Đến công ty thành phố S làm trưởng bộ phận tích hợp sao?
Kể từ lúc Đinh Diễm nói ra chuyện này, trong lòng của Tô Nam Tinh vẫn suy đi nghĩ lại về chuyện này.
Chức vụ hiện giờ của cô là tổng giám sát ngành, chức trưởng bộ
phận trong các công ty thành phố thông thường đều là cùng cấp bậc. Nhưng mà thành phố S là thành phố tỉnh lỵ, cho nên chức vụ trưởng bộ phận
tích hợp của công ty thành phố S trông có vẻ là cùng cấp bậc với chức vụ của Tô Nam Tinh, nhưng thật ra lại cao hơn của cô nửa bậc.
Đối với cô mà nói, nếu có thể đến công ty thành phố S làm trưởng bộ phận thì đó chính là được thăng chức.
Quả thật Tô Nam Tinh hơi bị dao động, bỏ qua việc Đinh Diễm đã
từng theo đuổi cô, thật ra làm việc dưới quyền Đinh Diễm lại rất tốt.
Đinh Diễm là người có nét cá tính hấp dẫn, với lại rất có trách nhiệm
với nhân viên cấp dưới, không bao giờ có chuyện sếp tranh giành công
lao, anh ta là một người sếp rất tốt.
Nhưng mà đến làm việc dưới quyền Đinh Diễm sẽ phải đối mặt với
hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất chính là sẽ xa cách Chu Dịch. Vấn đề thứ hai chính là mỗi ngày sẽ phải tiếp xúc với Đinh Diễm trong công việc, liệu
Chu Dịch có ghen hoặc là không vui không?
Vì vậy lúc đó khi Đinh Diễm cho Tô Nam Tinh một cơ hội, phản
ứng của Tô Nam Tinh là: “Em rất biết ơn vì đã cho em cơ hội tốt này,
nhưng chuyện này quá đột ngột, liệu có thể cho em thêm hai ngày để cân
nhắc hay không?”
Đinh Diễm trả lời: “Hôm nay là thứ Năm, anh sẽ đợi em đến thứ Hai tuần sau.”
Tô Nam Tinh chân thành nói: “Cám ơn anh Đinh.”
Vị trí trưởng bộ phận tích hợp của công ty thành phố S là một
vị trí tốt, hẳn là có rất nhiều nhân viên cấp trung đang lăm le nó. Đinh Diễm có thể giữ lại vị trí này cho cô chính là một ân tình rất lớn.
Tô Nam Tinh ngẫm nghĩ đợi Chu Dịch trở về rồi sẽ bàn bạc với anh.
Tối thứ Năm sau khi tan sở về nhà, Tô Nam Tinh nhận được cuộc
điện thoại của ba Tô. Do công việc trong tuần này quá bận rộn, cô đã
quên hỏi ông kết quả kiểm tra khi đến bệnh viện như thế nào. Vì vậy sau
khi bắt máy, cô liền hỏi: “Thứ Hai con đã nói ba phải đến bệnh viện để
kiểm tra thân thể, ba có đi không?”
Ba Tô trả lời: “Ba có đi, mẹ con đi theo với ba. Bác sĩ nói
không sao cả, chỉ là bị viêm khí quản nhẹ, kê cho ba một số thuốc chống
viêm để uống, qua vài ngày sẽ khỏe lại.”
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì mới thấy yên tâm, nhưng vẫn dặn dò ngày thường phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.
Hai người trò chuyện vài câu, ba Tô mới nói ra mục đích chính
của cuộc gọi ngày hôm nay. Ông nói: “Tuần trước con trở về có nói với mẹ con về việc muốn đổi chỗ làm, hôm nay bà ấy đã nói cho ba nghe.”
Tô Nam Tinh không lên tiếng, ba Tô nói tiếp: “Lúc ấy giọng điệu của mẹ con không được tốt cho lắm, con đừng để trong lòng.”
“Không có gì, con biết mẹ cũng là vì muốn tốt cho con.”
Ba Tô nói: “Lý do ba và mẹ của con không đồng ý để con đổi chỗ
làm đến doanh nghiệp tư nhân kiếm nhiều tiền hơn thật ra là có suy tính
của chúng ta. Con cũng biết tình hình của nhà chúng ta rất khó để hỗ trợ cho con. Nếu con lại không có thân phận tổng giám sát trong doanh
nghiệp nhà nước, sau này con đi xem mắt hoặc là kết hôn thì bên nhà trai sẽ để bụng.”
Ba Tô ngừng lại một chút rồi nói: “Nhà chúng ta không thể cho
con cái gì cả, con chỉ có thân phận tổng giám sát trong doanh nghiệp nhà nước làm điều kiện vững chắc cho mình, cho nên chúng ta mới không muốn
con đổi chỗ làm. Mặc dù ba và mẹ con không ép buộc con kết hôn, nhưng
chúng ta vẫn hy vọng con có thể tìm được một ai đó đáng tin cậy để kết
hôn.”
“Mẹ con nói gần đây con đang quen một người, là một thằng bé có điều kiện gia đình và điều kiện cá nhân rất tốt. Ba rất vui mừng, ba
nghĩ rằng thằng bé đó có điều kiện tốt như vậy, nếu con đến ra mắt nhà
người ta, ba mẹ đối phương hỏi con làm gì thì ít ra con cũng có thể nói
mình là tổng giám sát trong Hoa Tín. Mặc dù mỗi tháng không kiếm được
hơn một chục nghìn tệ, nhưng mà ổn định luôn giành chiến thắng. Đó là
một công việc ổn định, bên nhà đối phương sẽ xem trọng con.”
Ba Tô uống một ngụm nước rồi lại nói: “Ba và mẹ con đã bàn bạc
qua, nếu con thực sự muốn đổi chỗ làm thì con hãy đợi đến khi tình cảm
của con và thằng bé kia ổn định, hoặc là chờ sau khi đi đăng ký kết hôn, con muốn chuyển chỗ làm thì hai chúng ta nhất định sẽ không ngăn cản
con.”
Tô Nam Tinh thở dài và nói: “Con nghĩ rằng nếu đến doanh nghiệp tư nhân kiếm thêm tiền trong 2 – 3 năm nữa là có thể trả hết nợ của gia đình mình.”
Ba Tô nói: “Con không cần phải bận tâm đến chuyện trong nhà, ba có thể giải quyết chuyện này, gần đây ba có một cách mới. Con chỉ cần
hoàn thành tốt công việc, tìm một người có nhân phẩm tốt, cố gắng vươn
lên để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với thằng bé đó, ba và mẹ con đã
vui mừng rồi.”
Tô Nam Tinh nghe thấy ông nói như vậy, phản ứng đầu tiên là cho rằng gần đây ông lại làm thêm một công việc khác, nói: “Ba cũng đừng để cơ thể mệt mỏi, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, tiền lương hiện giờ của
con đã nhiều hơn trước đây một chút, có thể giúp gia đình trả nợ.”
Nhưng phản ứng thứ hai là sợ ông sẽ vì thiếu nợ quá nhiều mà đi đánh bài hoặc là đi bán hàng đa cấp. Cô dặn đi dặn lại ông: “Ba cũng
đừng làm những chuyện ngu ngốc, đừng đi đánh bài hoặc là đi bán hàng đa
cấp đó!”
Ba Tô nói chắc như đinh đóng cột: “Ba rất ghét đánh bài và
những lời nói dóc của việc bán hàng đa cấp. Hơn nữa ba cũng sẽ không hồ
đồ, sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đó. Dù sao ba cũng đã có cách,
con đừng xen vào, sẽ không gây hại đến con và mẹ con đâu.”
Ba Tô dặn đi dặn lại Tô Nam Tinh nhất định không được tùy tiện
từ chức và đổi chỗ làm. Một cô gái có công việc ổn định là điều rất quan trọng, đối tượng kết hôn sau này sẽ rất xem trọng nhà gái có một công
việc ổn định.
Tô Nam Tinh cúp máy thì chợt nhớ tới năm ngoái có đọc một bản
tin, đó là có một ông nội ở Cáp Nhĩ Tân đã để cho cháu trai đi xin việc
làm nghề công nhân vệ sinh môi trường với mức lương tháng hai nghìn tệ.
Sau đó có rất nhiều người đi đăng kí xin việc, thậm chí có cả nghiên cứu sinh.
Chuyện đó cũng không quá khoa trương, bởi vì đó chính là tình hình thực tế tại Đông Bắc.
Những ông già đó rất xem trọng thân phận công chức làm việc
theo biên chế trong doanh nghiệp nhà nước, không phải là người Đông Bắc
thì không thể nào tưởng tượng được. Trong mắt bọn họ, công chức trong
doanh nghiệp tư nhân hoặc là các doanh nhân với mức lương tháng hơn chục nghìn tệ vẫn thua kém những công chức có mức lương tháng ba nghìn tệ.
Rõ ràng mức lương tháng có một sự chênh lệch lớn, nhưng chỉ cần một cụm từ “ổn định” là có thể đánh bại được tất cả mọi thức.
Nhưng thật ra bọn họ đâu biết rằng trong thời đại này làm gì có cái gì ổn định chứ? Ngày nay có công việc gì có thể làm đến già chứ?
*
Chu Dịch ngồi trên tàu điện siêu tốc để trở về thành phố S từ
nhóm công ty, anh suy nghĩ về lời cất nhắc lúc nãy của phó tổng giám đốc Vu. Phó tổng giám đốc Vu nói với anh: “Tôi vẫn luôn coi trọng cậu, nếu
cậu có thể tới làm việc tại bộ phận tích hợp trong nhóm công ty thì tôi
cũng có thể giảm bớt chút phiền muộn trong lòng. Trưởng bộ phận tích hợp Hoắc đã lớn tuổi rồi, không thể nào quản lý hết mọi việc. Nếu cậu tới
đây thì cậu sẽ là phó phòng phụ trách công việc. Nhưng mà trực tiếp điều cậu từ trong tỉnh đến nhóm công ty sẽ khiến người khác chú ý đến, trước tiên sẽ ‘mượn tạm’ cậu nửa năm, sau đó sẽ chính thức xét cậu vào biên
chế.”
Lời nói của phó tổng giám đốc Vu đều là suy nghĩ chu toàn thay
cho Chu Dịch, là sự đề bạt chân thành. Đối với Chu Dịch mà nói, đó chính là tấm lòng tri ngộ.
Chu Dịch lập tức nói cám ơn với phó tổng giám đốc Vu: “Tôi vô cùng cảm kích vì ngài đã suy nghĩ chu toàn giúp cho tôi.”
Anh lại bày tỏ với vẻ chân thành: “Tôi cũng nói thật với ngài
là bạn gái của tôi cũng ở thành phố S, nếu tôi chuyển đến nhóm công ty
thì tất nhiên sẽ đối mặt với chuyện xa cách nhau, tôi muốn trao đổi thêm với cô ấy về chuyện này. Ngài có thể đợi tôi thêm vài ngày nữa được
không? Tôi muốn trở về thành phố S để giải quyết chuyện này.”
Giống như anh đã nói, nếu thực sự đến nhóm công ty thì anh và Tô Nam Tinh sẽ phải đối mặt với vấn đề xa cách nhau.
Hai người bọn họ lại cùng gặp phải một vấn đề mà không biết mở miệng với đối phương như thế nào.
Cho tới tối thứ Năm gặp nhau, hai người đều suy nghĩ làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện này, kết quả là cả hai người “tiểu biệt thắng tân hôn*.”
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Nhiều
người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một
chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Tô Nam Tinh tan chảy dưới người Chu Dịch, còn Chu Dịch lại hoàn toàn bị cơ thể mềm mại của cô hấp dẫn, quên mất muốn nói ra chuyện
thăng chức.
Kết thúc chuyện đó đã là nửa đêm, cuối cùng hai người vẫn không mở miệng nói ra.
Sáng thứ Bảy, lúc Tô Nam Tinh giúp Chu Dịch dọn dẹp nhà cửa, cô móc ra được hai tấm vé đi xem buổi biểu diễn múa ba lê trong túi quần
tây đi làm mà cô muốn mang đi giặt. Cô mới nhớ ra đó là hai tấm vé được
Lâm Lộc cho, thời gian là sáu giờ tối nay.
Chu Dịch vốn dĩ không muốn đi, Tô Nam Tinh cũng lười đi. Cuối
tuần nằm ở nhà nghỉ ngơi còn tốt hơn là đi xem tình địch múa ba lê.
Kết quả là Lâm Lộc lại gửi vài tin nhắn WeChat cho Chu Dịch, nhắc Chu Dịch tối nay đến xem buổi biểu diễn.
Cô ấy viết: 【Xem như là kết quả của việc em đi ra nước ngoài học trong nhiều năm, hy vọng anh có thể nhìn thấy.】
Tô Nam Tinh cảm thấy không thể nhẫn nhịn được chuyện này nữa,
cô đứng lên nói với Chu Dịch: “Tối nay chúng ta tới xem cô ấy múa! Em
muốn xem rốt cuộc cô ấy múa có đẹp hay không!”
Trước khi đi xem biểu diễn, cô còn nói Chu Dịch chở cô về nhà
để chưng diện cho thật đẹp. Cô chọn một vài chiếc đầm cho Chu Dịch xem,
“Anh nói xem bộ này có đẹp không?”
Chu Dịch chỉ vào chiếc đầm màu đỏ bằng lụa xẻ tà cao, lộ ra cặp đùi mà Tô Nam Tinh đã từng mặc, nói: “Cái đó trông rất đẹp.” Cô đã từng mặc chiếc đầm đó khiến cho đầu óc của anh quay cuồng.
Tô Nam Tinh xỉa xói anh: “Cái đó là cho đàn ông nhìn!” Dĩ nhiên là càng ít vải càng tốt.
Miêu Manh Manh bên cạnh hăng hái góp ý, chỉ vào một chiếc đầm
màu đỏ bằng vải lụa tơ tằm và nói: “Cậu mặc bộ này đi, bộ này trông có
vẻ không hở hang, nhưng mà đường may mũi chỉ rất khéo. Đôi chân trắng
nõn loáng thoáng hiện ra bên dưới chiếc đầm xẻ tà không đều này, sau khi mặc vào sẽ toát ra được khí chất.”
Sau khi Tô Nam Tinh đi vào thay, quả thật chiếc đầm này trông
có vẻ bình thường, nhưng khi mặc vào lại vô cùng xinh đẹp, sau khi mặc
vào sẽ lập tức khiến cho người khác cảm nhận được khí chất tao nhã. Nhà
thiết kế Miêu nói: “Mặc vào chiếc đầm này mới chính là làm cho tình địch tức chết!”
Chu Dịch cảm thấy mình vẫn không thể hiểu nổi thế giới của phụ nữ…
Chẳng qua anh cảm thấy Tô Nam Tinh trông rất xinh đẹp sau khi
mặc chiếc đầm này vào. Tà váy khẽ đung đưa theo từng bước đi, để lộ ra
bắp chân trắng nõn, thon gọn, vô cùng quyến rũ.
Miêu Manh Manh còn giúp cô tạo kiểu tóc và trang điểm. Cô ấy
tết tóc lệch một bên vai, lỏng lẻo cho Tô Nam Tinh Lỗ tai bên kia đeo
một chiếc bông tai đơn giản dáng dài, để lộ ra chiếc cổ cao và thon đẹp.
Mang thêm một đôi giày cao gót màu đen vào, Miêu Manh Manh nói: “Được rồi cô gái, cậu có thể xông pha vào chiến trường rồi.”
Câu nói đó đã chọc cho Chu Dịch cười đến suýt nữa thì phun nước bọt ra. Anh cảm thấy đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn thân của tổng giám sát Tô nhà anh cũng rất thú vị.
Trước khi đi, Chu Dịch còn khen Miêu Manh Manh: “Tiểu Miêu lại
gầy đi rồi.” Lời khen thoáng cái đã khiến Miêu Manh Manh vui như mở cờ
trong bụng, “Cám ơn anh, hôm khác hẹn nhau đi ăn cơm chung nhé!”
Tô Nam Tinh ăn mặc xinh tươi, sang trọng khoác tay Chu Dịch đi
đến nhà hát lớn thành phố. Chỗ ngồi trong tấm vé mà Lâm Lộc đưa cho rất
tốt, là hàng ghế thứ hai ở phía trước, hàng ghế thứ nhất là chỗ ngồi của các phóng viên truyền thông. Có người chụp hình, có người quay phim,
trông rất trang trọng.
Trước khi đến đây, Tô Nam Tinh đã tức giận nói là muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Lộc múa đẹp đến cỡ nào. Cô thầm nghĩ có rất nhiều bậc thầy múa ba lê nổi tiếng trình diễn trên ti vi, Lâm Lộc có giỏi đi chăng nữa nhưng lại có thể múa đẹp hơn bọn họ sao?
Đến phần mở màn, Lâm Lộc thủ vai thiên nga trắng bước ra sân
khấu. Dáng người duyên dáng, điệu múa lưu loát, thậm chí những động tác
nhẹ nhàng đó đã khiến Tô Nam Tinh có một loại cảm giác mơ hồ.
Là một người ngoài nghề, cô cũng không hiểu biết nhiều về múa
ba lê. Thế nhưng ngồi ở vị trí tốt này, cô có thể nhìn thấy Lâm Lộc có
rất nhiều lòng nhiệt huyết và tận hưởng điệu múa trong lúc múa.
Vốn dĩ là ôm bụng đến đây để chế giễu, kết quả là Tô Nam Tinh
lại đắm chìm vào trong đó, cô còn nhìn lên dòng phụ đề nhắc nhở tình
tiết. Đặc biệt là vai thiên nga đen mà Lâm Lộc kiêm luôn cả hai vai có
một màn trình diễn nổi tiếng là động tác xoay vòng liên tục tại chỗ, quả thật là xoay đến nỗi khiến cho đầu óc của Tô Nam Tinh bị choáng váng.
Cô thử đếm thì thấy hình như là xoay đến hơn 30 vòng.
Lời giới thiệu về tiết mục được phát ra vào lúc bọn họ bước ra
sân khấu, chú trọng giới thiệu về động tác xoay 32 vòng tại chỗ của
thiên nga đen là lợi hại đến cỡ nào, viết là: “Vũ công nổi tiếng Lâm Lộc sẽ mang đến cho quý vị một màn trình diễn ngoạn mục.”
Lúc kết thúc màn trình diễn, tất cả vũ công ba lê đều đứng cúi
đầu cám ơn trên sân khấu, người xem ở phía dưới cũng đứng dậy vỗ tay.
Cái vỗ tay của Tô Nam Tinh là thành tâm thành ý, bất luận Lâm
Lộc và Chu Dịch đã có quá khứ như thế nào, nhưng mà quả thật điệu múa
của Lâm Lộc rất đẹp mắt, là người vũ công đã cố gắng biểu diễn hết mình.
Giống như khi xem Dương Lệ Bình biểu diễn, mặc dù không hiểu
nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất đẹp mắt, chăm chú đắm chìm vào trong
nhân vật và vẻ duyên dáng mà cơ thể của cô ấy mang đến, đặc biệt là làm
cho người khác có cảm giác rung động khó quên.
Sau màn chào hạ màn, dòng người đều đi ra ngoài. Do Chu Dịch và Tô Nam Tinh ngồi ở hàng ghế đầu nên đi ra sau. Anh nắm lấy tay của Tô
Nam Tinh rồi đi theo dòng người ra ngoài.
Mới đi được hai bước đã nghe thấy có người ở phía sau gọi: “Chu Dịch.”
Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Lộc vẫn chưa kịp tẩy
trang. Cô ấy mặc bộ đồ thiên nga trắng đứng ở sau lưng bọn họ, trông rất nhã nhặn và xinh đẹp.
Chu Dịch là người phản ứng nhanh nhất, anh chào hỏi: “Màn trình diễn rất đẹp mắt, chúc mừng em.”
Lâm Lộc nói: “Cám ơn.”
Tô Nam Tinh cảm thấy giọng nói của cô ấy cũng rất êm tai và nhẹ nhàng.
Lâm Lộc nói: “Em nói anh đến đây xem em múa là muốn cho anh thấy em đã thực hiện được ước mơ của mình.”
Chu Dịch nhớ lại lúc còn trẻ, Lâm Lộc đã từng nói mơ ước lớn
nhất của cô ấy là trở thành người đứng đầu đoàn múa ba lê hoàng gia của
nước A, là người múa vở 《Hồ Thiên Nga》 đẹp nhất. Lúc đó cô ấy nói: “Em
sẽ là công chúa thiên nga đẹp nhất, lúc đó em hi vọng anh sẽ ngồi ở vị
trí gần sân khấu để xem em múa.”
Chu Dịch nói với cô ấy: “Đúng vậy, giấc mộng của em đã thành hiện thực, cuối cùng em đã được đứng trên sân khấu này.”
Lúc đó, nửa câu sau của Lâm Lộc là: “Sau khi kết thúc màn trình diễn, anh nắm lấy tay của em, chúng ta sẽ cùng đi về nhà.”
Nhưng sau sáu năm, bây giờ thì cảnh còn người mất.
Người mà anh nắm tay đi về nhà không còn là Lâm Lộc nữa, mà là Tô Nam Tinh của anh.
Cuối cùng anh và Lâm Lộc đã đi trên hai con đường khác nhau.
Hiển nhiên Lâm Lộc cũng nhận ra được cô và Chu Dịch sẽ không
còn như trước đây nữa. Sau một hồi im lặng, cô đã tìm lại được giọng nói của mình. Cô thoải mái hỏi Chu Dịch: “Anh không định giới thiệu cô gái
này sao?”
Chu Dịch nói: “Đây là bạn gái của anh, Tô Nam Tinh.” Rồi chỉ về phía Lâm Lộc và giới thiệu: “Nam Tinh, đây là Lâm Lộc, một người bạn
của anh.”
Một người bạn của anh.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Lộc hơi cứng đờ, sau đó thoải
mái nhún vai rồi nói: “Anh cứ nói thẳng em là bạn gái cũ của anh đi, cần gì phải che giấu chứ?” Cô vừa nói vừa đưa tay ra về phía Tô Nam Tinh,
tự giới thiệu lại: “Xin chào, tôi là Lâm Lộc.” Động tác dứt khoát, lại
có hơi thẳng thắn.
Tô Nam Tinh cũng nói: “Xin chào, tôi là Tô Nam Tinh.” Cô còn
nói: “Điệu múa của cô rất đẹp mắt. Tôi xem không hiểu nhưng vẫn cảm thấy cô rất duyên dáng, dồn hết tâm huyết vào điệu múa trong lúc múa.”
Nghe thấy vậy, Lâm Lộc bật cười.
Cô ấy cười lên trông rất xinh đẹp, có lẽ ở nước ngoài khá lâu
nên nét mặt của cô ấy khoa trương hơn người trong nước, cười cũng là
cười to, không phù hợp với hình tượng nhã nhặn của cô ấy, nhưng lại có
sức sống hơn.
Tô Nam Tinh bỗng cảm thấy thật tốt khi Chu Dịch có thể nghiêm túc thích một cô gái như vậy trong năm năm.
Lúc này trong lòng cô hơi ghen, nhưng lại có chút nhẹ nhõm.
Lâm Lộc nói: “Cám ơn hai người đã tới xem tôi biểu diễn.” Rồi
nói với Chu Dịch: “Vài ngày nữa em sẽ đến thành phố B biểu diễn. Em phải đi rồi, trước khi đi được gặp anh, em cũng không cảm thấy có gì tiếc
nuối.”
Cô ấy nhìn Chu Dịch và nói: “Sau nhiều năm, em vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi.”
Xin lỗi vì ban đầu không nói ra câu chia tay đã rời xa nhau,
xin lỗi vì ban đầu đã làm tổn thương anh, xin lỗi vì ban đầu cô đã ích
kỷ, hèn nhát.
Chu Dịch hơi ngạc nhiên, cũng biết cô ấy đang đề cập đến chuyện gì. Tô Nam Tinh đã biết về quá khứ của bọn họ nên cũng hiểu lời xin lỗi này.
Chu Dịch nói: “Đều là chuyện đã qua. Sau một thời gian dài, tôi cũng sắp quên đi nó.”
Lâm Lộc nói: “Xem ra bây giờ anh rất hạnh phúc… Em cũng không
thể nào nói ra lời chúc phúc thành tâm. Bởi vì sau một thời gian dài, em nhận ra người đàn ông làm em khó quên nhất chính là anh.”
Chu Dịch nói: “Không chúc phúc cũng không sao, không có em cũng chỉ là bớt đi một người. Tôi và Nam Tinh vẫn luôn hạnh phúc là được.”
Lâm Lộc bật cười và nói với anh: “Anh vẫn như vậy.”
Những điều tốt đẹp chỉ dành cho người mà anh quan tâm đến.
Năm đó cô là người mà anh quan tâm đến, hôm nay cô lại là một người dưng.
Thời gian thật đúng là làm thay đổi tất cả mọi thứ.
Lâm Lộc thở dài, “Được rồi, hai người rất hạnh phúc, tôi sẽ
không ở đây chịu đựng cảnh ân ái này nữa. Tôi phải trở về hậu trường để
tẩy trang đây.”
Chu Dịch gật đầu, Tô Nam Tinh nói với Lâm Lộc: “Tạm biệt.”
Lâm Lộc vẫy tay và nhìn theo Chu Dịch, lúc này trong đôi mắt
của cô mới lộ ra vẻ đau thương và khó chịu. Sau sáu năm, anh càng trở
nên đẹp trai và điềm tĩnh hơn. Thời niên thiếu của anh và Lâm Lộc khi
còn ở bên nhau đã không bao giờ quay trở về nữa.
Chu Dịch nắm lấy tay của Tô Nam Tinh và đi ra ngoài.
Lâm Lộc nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nghĩ rằng nếu như ban
đầu cô vẫn kiên trì thì bây giờ người được Chu Dịch nắm tay sẽ là cô
chăng?
Thời gian rất công bằng cho tất cả mọi người, không được quay đầu lại, cũng không được hối hận.
Vậy nên giả thiết đó là vô hiệu.
Trong nháy mắt, Lâm Lộc đang đau buồn đã ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng, trở về với thế giới vinh quang của mình.
Sau khi Tô Nam Tinh đi theo Chu Dịch ra ngoài, cô còn nói với
anh: “Cô ấy trông giống như là một người thú vị, nhưng theo em thấy thì
không giống với trước đây.”
Chu Dịch nói: “Tính cách trước kia của cô ấy cũng không phải
như vậy, những năm đi ra nước ngoài đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô
ấy không có thẳng thắn như vậy.” Thẳng thắn thừa nhận mình đau lòng,
thừa nhận mình không thể nào quên được anh, thậm chí còn thoải mái cười
to. Lâm Lộc của thời thiếu nữ không phải như vậy, khi đó bọn họ thường
xuyên cãi nhau vì những nghi ngờ nhỏ nhặt. Có lẽ một cặp tình nhân trẻ
đều sẽ giống như vậy, đều sẽ cãi nhau vì những mâu thuẫn nhỏ.
Không giống như anh của hiện tại và Tô Nam Tinh, bọn họ đều là
người có lý trí và điềm tĩnh, gặp chuyện gì đều sẽ thẳng thắn nói ra, sẽ cố gắng mang đến cảm giác an toàn và sự bảo vệ cho đối phương. Đó là
phương thức yêu nhau của người trưởng thành.
Chu Dịch của hiện tại rất thích phương thức trưởng thành và
thực tế này, cũng thích sự nũng nịu của Nam Tinh nhà anh sau khi tan sở
và dáng vẻ nghiêm túc, chăm chỉ làm việc khi đi làm.
Nghĩ đến công việc, trong lòng của hai người đều cất giấu tâm
tư. Đi ra khỏi nhà hát lớn và tìm một quán ăn để ăn tối, lúc Chu Dịch
vẫn còn suy nghĩ làm thế nào để nói với Tô Nam Tinh, Tô Nam Tinh đã lên
tiếng: “Em có chuyện muốn trao đổi với anh.”
“Chuyện gì?”
Tô Nam Tinh nói: “Sau khi giám đốc Ngô bên công ty thành phố
được điều đi, ông ấy cũng đã điều trưởng bộ phận tích hợp là tâm phúc
của mình đi, bây giờ vị trí trưởng bộ phận tích hợp của công ty thành
phố bị bỏ trống…” Còn chưa nói xong, Chu Dịch đã hiểu ý của cô.
Anh không có tức giận, còn nói rất lý trí: “Đó là một vị trí
tốt, hơn nữa còn là cơ hội hiếm có. Nếu sau khi em được lên làm trưởng
phòng của công ty thành phố, em sẽ có thể được thăng tiến lên làm giám
đốc bộ phận.”
Tô Nam Tinh nói: “Em cũng rất xao động, chẳng qua giám đốc Đinh vừa mới được điều đến đó…”
Chu Dịch tiếp lời: “Em sợ anh ghen có phải không?”
Anh nói: “Anh là người công tư phân minh, hơn nữa anh có lòng
tin vào bản thân mình, cũng có lòng tin vào em. Đinh Diễm đã nói chuyện
đó với em sao?”
Không có gì thoát khỏi Chu Dịch, Tô Nam Tinh ngoan ngoãn gật
đầu, “Anh ấy nói đang thiếu một trưởng bộ phận tích hợp dưới quyền anh
ấy, hỏi em có muốn đến đó hay không.”
Chu Dịch nói: “Đi đi, anh ủng hộ em.”
“Anh hy vọng em sẽ trở nên tốt hơn, tự tin hơn. Anh hy vọng em
sẽ là đóa hoa nở rộ xinh đẹp trong lòng anh, là Tiểu Tinh Tinh xinh đẹp
nhất của anh.” Nhìn thấy sự cảm động trong đôi mắt của Tô Nam Tinh, Chu
Dịch nói: “Sau này anh phải gọi em là trưởng phòng Tô.”
Cuối cùng Chu Dịch vẫn không mở miệng nói ra chuyện mình muốn chuyển đến nhóm công ty.
Nhưng mà có một việc mà hai người không dự đoán được, chẳng hạn như việc sẽ có rất nhiều bậc phụ huynh dẫn con mình đến xem buổi biểu
diễn múa ba lê, mục đích là để vun đắp niềm đam mê của con mình với bộ
môn múa ba lê.
Tô Nam Tinh quên mất cháu gái của chị Tiền trong phòng ban cũng dẫn con mình đến xem buổi biểu diễn, cháu gái đó cũng là người trong
công ty tỉnh. Từ đằng xa, cô ấy đã nhìn thấy Chu Dịch đẹp trai, cao lớn
giữa đám đông. Cô ấy nhìn thấy Chu Dịch ôm một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc đầm màu đỏ, nhưng cô ấy chỉ thấy được bóng lưng của người phụ nữ
đó. Cô ấy đã chụp một tấm hình từ đằng xa và gửi cho chị Tiền, “Này,
giám đốc Chu và bạn gái của anh ấy đã đến xem buổi biểu diễn đó!”