Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam
-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Trong một phòng ăn sang trọng, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, món mỳ Ý nóng hổi ngon miệng trên bàn cũng không thể lọt vào mắt xanh của
họ, bị vứt bỏ cực kì đáng thương, không ai muốn đụng vào.
Đỗ Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ngồi đối diện, âm thầm
thở dài một hơi, mở lời trước: “Nói đi! Lần này hai người đã nói những
gì? Sao anh lại làm cho người ta tức giận đến cả món khai vị cũng không
ăn đã bỏ đi vậy?”
“Cô ấy hỏi tôi có xe không, có nhà không, có một trăm vạn gửi trong
ngân hàng không.” Hách Duy Quý rất thành thật, ngoan ngoãn kể lại câu
chuyện mười phút trước.
“Sau đó thì sao? Anh trả lời thế nào?”
“Tôi nói có, sau đó hình như cô ấy rất vui vẻ, hỏi tôi có vấn đề gì
muốn hỏi cô ấy không, còn nói là vấn đề gì tôi cũng có thể hỏi.”
“Anh hỏi cái gì?” Cô biết đây mới là điểm quan trọng nhất bèn vội vàng giữ vững tinh thần.
“Tôi hỏi cô ấy trừ nợ ra cô ấy còn cái gì?” Rõ ràng người ta đã nói
anh có thể hỏi bất kì vấn đề gì, anh chỉ thành thật biểu đạt những thắc
mắc của mình thôi, ai ngờ….. Anh cảm thấy mình rất oan, bất đắc dĩ diễn
lại vẻ mặt của cô gái ấy vào phút cuối: “Sau đó cô ấy đột nhiên xụ mặt,
đến cơm cũng không ăn đã bỏ đi rồi.”
Đỗ Tiểu Nguyệt có cảm giác muốn kêu trời.
Người đàn ông này….. Anh đang giả ngu hay thật sự không hiểu vậy?
Dường như lúc đầu nhà gái rất vừa lòng anh, nên mới bóng gió nói anh có
thể hỏi bất kì câu nào. Nói không chừng anh hỏi số đo ba vòng của người
ta cũng chẳng sao, nhưng anh lại ngốc đến mức đi hỏi một câu không nên
hỏi.
Trừ nợ ra cô còn gì? Đây là loại câu hỏi quái quỷ gì?
Oh! My God! Suy bụng ta ra bụng người, cô cảm thấy nữ hội viên tới
đây hôm nay không tát anh một cái hay chửi ầm lên là do cô ấy quá phong
độ rồi.
“Hách Duy Quý, anh phải biết là, những thông tin cơ bản tôi đưa cho
hai người đều đã được đánh dấu các điểm quan trọng, mục đích của tôi là
hi vọng hai người không cần phải trò chuyện về những vấn đề không liên
quan, vậy thì hai người mới không quá nhàm chán, chứ không phải để anh
hỏi những vấn đề riêng tư đó chọc người ta giận bỏ đi, OK?”
“Tôi biết, nhưng, tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại tức giận như
thế!” Vấn đề mà anh hỏi đâu có khác gì mấy câu cô ấy hỏi về tài sản của
anh lúc đầu đâu?
Anh thành thật trả lời cô, tại sao anh chỉ mới hỏi có một câu mà cô
đã nổi giận đùng đùng bỏ đi? Không phải thời nay ai cũng bảo nam nữ là
bình đẳng à? Sao cô có thể hỏi, còn anh thì không?
“Khụ khụ, gần đây cô Trần đang gặp phải khủng hoảng kinh tế, giá cổ
phiếu giảm liên tục nên mới xuất hiện vài khoản nợ nhỏ, tính cô ấy lạnh
rất mạnh mẽ, anh lại vừa khéo hỏi đúng chỗ đau cô ấy không muốn nhắc tới nhất, tất nhiên cô ấy phải nổi giận.”
Quan trọng là, người ta vì trả nợ đã bán cả xe và nhà, anh còn hỏi
người ta trừ nọ ra cô còn gì, vậy chẳng phải đang sát muối lên vết
thương của người ta à.
“À.” Hách Duy Quý lên tiếng, cúi đầu, anh vẫn không thể hiểu, vì sao suy nghĩ của phụ nữ lại khó hiểu như thế?
Nhìn anh cúi đầu tự trách, Đỗ Tiểu Nguyệt không đành lòng trách móc
anh nặng hơn, vì thế cô dịu giọng, khuyên nhủ: “Đừng nản chí, một lần
thất bại nho nhỏ chẳng là gì cả, ăn cơm trước đi! Mì Ý ở đây cũng không
tệ lắm, để nguội sẽ không ngon nữa.”
“Không phải một lần, nếu tính luôn hôm nay đã là lần thứ hai mươi
ba.” Anh còn uể oải ngẩng đầu lên nghiêm túc vạch trần sự thật.
Cô thật sự không còn gì để nói. Anh trai à! Anh cũng biết đây đã là
lần thứ ‘hai mươi ba’ à, cô thật sự không muốn giẫm nát lòng tự trọng
của anh, nhưng dù có theo Tôn Trung Sơn khởi nghĩa cách mạng thì đến lần thứ hai cũng đã thành công rồi.
Nhưng từ khi anh đăng kí tham gia vào công ty đến nay đã hơn ba
tháng, sắp bốn tháng đến nơi, đừng nói đến chuyện tìm được một nửa có
thể tiến tới hôn nhân mà một người để hẹn hò anh còn chẳng có, đây là
lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, không chỉ mình anh uể oải, bà
mai như cô cũng không nhịn được cảm thấy nhụt chí rồi!
“Hay là tôi…… Không thích hợp để kết hôn?” Hách Duy Quý vẫn chưa đụng đến thức ăn, anh nhíu mày khẽ nói.
Tuy Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy anh chính là quái thai duy nhất mà cô
biết có thể làm phụ nữ tức giận bỏ đi, nhưng nhìn thấy vẻ buồn bã ngây
thơ và hồn nhiên kia của anh, hơn nữa còn có ánh mắt thất vọng kia, tình thương của mẹ lan tràn trong lòng cô.
Cô vội vàng vỗ ngực, lớn tiếng an ủi: “Không có chuyện đó đâu! Anh
phải có lòng tin, trên đời này chỉ có người không muốn tiếp tục cuộc
sống hôn nhân, chứ không có người không thích hợp để kết hôn, đây là câu châm ngôn của công ty mai mối, những thất bại trước kia đang nói cho ta biết mình đang dùng sai cách, tôi tin rằng, chỉ cần tìm đúng phương
hướng, nhất định anh sẽ bước vào lễ đường một ngày không xa!”
Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của cô, Hách Duy Quý hơi lặng đi, vẻ
mặt không chịu thua của cô lúc này rất giống mấy huấn luyện viên bóng rổ trong anime, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng cong lên theo bản năng, bật cười một cách tự nhiên.
Anh không biết nụ cười đó của anh thiếu chút đã lấy mất hồn cô.
Cô kinh ngạc há hốc miệng, bình thường anh lạnh lùng băng giá đã đẹp
trai lắm rồi, bây giờ lại còn cười nhạt, cả người phát ta mị lực không
ai có thể cưỡng lại. Yêu nghiệt! Nếu lúc xem mắt anh cũng cười một cái,
còn cửa thất bại chắc?
Thấy cô ngẩn người, anh lại càng cười đến vui vẻ. Anh chưa từng thả
lỏng trước mặt cô gái nào như thế, xem ra cô thật sự rất đặc biệt.
Đột nhiên, Đỗ Tiểu Nguyệt đưa tay che khuất hai mắt mình, khóc thét:
“Không được! Anh căn bản là một tên yêu nghiệt, có người nào cười như
anh vậy chứ? Không được nhìn, không được nhìn, nhìn nữa hồn phách sẽ bị
cướp đi!”
Nghe vậy, Hách Duy Quý tưởng thật nên không cười nữa, chẳng qua trong ánh mắt thờ ơ kia vẫn tràn ngập ý cười: “Làm gì đến mức đó.”
“Đúng là đến mức đó!” Cô bĩu môi phản bác, nhìn bàn cơm vẫn không
được đụng đến, cô không nhịn được nhắc nhở: “Mau ăn đi! Nếu chúng ta đã
quyết định thay đổi chiến lược thì sau khi ăn cơm xong hãy đến nhà tôi,
tiếp theo đây, tôi nhất định phải giúp anh giành lấy thành công!”
Nghe giọng nói mềm mại đáng yêu của cô, nhìn vẻ mặt phong phú và ngôn ngữ cơ thể hoạt bát của cô, anh đột nhiên cảm thấy, thật ra con gái
cũng rất đáng yêu, ít nhất anh cảm thấy bà mai nhỏ tuổi này rất đáng
yêu.
Ăn một ngụm mì Ý đã lạnh đi, vị bơ béo ngậy và rau củ ngon miệng chậm rãi hòa tan trong miệng, mùi vị thức ăn lan tỏa, thậm chí anh có cảm
giác trong miệng vẫn còn hương vị của món ăn.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một món ăn lại có thể ngon đến mức
này, không biết có phải vì có cô ngồi cạnh nên cảm giác mới đặc biệt như thế hay không……
Cơm nước xong, Hách Duy Quý lái xe chở Đỗ Tiểu Nguyệt, hai người cấp
tốc quay về khu chung cư nhà cô, Đỗ Tiểu Nguyệt tìm cho anh một chỗ ngồi rồi vội vàng chạy vào bếp pha trà và cà phê, chuẩn bị cho cuộc chiến
lâu dài sắp tới.
Vì sở thích kì lạ của chủ nhà nên hình dạng của những chiếc ghế không phải là một khối tròn mềm mềm thì là một bàn tay kỳ quái, anh chọn một
chiếc ghế trông có vẻ bình thường ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc quan
sát cách sắp xếp và trang trí của căn nhà.
Anh cứ tưởng nhà cô sẽ giống hệt công ty mai mối, khắp nơi toàn một
màu hồng, hơn nữa còn trang trí linh ta linh tinh hệt như tấm danh thiếp kia, nhưng những gì trước mắt anh bây giờ hoàn toàn phá tan ảo tưởng
trong lòng anh.
Căn nhà được cô sắp xếp rất gọn gàng, hai màu xanh và trắng kết hợp
mang đến hơi thở của biển xanh tươi mát, một cái tủ và bàn màu trắng đơn giản phối hợp với ba bốn loại gối ôm tròn màu sắc sặc sỡ, trong sự đơn
giản vẫn không mất đi nét đáng yêu, đương nhiên phải trừ đi mấy cái ghế
hình thù kỳ quái này.
Tấm rèm lụa trắng khẽ bay trong gió, thỉnh thoảng chạm vào chiếc
chuông gió phát ra âm thanh réo rắc, một cơn gió nhẹ đột ngột thổi vào
tạo cho người ta cảm giác như đang ngồi trong một quán rượu ngoài bờ
biển Hy Lạp.
Đỗ Tiểu Nguyệt bưng trà và cà phê từ bếp ra, Hách Duy Quý cũng thu
lại ánh nhìn, để nó dừng trên người cô. Đây là lần đầu tiên anh nghiêm
túc quan sát cô.
Trừ lần gặp được cô ở tiệc cưới, bình thường cô luôn mặc quần áo đi
làm hệt như những người khác, gọn gàng đơn giản nhưng không mất đi nét
đáng yêu của tuổi trẻ, hơn nữa hình như cô không thích trang điểm quá
đậm, những lần hai người hẹn nhau ở công ty mai mối để xem thông tin về
đối tượng tiếp theo cô còn để cả mặt mộc, hoặc cuốn tóc thành một búi
lỏng, tùy tiện cài một cây trâm mộc mạc để giữ lại.
Với vóc người nhỏ nhắn, cô lúc nào cũng tràn đầy sức sống, hai má lúc nào cũng ửng hồng, làm gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ kia được điểm thêm
nét quyến rũ của cô gái nhỏ.
“Này, anh ngẩn ra đấy làm gì!” Nhìn anh như người mất hồn, cô khó hiểu bước tới quơ quơ tay trước mặt anh.
Bị động tác của cô dọa, Hách Duy Quý vội vàng lấy lại tinh thần, anh
không nhịn được cảm thấy xấu hổ vì đã nhìn một cô gái đến mất hồn.
Đỗ Tiểu Nguyệt không biết khi nãy anh đang nghĩ về chuyện gì, cô chỉ
cảm thấy dáng vẻ luống cuống của anh rất buồn cười nên trêu chọc: “Tôi
nói này, bản thân đã là một người đàn ông ba mươi tuổi trưởng thành, sao có đôi lúc anh lại như một tên nhóc ngây thơ chẳng hiểu sự đời thế, mới đó đã xấu hổ, nếu không có gương mặt lạnh lùng này của anh, với cái
tính cách đó, chỉ sợ anh đã bị đám phụ nữ đói khát ngoài kia ăn sạch.”
“Tính luôn cả cô à?” Hách Duy Quý hoàn toàn không thèm suy nghĩ, anh hỏi theo bản năng.
Cô nhíu mày, tức giận cãi lại: “Anh nói chuyện rất dễ làm người khác
nổi điên, đúng là chẳng oan tí nào, anh nói xem, trông tôi giống một cô
gái đói khát lắm à?”
Sao anh lại phản ứng nhanh đến vậy chứ? Tuy cô thật sự có suy nghĩ muốn ‘nhúng chàm’ anh, nhưng cô chỉ muốn một chút thôi mà……
Hách Duy Quý nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Tôi không nhìn ra.”
Một cô gái có đói khát hay không, chắc phải lên giường mới biết được
chứ nhỉ! Anh đâu có giống cái tên thiếu gia lăng nhăng Hách Duy Trọng
kia, chỉ cần lướt mắt là có thể nhận ra một ‘cô gái đang đói khát’.
Đỗ Tiểu Nguyệt cực kì bất đắc dĩ, nghe anh nói xong cô hoàn toàn
không biết nên nổi giận hay nên cười khổ, cô gắng gượng nói: “Được rồi,
tôi hoàn toàn chẳng có chút hi vọng nào với tài ăn nói của anh, từ giờ
trở đi, trừ những khi gần thiết, anh cứ tiếp tục giữ cái hình tượng lạnh lùng đó đi là được rồi, bằng không tôi sợ mình sẽ bị anh chọc cho tức
chết.”