Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
=Beta: Yue Yue=
Công ty mai mối nằm ở một gian trong trung tâm thương mại, diện tích
vừa phải, vách tường được sơn màu hồng, trên đó có vẽ rất nhiều hình
trái tim lớn nhỏ không giống nhau, không khí tràn ngập hơi thở lãng mạn, đến âm nhạc cũng là một bản tình ca nhẹ nhàng, êm ái.
Một mặt tường là tủ kính trong suốt, bên trong có rất nhiều hình áo
cưới và thiệp cưới được đính bởi nam châm, trên một cái giá gỗ có rất
nhiều hộp bánh cưới của nhiều thương hiệu khác nhau.
Hách Duy Quý đi theo địa chỉ trên danh thiếp tìm tới đây thì thấy ba
cô gái trẻ đang vây quanh cái bàn gần cửa sổ, cẩn thận lấy giấy gói màu
hồng nhạt bó từng bó hoa hồng, kế đó là một cậu thanh niên ngồi một bên
thổi bong bóng, ai cũng có việc của riêng mình, không chậm trễ lấy một
giây.
“À…….” Anh gõ cửa, muốn thu hút sự chú ý của những người đang bận rộn.
Lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn anh, làm anh
xấu hổ đứng ở cửa, hoàn toàn không thể suy nghĩ được mình phải nói gì
tiếp theo.
Người lấy lại tinh thần đầu tiên vẫn là Đỗ Tiểu Nguyệt, cô buông hoa
hồng trong tay ra, cười ngọt ngào ra đón anh: “Anh Hách, không ngờ anh
lại đến nhanh như vậy, chúng ta vào phòng làm việc của tôi nói chuyện
đi!”
Hách Duy Quý gật đầu theo sau cô vào trong, ba người khác vừa nghe
thấy anh là khách thì chẳng tò mò nữa, mỉm cười với anh rồi lại tiếp tục công việc trong tay mình.
Vào đến văn phòng, Đỗ Tiểu Nguyệt kéo ghế cho anh ngồi, áy náy nói:
“Thật ngại quá, để anh Hách nhìn thấy công ty loạn thành một đoàn như
vậy, bình thường bọn tôi dọn dẹp nơi này rất sạch sẽ, chỉ là chủ nhật
này sẽ có một buổi hẹn hò tập thể, nên hơi loạn một chút.”
“Không sao cả.”
Cô rút một tờ giấy trong ngăn tủ ra, ngồi xuống vị trí của mình, đưa
bút và tờ giấy đó cho anh, bắt đầu giải thích: “Tối qua tôi đã nhắc qua
với anh về một số quy định của công ty mai mối, chuyện phải làm hôm nay
là điền một ít thông tin, vậy thì chúng tôi mới có thể so sánh và phân
tích để giới thiệu cho anh một đối tượng thích hợp.
“Đầu tiên anh phải điền thông tin cá nhân của mình, tình trạng gia
đình, các mối quan hệ bạn bè và tình hình kinh tế….. Anh cũng có thể
viết nhiều hơn, tôi đề nghị anh viết càng chi tiết càng tốt, cố gắng hết sức ghi ra hết ưu điểm của mình. Tiếp theo sẽ là phần của tôi, tôi sẽ
hỏi anh một ít vấn đề ví dụ như tại sao lại muốn kết hôn, mẫu người yêu
lý tưởng của anh ra sao, hay anh có yêu cầu gì đặc biệt, ví như vấn đề
về tuổi tác.”
“Cuối cùng là, nếu cần sắp xếp buổi gặp mặt của hai người thì thời
gian rảnh của anh như thế nào, anh thích ăn ở kiểu nhà hàng nào, đương
nhiên, nếu đã có nhà hàng mình thích anh cũng có thể nói ra để tham
khảo. Ừm! Chung chung là vậy, anh còn chỗ nào chưa hiểu không?”
Nhìn ba tờ giấy trên bàn, Hách Duy Quý nhíu mày: “Có cần phải….. Viết nhiều đến vậy không?”
Nói chính xác ra, anh chưa từng tham gia vào mấy cái hội kết hôn gì
đó, những buổi xem mắt trước đều do người ta giới thiệu cho anh, anh
không ngờ muốn tìm người yêu còn phải điền nhiều thông tin như vậy.
Cô gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “Tuy không thể xác định 100% suy
nghĩ và tính cách của mỗi một người muốn kết hôn nhưng vẫn có khả năng
lọc ra những điểm cơ bản, hơn nữa anh viết càng chi tiết thì chúng tôi
càng hiểu rõ về mẫu người mà anh thích, có thể giới thiệu chính xác
người cho anh, tiết kiệm thời gian lẫn nhau, có điều đây chỉ là tình
hình chung!”
Uống một hớp nước xong, cô nghỉ một lát lại nói tiếp: “Vì chuyện
duyên phận rất khó nói, nói không chừng người anh thật sự thích lại là
người mà từ đầu đến cuối anh hoàn toàn không nghĩ tới, vậy nên chúng tôi vẫn sẽ sắp xếp cho anh xem mắt với nhiều cô gái khác nhau, cơ hội càng
nhiều càng tốt mà!”
Nghe xong lời giải thích của cô, Hách Duy Quý đã hiểu làm như vậy
cũng không tệ, sau khi gật đầu, anh cầm bút bắt đầu viết. Mà Đỗ Tiểu
Nguyệt ngồi đối diện nhân cơ hội đánh giá anh một phen.
Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò tối
màu, tóc anh ánh lên màu nâu dưới ánh mặt trời, gương mặt vốn đã điển
trai của anh lại được điểm thêm một tầng khí chất ưu nhã trầm lắng, tay
anh cầm bút, những ngón tay trắng nõn và tràn đầy sức sống, một con
người hoàn mỹ như hư ảo không thể gặp được trong cuộc sống bình thường
làm cô không nhịn được nhìn anh đến mất hồn.
Chắc anh phải được gọi là người đẹp như hoa mới đúng! Hôm qua nghe
nói anh là bác sĩ, người có tài như anh, một người đàn ông vừa có sắc
lại có tiền, vậy mà còn phải xem mắt, thật chẳng biết trong đầu mấy cô
gái quen biết anh đang nghĩ gì nữa.
Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ nắm chặt người đàn ông như thế
trong tay, lớn tiếng tuyên bố với mọi người anh là vật sở hữu của cô……
Dừng! Cô đang nghĩ cái gì vậy? Anh là khách hàng đó!
Cô đang giúp người ta giới thiệu đối tượng, chứ không phải trở thành
đối tượng của người ta, nếu cô làm như vậy, thì cái công ty mai mối này
còn mở làm cái quái gì!
Đỗ Tiểu Nguyệt bị ý tưởng vừa lóe lên trong đầu dọa tới mức sắc mặt
tái nhợt, vội vàng run run cầm lấy cốc nước uống một ngụm để bĩnh tĩnh
lại rồi mới dám tiếp tục nhìn về phía anh.
“Sao vậy? Anh có vấn đề gì à?” Vứt bỏ mấy ý tưởng linh ta linh tinh trong đầu, cô dùng giọng điệu chuyện nghiệp hỏi.
“À…… Tôi không biết mẫu người mình thích như thế nào?”
Cái gì? Đỗ Tiểu Nguyệt chẳng hiểu thế nào liếc mắt nhìn anh một cái,
xác định anh đang nhíu mày, vẻ mặt rối rắm kia không phải giả vờ, mới mở miệng hỏi: “Cái này…… Chẳng lẽ anh chưa từng suy nghĩ thử vấn đề này?
Ví như, anh thích mẫu người xinh đẹp hay là mấy cô gái trẻ con…… Chắc
không thể không có gì hết chứ?”
Hách Duy Quý lắc đầu, đối với những mẫu người cô vừa nếu ra anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Được rồi, xem ra vấn đề lớn nhất của anh là ở đây. Không có mục đích
rõ ràng, chẳng lẽ anh muốn đánh bậy đánh bạ, bắt trúng người nào thì cứ
lấy người đó à?
“Ngại quá, tôi xin phép hỏi một chút, lý do anh Hách muốn kết hôn là
gì?” Rõ ràng anh là dạng người rất muốn kết hôn, bình thường mà nói, một người như vậy sẽ có những ý tưởng về một nửa còn lại rất rõ ràng, nhưng sao vẻ mặt anh lại ngơ ngác, không biết mình thích gì như thế?
Nghe vậy, Hách Duy Quý rũ mắt suy nghĩ, dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy cảm giác trong bếp có một
cô gái nấu cơm cho mình rất tốt.”
Từ nhỏ anh đã được lão già nhận nuôi, tuy lão già và hai anh đối xử
với anh không tệ, nhưng trước kia mỗi lần đến nhà bạn học chơi, anh
thường dùng ánh mắt cực kì hâm mộ nhìn mẹ của bản học đứng trong bếp nấu cơm.
Loại cảm giác đó rất ấm áp, rất áp áp, làm cho người ta cảm động không nói nên lời……
Sau khi lớn lên, hắn dần dần quen biết với một ít bạn gái, đầu tiên
không cần biết là họ có thể nấu cơm hay không, thỉnh thoảng anh thường
quan sát bóng dáng các cô ấy đứng trong bếp, nhưng lại không cảm nhận
được cái cảm giác ấm áp ấy, vậy nên anh mới đoán, có lẽ vì anh vẫn chưa
kết hôn.
Đã đoán được như thế, anh cảm thấy mình nên thực hiện hóa nó. Chỉ là
chuyện kết hôn nói thì đơn giản, nhưng anh tìm bao nhiêu năm, cũng đã ăn không biết bao nhiêu bữa cơm xem mắt, vẫn không cách nào thành công.
‘Chỉ muốn một người đứng trong bếp nấu cơm’, Đỗ Tiểu Nguyệt đột nhiên có cảm giác bị nghẹn.
“Này….. Anh Hách, anh không biết loại yêu cầu thế này thì anh nên đến công ty giới thiệu người giúp việc sao?” Cố cắn răng, cố gắng nhịn cơn
tức: “Công ty mai mối của chúng tôi chỉ giúp người ta đi tìm con đường
hôn nhân hạnh phúc của mình, chứ không có giới thiệu người giúp việc.”
“Hả?” Hách Duy Quý bị nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Chẳng qua anh chỉ thành thật trả lời câu hỏi của cô thôi mà, sao đột
nhiên cô như núi lửa bùng nổ, nghĩ anh muốn tìm người giúp việc vậy?
“Tôi…… Không phải tôi muốn tìm người giúp việc……” Anh phản bác chậm rì rì.
“Chỉ muốn tìm một người đứng trong bếp, vậy còn không giống người
giúp việc á? Chẳng lẽ anh không biết bây giờ phụ nữ đã có thể tự chủ về
kinh tế, ai lại muốn đứng trong bếp làm vật trang trí mỗi ngày như thế
nữa?” Đỗ Tiểu Nguyệt không kiềm chế được cơn giận, đứng lên đáp trả lại
anh, vừa mở miệng đã mắng cho anh một trận.
Hừ! Cô làm bà mối lâu như vậy, loại người cô xem thường nhất chính là loại đàn ông xem vợ như người mẹ thứ hai này.
Biết cô đã hiểu lầm ý anh, Hách Duy Quý vội vàng giải thích: “Không
phải….. Tôi chỉ là…… Chỉ là……” Càng gấp gấp anh lại càng không thể nói
chuyện tử tế.
“Chỉ là cái gì?”
“Tôi chỉ…… Cảm thấy có một người ở nhà chờ mình tan làm, chuẩn bị sẵn đồ ăn trong bếp rất tốt, cảm giác rất ấm áp.” Vất vả lắm anh mới nói ra hết một câu hoàn chỉnh, biểu đạt ra hết những suy nghĩ trong đầu mình.
Nghe xong câu trả lời của anh, cô ngây người hai giây, sau đó ngồi
lại vào ghế, ấp úng nói: “Thật, thật xin lỗi….. Vừa nãy tôi quá xúc
động……”
“Không đâu….. Đều tại tôi không nói rõ……” Vẻ mặt thờ ơ của Hách Duy Quý hiện lên nét luống cuống và xấu hổ.
Đó cũng là lí do tại sao vẻ ngoài của anh không tệ, cũng thuộc dạng
có tiền nhưng vẫn không có bạn gái cố định. Vừa mới quen nhau, những lời nói không mấy hay ho của anh sẽ đuổi đi không ít các cô gái không đủ
kiên nhẫn, một nửa khác xem như vẫn đủ kiên nhẫn, nhưng lại không hợp ý
anh, nhóm cuối cùng lại có những mâu thuẫn trong lời nói, xuất hiện sự
hiểu lầm, chẳng bao lâu cũng sẽ rời đi.
Hơn nữa anh cũng không giỏi thể hiện tình cảm, nếu chỉ thưởng thức
bình thường, có thể gọi đó là đẹp trai lạnh lùng, nhưng sau khi hẹn hò
thì thường bị người ra ghét bỏ anh quá mức cao ngạo, đến một chữ cũng
không chịu nói.
Gặp qua bao nhiêu người cả trai lẫn gái như vậy, bây giờ Đỗ Tiểu
Nguyệt đã có thể đoán được phần nào nguyên nhân anh vẫn chậm chạp không
thể tìm được người yêu.
Phụ nữ rất cần được dỗ dành, không cách ba ngày thì cách năm ngày nói lời ngon tiếng ngọt cũng là điều cần thiết, nhưng chẳng những anh gần
như không làm được, còn có thể nói sai làm người ta nổi trận lôi đình.
Đây cũng là thiên phú trời ban à? Cô hơi buồn cười nghĩ.
“Được rồi, chúng ta quay lại vấn đề chính đi! Tóm lại, anh cứ tiếp
tục viết trước đã, tôi lấy một ít tài liệu ra cho anh tham khảo, có thể
sau khi xem xong anh sẽ hiểu được chút ít.”
Cô buồn cười nhìn anh, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt thờ ơ kia chẳng hề
cách xa ngàn dặm mà lại có chút hương vị của một cậu học sinh ngây thơ.
Tim không nhịn được nhảy lên vài cái, vừa rồi vất vả lắm cô mới đè
nén được suy nghĩ quái dị trong đầu, bây giờ chẳng hiểu sao lại tiếp tục trỗi dậy.
Một người đàn công vừa trưởng thành lại vừa ngây thơ như anh, làm cho người ta thật muốn bôi đen!