cậu ta vẫn còn ở công
ty tỉnh L các anh, chẳng qua công việc bên nhóm công ty chúng tôi quá
nhiều nên điều tạm cậu ta đến đây trong một khoảng thời gian mà thôi.”
Lời nói này rất khéo léo, nhưng mà người nào lại không biết cái gọi là điều tạm chỉ là nói ngoài miệng mà thôi chứ?
Tổng giám đốc Hoàng còn hỏi: “Cậu ta đến nhóm công ty làm gì vậy?”
Phó tổng giám đốc Vu trả lời: “Còn không phải là để cậu ta tới
giúp ông Hoắc một tay sao? Đúng lúc bên này không có phó phòng phụ trách cụ thể công việc, cho nên để cho Chu Dịch tới đây giúp đỡ trong một
khoảng thời gian.”
Vậy mà lại làm phó phòng trong nhóm công ty!
Lúc Chu Dịch soạn xong đơn xin điều chuyển công tác cho cậu
Trần và đưa cho tổng giám đốc Hoàng phê duyệt, thái độ của tổng giám đốc Hoàng đã thay đổi.