Đầu tháng tư, thời tiết còn hơi lạnh, cũng may hôm
nay trời đẹp, trên thinh không quang đãng trong sáng.
Cố Văn Lan đi liên tục nên hơi ướt người, anh xắn
tay áo lên rồi vò đầu, hơi hất cằm lên, hỏi: “Em dạo xong rồi à? Dạo xong rồi
thì mình về thôi.”
Khê Ngôn: “…”
“Vậy anh lên đây làm gì?” Cô hỏi.
“Tìm em.” Anh nói.
Khê Ngôn ôm áo khoác của anh đi lên trên, “Lại vào mấy
Phật điện nữa đi, tiện thể để anh dâng hương luôn.”
Cố Văn Lan đành phải bất đắc dĩ theo sau.
Anh không quá tin cái này, hoặc nói cách khác là anh
không tin vào bất kì một loại tín ngưỡng hay tôn giáo nào, anh là bác sĩ nên chỉ
biết tin vào khoa học, cũng chỉ hôm ăn Tết anh mới xuống từ đường dâng mấy nén
hương.
Lòng người mẫn cảm rồi lại yếu ớt, nhưng thần linh lại
thần bí và hùng mạnh.
Không phải là bọn họ đang kiếm tìm thần linh, bọn họ
chỉ đang tìm cho mình một con đường, không phải bọn họ đang tìm kiếm cứu rỗi, bọn
họ chỉ đang tìm cách để buông tha, nhưng thật ra lòng tin và dũng khí là tự
phát
Cho nên mới nói tin tắc có, không tin tắc vô.
Mà anh không cần, trước kia anh chỉ tin tưởng chính
mình, còn bây giờ…
Cố Văn Lan nhìn về bóng dáng người phụ nữ trước mặt
mình, hiện tại anh đã tìm được chỗ dựa tinh thần rồi.
Khê Ngôn lại cảm thấy hết thảy tín ngưỡng từ cổ xưa
xa xôi đều đáng kính ngưỡng, chưa một ai có thể hiểu hết chúng, thế nhân sao
dám vọng ngôn.
Cho nên cô thành kính.
Có người ra kẻ vào trước cửa Phật điện, Cố Văn Lan đứng
trong mái hiên, vuốt chiếc nhẫn ở ngón áp út, anh nhàm chán nhìn loạn khắp nơi,
rồi lại dừng ở bóng dáng người con gái đang thắp nén hương, nơi hương khói
vương vít mịt mờ.
Khê Ngôn dâng hương xong thì định vào trong điện, lại
thấy anh đang ung dung dựa vào cánh cửa gỗ bên ngoài.
Cô nhớ tới cuốn “Nhị khắc phách án kinh kỳ” từng viết:
Vị Hàn Lâm kia có dung nhan thanh nhã, tính cách phong lưu, thành thạo nhiều
nghề, biết tới nhiều thú vui, thật là trích tiên trên trời, nhân trung ngọc thụ.
(*)
(*)
Trích trong “Nhị khắc phách án kinh kỳ” cuốn ba. Cuốn sách được viết bởi Lăng
Mông Sơ vào khoảng năm 1632 (hay năm Minh Sùng thứ năm), có ảnh hưởng rất to lớn
tới văn học Trung quốc. Bản trích phía trên không hoàn toàn đúng nghĩa, cần
tham khảo thêm.
Cô cảm thấy những lời này dùng trên người Cố Văn Lan
cũng rất hợp.
Khê Ngôn đi tới nói: “Anh đang làm gì thế? Mau vào
đi.”
Cố Văn Lan quay vào theo cô, anh ngước mắt lên nhìn
tượng Phật ung dung trang nghiêm, từ bi an tường trên cao, sau đó lại cụp mắt nhìn
cô gái quỳ trên đệm mềm, chắp tay trước ngực, trầm tĩnh mà thành kính.
Anh đút tay trong túi đứng bên cạnh cô, một sợi
hương quanh quẩn bên chóp mũi.
Một lát sau, Khê Ngôn mở to mắt đứng lên, nhìn cô có
vẻ còn chưa đã thèm.
Anh hỏi: “Em nói gì với Bồ Tát thế?”
Khê Ngôn: “Không thể nói.”
Cô đang định xoay người ra ngoài lại bị anh giữ chặt,
anh tỏ ra đứng đắn nói: “Hôm nay đứng trước mặt chư vị Bồ Tát, anh hỏi em một
chuyện,” nói xong lại nhắc nhở cô, “Đây là cửa Phật, không cho nói dối nhé.”
Khê Ngôn cảm thấy anh lại phát bệnh nhàm chán bèn
túm anh ra ngoài, “Anh đừng có nghịch.”
Cố Văn Lan không nhúc nhích mà còn kéo cô lại chỗ
mình: “Em yêu anh bao nhiêu?”
Khê Ngôn sửng sốt, vô thức nhìn về phía tượng Phật,
giống như vị Bồ Tát kia thật sự đang
nhìn hai người bọn họ ồn ào vậy, cô nhanh chóng đẩy anh ra, “Anh làm cái gì thế?
Đứng đắn chút đi chứ!”
Cố Văn Lan nói: “Em chưa biết là ánh sáng cửa Phật
chiếu muôn nơi à? Em đến nơi này là Bồ Tát nhìn thấy rồi nhé, không muốn quấy rầy
sự thanh tịnh của cửa Phật thì nhanh trả lời đi.”
Khê Ngôn vẫn rất mơ hồ, cô nói: “Em không biết…”
Cố Văn Lan có vẻ rất không hài lòng với đáp án này,
anh cười mà như không, nhìn cô chằm chằm.
Cô cũng đành phải bất chấp mà nói: “Yêu nhiều lắm,
được rồi đi thôi.”
“Em gấp làm gì?” Cố Văn Lan vẫn túm lấy cô, “Cái gì
cũng phải công bằng, đến phiên em hỏi.”
“Em không muốn hỏi.”
“Hỏi đi.”
Khê Ngôn hơi sốt ruột nên lặp lại y câu vừa nãy của
anh: “Anh yêu em bao nhiêu?”
Vốn cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng không hiểu
sao khi hỏi xong bỗng dưng cô lại thấy hơi căng thẳng.
Cố Văn Lan liếc tượng Phật rồi nhìn cô, sau đó ung
dung cười cười: “Đoán xem.”
Khê Ngôn: “…”
Cô chán nản nhìn anh bước ra khỏi cửa Phật.
Lúc Cố Văn Lan đến thì vẫn chưa ăn cơm nên những cảnh
còn lại anh không có hứng mà cũng chẳng có sức để đi thăm thú nữa, anh lôi cô đến
cửa khu cảnh quan, tìm chỗ bãi đậu xe, lên xe rồi chạy mất.
Khê Ngôn vẫn thấy hơi tiếc, “Mãi mới đi chơi được một
chuyến, anh cứ coi như đi vận động cho khỏe người cũng được mà.”
“Lúc khác mình xếp kế hoạch đàng hoàng rồi đi.” Cố
Văn Lan bẻ tay lái, quay xe ra tuyến đường chính.
“Anh có thời gian rảnh đâu?” Khê Ngôn gấp áo khoác của
anh lại cẩn thận rồi để lên đùi, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Mà thôi, cho dù có
thời gian thì cũng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cũng được.”
Cố Văn Lan mỉm cười, “Em cứ thế thì anh sợ sẽ có
ngày cậy được chiều mà kiêu đấy.”
Cô nghe thế bèn cười, “Anh mà cũng có lúc sợ à?”
“Sợ chứ,” Cố Văn Lan liếc cô, “Từ lúc có em, càng có
nhiều thứ khiến anh sợ hơn.”
“Sợ cái gì?” Cô nhìn anh chằm chằm.
“Sợ nhất là em lờ anh đi.” Giọng điệu anh rất bình
tĩnh, không giống lúc vui đùa thường ngày, “Từ lúc có em, không lúc nào là anh
có cảm giác an toàn tuyệt đối cả.”
Khê Ngôn cẩn thận ngẫm lại những lời này của anh,
nói: “Có phải anh nói ngược không thế?”
Cố Văn Lan cười cười, “Không nói ngược đâu, sự thật
đấy.”
Cố Văn Lan gọi đồ ăn trong nhà hàng, tới lúc này Khê
Ngôn mới nhớ tới bác sĩ Hướng đi chung, Cố Văn Lan nói anh ta về khách sạn nghỉ
ngơi trước rồi, chờ hai người ăn xong thì sẽ về khách sạn sau.
Khê Ngôn định về khách sạn dọn đồ rồi trả phòng sớm,
không ngờ anh vào phòng xong lại chỉ tìm cách lăn lộn cô, chưa kể đến việc anh
còn vừa ăn cơm xong, tóm lại là có rất nhiều sức lực để hành cô.
Sau khi xong việc anh bèn ôm cô đi tắm rửa
Bác sĩ Hướng ngủ một giấc tỉnh lại thì tinh thần rất
sảng khoái, dọc đường đi đều lảm nhảm kể chuyện của bệnh viện cho Khê Ngôn nghe,
Khê Ngôn đi dạo ở khu cảnh quan cả sáng, chưa kể vừa nãy lại bị lăn lộn hồi lâu,
mệt đến mức muốn thiếp đi nhưng lại cứ phải cố thức để nói chuyện với bác sĩ Hướng.
Cố Văn nói với người ngồi sau xe: “Cậu im lặng chút
đi, đừng có ảnh hưởng đến việc lái xe của tôi.”
Bác sĩ Hướng tặc lưỡi, “Tôi có nói chuyện với cậu
đâu.”
Cố Văn Lan nói: “Giọng cậu làm cô giáo Lý nhà tôi buồn
ngủ đấy,”
Lúc này bác sĩ Hướng mới phát hiện có vẻ không tỉnh
táo lắm, dường như nghĩ đến điều gì, định chế nhạo Cố Văn Lan vài câu nhưng lại
ngại nói mấy thứ không đứng đắn trước mặt phụ nữ bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tới nơi, Cố Văn Lan dẫn vợ về nhà trước rồi lại phải
về bệnh viện
Khê Ngôn mở cửa xe ra rồi lại quay đầu hỏi: “Buổi tối
anh có về không?”
Cố Văn Lan do dự một lát mới nói: “Có.”
Cô cười cười, “Vậy em nấu cơm chờ anh.”
Cố Văn Lan thấy cô cười thì cũng không nhịn được mà
vui vẻ theo, “Ừ.”
Cô xuống xe, nhìn Cố Văn Lan lái xe đi.
Bác sĩ Hướng ngồi trên xe có vẻ hơi hâm mộ, “Vợ chồng
mới cưới đúng là dính nhau như sam mà, đúng rồi, quên hỏi cậu đấy, hai người cử
hành hôn lễ lúc nào vậy? Sao không mở tiệc chiêu đãi tụi tôi nhỉ? Cả thiệp mời
cũng không thèm phát nữa.”
Lúc này Cố Văn Lan mới sửng sốt nhớ lại chuyện cử
hành hôn lễ: “Năm ngoái bọn tôi mới đăng kí kết hôn, hôn lễ chưa kịp làm nhưng
chắc sẽ nhanh tôi.”
Bác sĩ Hướng nghe xong thì thấy hơi buồn cười, “Chắc
á?”
Cố Văn Lan cũng hơi bất đắc dĩ, “Dạo này bận tối mày
tối mặt, cậu mà không nói thì tôi cũng quên mất đấy.”
“Cậu cũng tài thật, mà sao cô giáo Lý nhà cậu không
nhắc à?”
“Cô ấy à…”
Với tính tình của cô ấy thì có lẽ là thấy anh bận
nên không muốn kiếm chuyện khiến anh mệt thêm đây mà.
Cố Văn Lan cảm thấy cô nàng này quả thật quá dễ khiến
anh đau lòng, đau lòng xong rồi lại thấy ngọt ngào.
Khê Ngôn chờ Cố Văn Lan lái xe đi xa, cô không lên lầu
ngay mà ra siêu thị mua đồ ăn, mua xong cô lại về chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi
mới lên ghế sô pha ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại thì trời đã tối bèn nhanh nhẹn
vào bếp nấu bữa tối, làm tầm ba món rồi mới vào phòng tắm tắm rửa.
Cô tắm rửa xong bèn đi đổi nước cho bể cá, suy nghĩ
xem có nên đổi sang hồ cá sinh thái đặt bên cạnh TV không, sau đấy lại mua thêm
bình lọc khí rồi nuôi thêm ít cá…
Cô bận bịu hồi lâu, lúc Cố Văn Lan về thì cô đang xới
đất cho bồn hoa, anh đi tới gõ gõ cửa kính, cô vội quay đầu lại cười với anh, “Anh
về sớm thế?”
Cố Văn Lan dựa lưng vào cửa nhìn cô bận bịu.
Khê Ngôn thấy anh còn đứng đấy bèn nói: “Anh đi tắm
đi, chờ em hâm nóng lại đồ ăn cho anh.”
Cố Văn Lan đi tới ngồi xổm trước mặt cô, bỗng dưng cầm
lấy bàn tay đầy đất của cô
Khê Ngôn giật mình, “Ôi, anh đừng cầm, bẩn đấy.”
Anh ép tay cô vào ngực mình, thâm tình và chân thành
nói: “Cô giáo Lý, em tốt quá.” Lúc trước anh cũng đã từng nói những lời này với
cô, nhưng tâm cảnh của anh lúc ấy lại rất khác với bây giờ.
Khê Ngôn rụt tay lại: “Anh có biết cái áo này của
anh khó giặt thế nào không hả? Đây là cotton đấy!”
Cố Văn Lan: “…”
Cô lại nói: “Chỉ biết gây phiền phức cho em.”
Cố Văn Lan hậm hực phủi đất trên tay, đứng dậy đi tắm
rửa.
Cô vui vẻ cười khanh khách ngoài ban công.
Buổi tối Cố Văn Lan vừa hít đất trong phòng ngủ vừa
nói chuyện kết hôn với cô: “Mình làm mau đi, đừng kì kèo nữa, chọn ngày thành
hôn rồi nhân lúc còn sớm cho xong việc.”
Khê Ngôn đang lật giáo án, nghe thấy thế bèn nhìn
sang phía anh, “Cái gì mà nhân lúc còn sớm cho xong việc cơ?”
“Nhân lúc còn sớm làm để anh còn được toại nguyện.” Anh
hơi hơi thở dốc.
“Nhưng anh có rảnh đâu?” Cô nói: “Thật ra cũng không
vội đâu, chờ anh có rảnh hãy tính.”
“Chờ anh rảnh á,” Cố Văn Lan dừng lại nghỉ một lát,
“Xa vời lắm.”
“Anh bảo tầm hai năm nữa sẽ lên chức phó cao còn gì?”
Khê Ngôn nhìn sách, thờ ơ nói.
“Anh không đợi được hai năm, bên bố mẹ em lại càng
không,” anh lại tập tạ tay, hình như không biết mệt là gì cả, anh cắn răng, “Ai
cũng sốt ruột, có mỗi em không thèm quan tâm.”
“…”
Anh nói: “Cử hành hôn lễ cũng chỉ mất hai ngày thôi,
để anh xin nghỉ.”
Khê Ngôn nói: “Được rồi.”
Hôm sau Khê Ngôn bèn gọi điện thoại hỏi Chu Mộc Lan
xem ngày hoàng đạo gần nhất là khi nào.
Chu Mộc Lan mừng đến nở hoa, bà lập tức tra lịch rồi
nói: “Có có, tháng này… Ờ… Có ngày thích hợp gả cưới nhưng đều không quá tốt,
nhưng mà mùng 6 tháng sau được đấy.”
Khê Ngôn nói: “Để con nói với anh ấy, có nhiều thời
gian chuẩn bị thì cũng ung dung hơn.”
Chu Mộc Lan lại nói: “Mùng 6 tháng sau còn thích hợp
cầu tử nữa.”
Khê Ngôn: “… Mẹ nói cái này làm gì? Năm nay con
không có thời gian… Sang năm cũng thế nữa.”
Chu Mộc Lan: “Mẹ biết rồi, mẹ chỉ mong quá nên lỡ miệng
thôi.”
Khê Ngôn: “À.”
Vào buổi tối, Khê Ngôn nói về ngày kết hôn với Cố
Văn Lan.
Cố Văn Lan nghe thế bèn cau mày nói: “Tháng này
không được à? Giờ mới đầu tháng mà.”
“Chuyện này phải chọn ngày lành tháng tốt mới được.”
Khê Ngôn biết anh không thích mấy tập tục cũ này bèn nói: “Hôn nhân là chuyện lớn
đời người, phải chú ý chút để lấy cái may chứ.”
“Ờ…” Anh lười biếng dựa lưng vào đầu giường, lật
thêm hai trang tài liệu.
Lúc Khê Ngôn chuẩn bị nằm xuống thì nói: “Anh vội làm
gì? Lúc trước có thấy anh nóng lòng thế đâu.”
Anh ném sách sang một bên, “Lúc trước không nhớ tới
thì thôi, bây giờ nhớ rồi thì đương nhiên thời thời khắc khắc mong mỏi rồi.”
Cô tắt đèn ngủ, mới vừa nằm xuống đã bị anh ôm vào
lòng, anh gác đầu lên cổ cô, thì thầm: “Anh không hứng thú với việc cử hành hôn
lễ lắm, chủ yếu là em, dù sao thì con gái ai cũng mong mỏi hôn lễ của mình mà.”
Khê Ngôn sờ sờ tai anh, “Thật ra em cũng không vội…”
Dạo này cô cũng hơi bận việc trong trường.
“Cố ý làm trái với anh đúng không?”
“Thật sự không vội mà.”
Cố Văn Lan không định thảo luận việc vội hay không với
cô nữa, anh ngồi dậy nói: “Em dành chút thời gian đi thử áo cưới đi, đến lúc đó
anh rảnh thì sẽ đi với em, nếu không thì em nhớ chụp ảnh cho anh xem.”
Cô vẫn tỏ ra rất thờ ơ, “Ừ…”
Anh vỗ mông cô, “Em có nghe không hả?”
“Có mà…”
“Em đúng là thiếu đòn!”
Lời
tác giả:
Nhàn rỗi không có việc thì mình tào lao… hai ba bốn năm sáu bảy câu đi.
Đến
đây tôi mới thấy bác sĩ Cố là người không quá có lòng thông cảm với người khác,
anh ấy là người rất sắt đá, ngày trước khi anh ấy quyết định kết hôn thì hoàn
toàn không nghĩ tới Từ Viên, người đã yêu thầm mình từ hồi cấp ba, anh không hề
dao động chút nào, cứ thế dứt khoát chọn cô giáo Lý hợp với mình hơn, cũng làm
mình thấy thoải mái hơn.
Ngay
từ đầu anh ấy thân mật với cô giáo Lý chủ yếu xuất phát từ việc hai người đã là
vợ chồng, bởi vì từ giây phút anh ấy cưới cô giáo Lý thì cũng có nghĩa là cô
giáo Lý trở thành người thân cận nhất với anh ấy, anh ấy muốn thân mật với người
này.
…
Bên
cạnh anh chỉ có người nhà duy nhất là cô giáo Lý, những người khác đều là người
ngoài, những cảm xúc tức giận ấy của anh là do cảm xúc muốn chiếm hữu của một
người đàn ông, cũng như là của một người chồng.
Anh
ấy sẽ yêu cô giáo Lý, có ít nhất một nửa nguyên nhân là chính anh bằng lòng chấp
nhận người phụ nữ này, nguyên nhân còn lại là bản tính dịu dàng của cô giáo Lý
đúng lúc hợp lòng anh. Bởi vì 30 năm trước đây bác sĩ Lý đã từng có được ấm áp,
rồi lại mất đi, thế nên anh khát vọng ấm áp.
Khi
thân mật thành thói quen thì anh cũng không phân biệt được đâu là tình yêu đâu
là tình thân nữa, cho nên anh càng thích cái từ “Chí thân” này hơn, bởi vì xét
cho cùng thì vợ chồng mới là những người thân cận với nhau nhất.
Chỉ
có thể nói anh là người hiểu được ai tốt với mình, hơn nữa mục tiêu cũng rất rõ
ràng. Cho nên chủ nhiệm Lý mới nói anh là người vừa có tâm, lại vừa thông minh.
…
Bác
sĩ Cố là người rất bạc bẽo, mà loại người này một khi có cơ hội để chuyên tình
thì sẽ rất thành thạo.
Nên
nếu đây là một câu truyện về giới thương trường thì có lẽ sự bạc bẽo và chuyên
tình này sẽ càng hấp dẫn hơn.