Lúc Khê Ngôn đi thăm Hứa Du thì thạch cao đùi bên phải
đã được tháo ra, cô ấy ôm một bao khoai tây chiên, vẻ mặt vừa phiền muộn vừa thỏa
mãn.
Chàng trai trẻ giường đối diện mong mỏi nhìn cô ấy.
Bác gái giường bên cạnh nói: “Thằng nhóc cũng khá tốt
với cháu mà, cô bé à cháu cứ đồng ý đi.”
Hứa Du buồn bã thở dài: “Cháu từng yêu đương hai lần,
hiện tại lòng đã như nước lặng rồi.”
Chàng trai trẻ vội vàng tỏ lòng trung thành: “Anh sẽ
tốt với em mà.”
“Anh không hiểu rồi, cái chuyện này không liên quan
tới việc anh có tốt hay không đâu, chỉ liên quan tới việc tôi có bằng lòng hay
không thôi,” Hứa Du liếc anh ta, chỉ vào cuối giường: “Đưa gói snack vị BBQ kia
cho tôi.”
“Nghĩa là sao?” Chàng trai trẻ đưa đồ cho cô, còn
ngoan ngoãn mà bóc ra trước.
Hứa Du cầm lấy, híp mắt nhìn trần nhà, yếu ớt nói: “Mỗi
lần yêu đương tôi đều rất nhiệt tình, tựa như muốn đốt cháy hết tình yêu một đời,
hiện tại trái tim đã tiều tụy…”
Chàng trai trẻ rất là kích động, “Không sao, về sau anh sẽ làm em ấm áp trở lại!”
Vẻ mặt Hứa Du nhăn tít lại, cuối cùng cô ấy cũng
không chịu nổi nữa, “Anh không hiểu tiếng người à? Có biết tôi đang từ chối anh
không hả? Vậy để tôi nói thẳng, đừng có tốn công vô ích nữa! Tôi không thích
anh! Mau xuất viện đi!”
Chàng trai trẻ như bị sét đánh, đờ người ra.
Bác gái lắc đầu thở dài, không nỡ lòng nhìn tiếp.
Hứa Du lạnh mặt, dịch dịch góc chăn không nói lời
nào.
Bỗng nhiên, chàng trai trẻ giật lấy gói khoai tây
chiên trong tay Hứa Du, tịch thu cả mấy gói snack chưa bóc ra ở trên giường, cuối
cùng chỉ thâm tình liếc Hứa Du lần cuối rồi xách hành lí đi mất.
Hứa Du: “…”
Khê Ngôn thầm bội phục cô ấy từ tận đáy lòng, nằm viện
mà cũng có thể có người theo đuổi được, quả nhiên là đãi ngộ của người đẹp có
khác.
Bác gái nhịn không được bèn nói: “Cự tuyệt người ta
còn ăn snack.”
Hứa Du liếm liếm ngón tay, thở dài: “Thức ăn của bệnh
viện nhạt nhẽo quá, cháu vừa thấy xong không kìm lòng được.”
Khê Ngôn xách hộp giữ nhiệt đi ra: “Tớ nấu cơm niêu
cho cậu đây, không tính đồ nhạt nhẽo nhé.”
Hứa Du tuy ngạc nhiên nhưng vẫn vờ bình tĩnh lại, “Cậu…
Tới từ bao giờ?”
Khê Ngôn ngồi xuống, “Đủ để xem cậu diễn từ đầu đến
cuối.”
Hứa Du ngượng ngùng cười, mở hộp giữ nhiệt ra ăn
cơm.
Khê Ngôn nói: “Tháng sau tớ định cử hành hôn lễ,
đang tính đi thử áo cưới.”
Hứa Du cắn thìa nhìn sang phía cô, “Bao giờ? Tớ đi với
cậu.” Nói xong lại cười, “Tiện thể tớ cũng thử xem.”
“Cậu xuất viện được rồi à?”
“Được rồi, trên đùi vẫn còn bị đóng đinh, chẳng qua
bác sĩ nói về nhà tĩnh dưỡng cũng được, chỉ cần đến kiểm tra định kỳ là ok.”
Khê Ngôn vừa nói chuyện với Hứa Du vừa thất thần.
Hứa Du hiểu ra, thở dài nói: “Cậu nhớ người ta thì
đi đi, chả bao giờ thấy khá lên cả!”
“Không phải thế…” Khê Ngôn cảm thấy hơi ngại, “Tớ định
mang cơm cho anh ấy nhưng sợ bây giờ anh ấy không rảnh.”
“Giờ cũng sắp tới lúc ăn trưa rồi, chưa biết chừng sẽ
gặp nhau đấy.” Hứa Du lười nhác nói.
Khê Ngôn ngồi im hồi lâu còn Hứa Du thì nhìn cô chằm
chằm, hai người ngồi đấu mắt một lúc, Khê Ngôn đành đứng lên nói: “Vậy tớ đi
đây.”
Hứa Du gật gật đầu, phất tay.
Mỗi lần tới Khê Ngôn đều không nói cho Cố Văn Lan bởi
cô biết anh chưa chắc đã có thời gian gặp cô, cho nên cô thường xách cơm tới nhờ
y tá đưa cho anh giùm mình.
Cô bé y tá tỏ ra rất hâm mộ, cô ấy hỏi: “Hôm nay chị
nấu món gì cho bác sĩ Cố thế ạ?”
Khê Ngôn nói là cơm niêu.
Cô bé y tá òa một tiếng, “Cô giáo Lý chị tuyệt quá.”
Khê Ngôn không quen bị khen lắm nên bèn nhanh chóng
chuồn êm.
Cô vừa đi ra thì gặp phải Cố Văn Lan, anh cười duỗi
tay về phía cô, Khê Ngôn vịn vào tay anh, hỏi: “Trùng hợp vậy? Anh hết bận rồi
hả?”
Anh dẫn cô vào trong, “Anh đoán tầm này em sẽ tới
nên đến bắt em đây.”
Cô bé y tá nhanh chóng giao nộp hộp giữ nhiệt cho
anh, nói: “Cô giáo Lý nói chị ấy nấu cơm niêu, em ngửi thấy thơm lắm, chắc chắn
là ăn rất ngon.”
Cố Văn Lan cười mà như không, “Nắp không mở ra thì
ngửi kiểu gì được, cô đã lén mở đúng không?”
Cô bé y tá xấu hổ cười, trông rất đáng yêu.
Cố Văn Lan cầm lấy hộp giữ nhiệt rồi dẫn cô giáo Lý
vào văn phòng, hỏi: “Sao lần nào đến em cũng không nói cho anh biết vậy?”
Khê Ngôn kéo ghế ngồi xuống, “Em đến thăm Hứa Du rồi
tiện thể mang cơm cho anh luôn.”
“Ồ,” Cố Văn Lan cười cười, dựa lưng vào ghế, “Cô ấy
còn ở viện à? Xem ra bị thương rất nghiêm trọng nhỉ.” Anh duỗi tay dịch cốc nước
của mình ra chỗ cô.
“Hình như sắp xuất viện được rồi, tầm mấy ngày nay
thôi.” Khê Ngôn uống nước xong bèn để cốc vào chỗ cũ
Anh như đang suy tư gì, “Vậy thì tiếc thật.”
Khê Ngôn hỏi: “… Vì sao?”
Cố Văn Lan nói: “Cô ấy xuất viện thì sao anh được ăn
cơm em nấu đây.”
Khê Ngôn không tiếp lời, cô hơi lườm lườm anh rồi đứng
lên nói đến giờ về rồi, còn bảo anh cơm nước xong thì nhớ nghỉ ngơi.
Thế nhưng cái lườm kia lại khiến Cố Văn Lan ngứa
ngáy, anh giơ tay túm cô lại, “Lại đây, cho anh hôn nào.”
Khê Ngôn sợ nhiều người, vừa nhìn về phía cửa vừa đẩy
anh ra, “Anh đừng như vậy.”
Cố Văn Lan hiểu ý bèn ra đóng cửa lại, sau đó bế cô
lên bàn làm việc bắt đầu hôn, khi đầu lưỡi của anh chui vào miệng mình, Khê
Ngôn như cảm thấy trong miệng là hòn than nóng rực, khiến lưỡi của cô tê rần.
Khê Ngôn để yên cho anh hôn hồi lâu, đến nỗi cảm thấy
hơi lao lực.
Lúc anh buông cô ra, Khê Ngôn dựa vào lòng ngực anh
thở dốc, “Lúc nào cũng thế…”
Anh nâng cằm cô lên lau khóe miệng cho cô, dường như
nghĩ đến điều gì đó bèn thì thầm: “Thực sắc tính dã.” (*)
(*)
Ý là ăn và tình dục đều là bản năng của con người.
Hôm Khê Ngôn đi thử áo cưới là vào chủ nhật, hôm đó
Hứa Du đã xuất viện được hai ngày, lúc trước cô ấy ở bệnh viện điều dưỡng hơn một
tháng, bây giờ trông có vẻ đầy đặn hơn hẳn
Cố Văn Lan đưa thẻ ngân hàng cho Khê Ngôn, anh rất
khí phách mà nói: “Thích bộ nào thì cứ việc mua.”
Khê Ngôn nói: “Thuê một bộ là được.”
Cố Văn Lan sờ sờ mặt cô, nói: “Đừng đùa chứ.”
Công việc của Hứa Du chính là làm về phương diện sắp
xếp lễ kết hôn này nên rất hiểu giá thị trường, công ty của bọn họ phân ra rõ
ràng mức độ tiêu phí của khách hàng rồi mới xác định thị trường, nên Hứa Du dẫn
cô đi thẳng tới một cửa hàng áo cưới trung cao cấp.
Đây là một trong những cửa hàng hay hợp tác với công
ty của cô ấy, người quen nên việc giá cả cũng thoáng hơn.
Trước khi ra cửa Khê Ngôn có nhắn tin cho Cố Văn
Lan, sau khi cô đến tiệm áo cưới bèn gửi địa chỉ cho anh.
Diện tích cửa hàng áo cưới rất lớn, mỗi tủ là một
chiếc áo cưới, dưới ánh đèn nhàn nhạt màu vàng xám, từng bộ một đều ánh lên rực
rỡ.
Trong lúc Khê Ngôn vòng vo hồi lâu thì Hứa Du đã ôm
một đống vào phòng thử đồ, đã thế lúc ra còn đứng tạo dáng trước gương, Khê
Ngôn nói: “Nếu không hôm lễ cưới của tớ cậu làm phù dâu mặc áo cưới nhé?”
Hứa Du loay hoay soi gương, “Đến lúc đấy lỡ người ta
tưởng tớ cướp rể thì toi!”
“Đúng rồi,” Hứa Du hỏi: “Phù rể là ai.”
“Hình như là bạn cấp ba của anh ấy.” Khê Ngôn nói
xong bèn nhìn cô ấy.
Hứa Du quay lại nhìn cô, cười, “Tớ chỉ sợ anh ta để
Lộ Minh làm phù rể.”
Khê Ngôn chần chờ một chút bèn nói, “Phù rể thì
không, nhưng có lẽ cậu ta sẽ đến tham gia hôn lễ.”
Hứa Du xem tới nghiện, lúc còn thấy cô đang lề mề
chưa biết thử bộ nào bèn dứt khoát tự chọn mấy bộ để cô thử từng cái một, bộ
này không tệ, bộ kia có vẻ cũng được, cả hai người cứ lôi thôi mãi không biết
chọn bộ nào.
Đến tận khi Cố Văn Lan tan làm đến thì Khê Ngôn vẫn
còn đứng ở trước gương do dự.
Hứa Du thấy anh tới cũng không nói gì mà chỉ kéo
nhân viên tiệm trốn ra chỗ khác.
Khê Ngôn còn đang nói: “Cậu cảm thấy váy lộ vai đẹp
hơn hay váy trễ cổ đẹp hơn? Làn váy này có phải phồng quá không? Chắc là lúc đi
phải kéo lên mất.” Cô nhìn về phía gương, hàng ghế phía sau không có ai, tới tận
lúc quay lại cô mới nhìn thấy anh.
Anh ném áo ngoài ra ghế, đi tới ôm lấy Khê Ngôn rồi
hôn lên thái dương cô, “Rất xinh đẹp, anh xin rút lại lời nói lúc trước của
mình, từ lúc này, anh vô cùng chờ mong và để ý tới hôn lễ của chúng ta.”
Khê Ngôn cười, cô nói: “Vì sắc đẹp của em chinh phục
anh hả?”
Trong đôi mắt đen tuyền của Cố Văn Lan dường như bừng
lửa, “Bất kì điểm nào của em đều có thể chinh phục anh.”
“Lại bắt đầu dỗ em rồi.”
“Dỗ em hạnh phúc là sứ mệnh cả đời anh.”
“Cũng nhiều lúc anh làm em giận lắm đấy.” Cô quay
người soi gương nhưng lại dõi mắt về phía anh.
“Em dễ bắt nạt tới vậy, kiểu gì cũng có lúc anh
không kìm lòng được chứ.” Cố Văn Lan cầm lấy tay cô ngắm nghía, thấy cô còn nhìn
mình chằm chằm bèn ghé sát tai cô nói, “Em ấy à, đáng lẽ ra phải bị trừng trị đấy
nhé.”
“Em thấy anh bị sắc dục huân tâm thì có.”
“Chỉ cần nhìn thấy em thôi là thần hồn điên đảo,
lòng không kiên định dẫn tới sắc dục huân tâm.” Anh cười cười, “Trách ai được? Chỉ
trách em thật quá quyến rũ.”
Khê Ngôn kéo váy tránh sang một bên, “Không nói lại
nổi anh.”
Anh hỏi: “Em đi đâu đấy?”
Cô nói: “Đổi bộ khác.”
Cố Văn Lan đành ngồi chờ ở ghế sô pha.
Cuối cùng Khê Ngôn vẫn chọn bộ lộ vai, mà bộ âu phục
của Cố Văn Lan vì trước kia anh không để tâm lắm nên bây giờ không kịp làm
riêng, đành phải mua nguyên một bộ mới.
Hai người nhân dịp đó rồi chụp ảnh cưới luôn, bận việc
xong xuôi thì trời đã tối.
Chu Mộc Lan tự mình làm tất cả công việc chuẩn bị
cho hôn lễ chứ không nhờ tay ai, bất kì trình tự nào đều được bà giám sát chặt
chẽ, Cố Vân Vi cũng rất nhiệt tình, thường thường gọi điện thảo luận với Chu Mộc
Lan, thỉnh thoảng hai người cũng có mâu thuẫn riêng, ví dụ như về chuyện màu sắc
thiệp mời.
Chu Mộc Lan thích dân tục một chút, trông có vẻ rực
rỡ, Cố Vân Vi lại thích kiểu Tây, màu trắng thuần khiết.
Chu Mộc Lan: “Kết hôn thì màu trắng không tốt đâu.”
Cố Vân Vi: “Dì ơi, mình đã cải cách 40 năm rồi, tư
tưởng phải tiến bộ, áo cưới của người ta toàn là màu trắng mà!”
Chu Mộc Lan: “Cái con bé này nói gì đó? Dì bằng lòng
tự giam mình trong truyền thống thì sao? Truyền thống không tốt ở đâu hả? Cải
cách 40 năm rồi ư? Từ Bàn Cổ khai thiên lập địa, thời Tam Hoàng Ngũ Đế đến đến
nay, Trung Hoa đã có trăm ngàn năm lịch sử rồi nhé!”
Cố Vân Vi: “Cái này thì liên quan gì tới Bàn Cổ với
Tam Hoàng Ngũ Đế ạ?”
Cuối cùng, đồng chí Chu Mộc Lan đạt được số phiếu áp
đảo từ viện trưởng Cố và các vị trưởng bối.
Gừng càng già càng cay.
Ví dụ như chữ viết trên thiệp mời
Cố Vân Vi: “Cháu thích hành thư (*), anh trai cháu
biết viết đấy, trước kia anh ấy từng bắt chước “Nhị tạ thiếp” của Vương Hi Chi,
lối viết phóng khoáng đẹp mắt, ba cháu còn trộm khen anh ấy nữa.”
(*)
Hành thư: Một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo.
Chu Mộc Lan: “Anh trai cháu bận thế thì đừng quấy rầy
nó, tìm người viết chữ đẹp viết thay là được rồi.”
Cố Vân Vi: “Dì à, từ Bàn Cổ khai thiên lập địa, thời
Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay, Trung Hoa đã có ngàn năm lịch sử rồi, thiệp mời cũng
dùng hình thức truyền thống thì sao chữ viết lại không ăn khớp nhỉ?”
Chu Mộc Lan hết cách, đành phải đồng ý với cô bé.
Bên này đang náo nhiệt chuẩn bị hôn lễ, bên Cố Văn
Lan thì đã bận ở bệnh viện, về đến nhà còn phải ngoan ngoãn ngồi viết thiệp mời,
Khê Ngôn sợ anh mệt bèn viết hộ anh mấy tấm.
Thế nên thiệp mời có hai loại chữ viết, một loại chữ
phóng khoáng, một loại chữ nho nhã.
Thứ hai, Khê Ngôn đưa thiệp mời cho đồng nghiệp thân
thiết với mình.
Cô giáo Hà cầm thiệp mời, cảm khái, “Quả bom thứ hai
của tháng, chúc cậu nổ tới xinh đẹp, nổ tới cát tường, nổ tới viên mãn hạnh
phúc.”
Khê Ngôn cảm ơn cô ấy rồi cầm sách lên lớp.
Sau khi hết tiết buổi sáng, giờ nghỉ trưa Chu Vũ tìm
đến cô, nói: “Em không có ạ?”
Khê Ngôn cười cười, lấy thiệp mời đã chuẩn bị sẵn ra
từ ngăn kéo đưa cho cậu.
Chu Vũ nhận lấy thiệp mời rồi mở ra, từng nét chữ
trên giấy đều rất thân thuộc, cậu nhỏ giọng hỏi: “Cái này là cô viết ạ?”
Khê Ngôn ừ một tiếng.
Thật ra cô cảm thấy không cần đưa cũng được, cậu bé
chưa lập gia đình thì không cần chú ý nhiều tới vậy, nhưng đêm cô viết thiệp mời
thì lại cảm thấy có lẽ Chu Vũ nhận được sẽ vui, cho nên viết một tấm cho cậu.
Chu Vũ nhìn chằm chằm nét chữ trên thiệp rồi nói:
“Em sẽ đi.”
Khê Ngôn nói: “Không cần gửi tiền mừng đâu.”
“Vì sao ạ?”
“Nếu em có lòng thì cầm thành tích kì kiểm tra tháng
cho cô là được rồi, coi như lời chúc phúc cho hôn lễ của cô.”
“Vâng.”
“Cố lên nhé.”
Thật ra đêm cô viết thiệp mời cho Chu Vũ bị Cố Văn
Lan phát hiện.
Anh nhìn thoáng qua rồi nói: “Em thiên vị nó vậy,
các học sinh khác trong lớp em không có ý kiến gì à?”
Khê Ngôn nói: “Người có ý kiến nhiều nhất là anh đấy.”
Cố Văn Lan nhìn cô đầy thâm ý, “Nói như vậy là em thừa
nhận thiên vị cậu ta hả?”
“Em không có thiên vị thằng bé, mỗi giáo viên đều
mong học sinh của mình có thể chăm chỉ học tập, cuối cùng có thể lựa chọn con
đường mà mình hướng tới.” Cô nói rất chân thành
“Em thật là…” Anh dựa lưng vào sô pha, “Chính trực quá
đi mất.”
Cô vẫn còn viết chữ, “Anh làm bác sĩ, chẳng lẽ không
mong mỗi bệnh nhân đều có thể bình phục xuất viện à?”
Anh im lặng một lát mới nói: “Anh sẽ không đuổi theo
bệnh nhân không muốn chữa bệnh bắt họ nằm viện trị liệu và phẫu thuật.”
“… Cái đó khác mà.”
“Anh cũng không quá quan tâm đâu.”
Khê Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nói: “Cái nghề này của bọn anh gặp được muôn loại
người, kiến thức có, tầm mắt rộng, đối mặt với trăm loại đau khổ của chúng sinh
cũng chỉ cảm thấy thờ ơ lạnh nhạt, bọn anh không đủ nhàn để đa sầu đa cảm, đời
người chỉ có một, vòng đời ngắn ngủi như cây cỏ, tùy ý chí mà thôi.”
Khê Ngôn vẫn nghĩ ngợi mãi về lời này của anh, nghĩ
tới nghĩ lui xong cô chỉ cảm thấy, Cố Văn Lan làm diễn thuyết gia hình như hợp
lắm luôn ấy?