“Cô ơi, cô và chàng trai khiến cô rung động có ở bên
nhau không ạ?”
Người họ Cố nào đó đột nhiên dừng bước, đế giày dẫm
lên một chiếc lá đỏ.
Gió thu cuồn cuộn lùa vào cửa sổ lớn bên trái hành
lang, khiến góc áo anh tung bay.
Khê Ngôn im lặng một lúc, đáp: “Có.”
Một nữ sinh ngay sau đó bèn hỏi: “Là hồi học cấp ba ạ?”
Khê Ngôn cười cười, “Lúc học đại học.”
Nữ sinh có vẻ hưng phấn với việc hỏi thăm chuyện
riêng của cô, hỏi tiếp: “Đấy là mối tình đầu của cô ạ?”
Khê Ngôn hỏi gì đáp nấy, “Ừ.”
Vẻ mặt của Cố Văn Lan rất khó hiểu, anh cúi đầu,
nhét tay vào túi quần, mũi giày bắt đầu nghiền chiếc lá đỏ dưới chân.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Chia tay?”
“Ơ? Sao lại thế ạ?”
Khê Ngôn nói: “À, bởi vì người kia ấy, ỷ vào mình đẹp
trai nên tìm bạn gái từ đầu đường tới cuối hẻm, lấy không hết xài không cạn.”
Cố Văn Lan: “…”
Lá phong đỏ bị anh đì tới đì lui.
Nữ sinh nói to, “Là một người lăng nhăng à… Sao cô lại
muốn hẹn hò với loại người như vậy ạ?”
Khê Ngôn: “Vì người đó đẹp trai, lúc đấy còn nông nổi,
nghe nói có một người như vậy thì nghĩ muốn thử xem anh ta là người như thế
nào, chỉ muốn trải nghiệm một chút thôi.”
“Vậy trải nghiệm thế nào ạ? Lăng nhăng chắc chắn rất
đáng ghét đúng không cô?” Nữ sinh tức giận nói.
“Lúc hẹn hò với người ta thì chuyên tình nhưng không
chuyên tâm,” Khê Ngôn gật đầu, “Đúng là rất đáng ghét.”
“Vậy cuối cùng chia tay thế nào ạ?”
“Cô đá anh ta.”
Nữ sinh còn định hỏi thêm gì nữa, đã có nam sinh hơi
phiền về đề tài mối tình đầu rồi bèn nhanh chóng ngắt lời, “Cô ơi mình nói chuyện
khác đi, ví dụ như mối tình khiến cô nhớ nhất chẳng hạn.”
Nữ sinh chen miệng, tự xếp cốt truyện, “Nhớ nhất chắc
chắn là sau đấy cô giáo lại gặp một nam sinh ấm áp chữa khỏi vết thương lòng,
đúng hay không ạ?”
Nam sinh giễu cợt nói: “Bạn đọc tiểu thuyết nhiều
quá chứ gì?”
Nữ sinh lườm cậu, hỏi tiếp: “Có phải không cô? Nói
cho bọn em biết người ấy là người thế nào đi.”
Ánh mắt của cả lớp hết sức tò mò, ngoại trừ Chu Vũ
không mấy hứng thú.
Khê Ngôn không đáp lại ngay mà chậm rãi đi lên bục
giảng, cô dựa lưng vào bảng khẽ cười, giọng điệu như vui đùa: “Thông minh, đẹp
trai, kiêu ngạo, có khí phách, nam thần.”
Lá phong đỏ bị nghiền nát…
Các học sinh nữ trong lớp cười ngốc nghếch, cứ như
đã gặp được người thật.
Nữ sinh lại bắt đầu truy hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Vẻ mặt của Khê Ngôn xa xăm, “Chia tay rồi.”
Nữ sinh đột nhiên ủ rũ: “… Tại sao ạ?”
Khê Ngôn bình tĩnh bịa chuyện, “Không hợp.”
Nữ sinh: “Thảo nào lại khó quên đến thế.”
Khê Ngôn: “Quả thật là khó quên.”
Ngoài hành lang, chiếc lá phong đỏ lập tức bị ngũ mã
phanh thây.
Nữ sinh buồn rầu xong lại bắt đầu hứng thú, “Cô ơi,
cô đã yêu đương bao nhiêu lần rồi ạ?”
Gió thu lạnh lẽo, người nào đó cúi đầu không chớp mắt,
nhìn chiếc lá cây đáng thương dưới chân, mặt không đổi sắc.
Khê Ngôn nói: “Cô giáo em xinh như vậy, em đoán
xem.”
Lá phong đỏ đã bị nghiền thành tro…
Phía dưới lớp phát ra âm thanh ồn ào, tự cho rằng
mình đã hiểu.
Chỉ có Chu Vũ tỏ ra kinh thường —— hừ ~ vậy là giỏi ấy?
Nghe tới đó, Cố Văn Lan cam chịu chàng trai lăng
nhăng khiến cô rung động khiêm mối tình đầu năm ấy của cô là anh, chắc chắn là
anh.
Còn nam sinh ấm áp khó quên là quái vật phương nào
chui ra?
Lúc Cố Văn Lan đang định chạy lấy người thì nghe thấy
tiếng nói phiếm ý cười của cô giáo Lý —— “Bên trên, toàn bộ đều là chuyện cô bịa
ra đùa các em.”
Cố Văn Lan: “…”
Học sinh lập tức gào thét, “Không phải chứ!”
Khê Ngôn cười cười, “Bình thường mọi người học tập
áp lực như vậy, cô nói đùa với các em một chút để thả lỏng thôi mà.”
Phía dưới có người nói: “Cô ơi, cô nói vậy bọn em lại
càng thêm áp lực mất!”
Mọi người đồng ý: “Đúng đấy ạ!”
Cố Văn Lan bỗng dưng cảm thấy hơi đau răng.
Muốn mắng người.
Anh quyết định phải dành thời gian trị hết tính xấu
thích trêu người khác của cô giáo Lý nhà mình mới được.
“Ôi? Bác sĩ Cố, anh ở đây à?” Là giáo viên phụ trách
đãi khách lúc nãy.
“Thầy Đái.” Giọng nói bình tĩnh của Cố Văn Lan vang
vào lớp 11-3 khoa xã hội, khiến cô giáo nào đó bỗng dưng hoảng hốt, giật mình,
cuối cùng là cứng người lại, thật lâu sau không nói được lời nào, mà cũng không
dám nói gì.
Thầy Đái tới gần, nói: “Thiết bị âm thanh ở hội trường
đã chuẩn bị xong rồi ạ, tọa đàm cũng sắp bắt đầu, tôi tới để thông báo cho các
giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng sắp xếp cho học sinh vào hội trường.”
Cố Văn Lan gật gật đầu, nói: “Vậy tôi đến chỗ đồng
nghiệp trước.”
——
Trong lúc đang sắp xếp hàng cho học sinh đi vào hội
trường, Khê Ngôn vẫn luôn trong trạng thái như đi vào cõi tiên.
Anh đến đây từ lúc nào?
Nghe được bao nhiêu?
Có khi nào tự luyến không? Cho rằng chàng trai mà cô
từng rung động và mối tình đầu của cô là anh?
May mà cuối cùng cô thêm một câu “nói đùa”, nếu anh
rảnh hơi hỏi tới cũng có thể lấy lệ trả lời.
Hiệu trưởng đứng trên đài đã dõng dạc hùng hồn phát
biểu xong một đoạn diễn văn, sau đó mời nhân viên y tế đi lên bắt đầu toạ đàm.
Người lên bục đầu tiên là chủ nhiệm Biện, ông chính
là người bắt tay với hiệu trưởng ở cổng trường, vừa lên đã bắt đầu diễn thuyết,
“Cái nghề bác sĩ này đã chiếm hơn phân nửa đời tôi, một khi các bạn đã đi vào
ngành này, nó sẽ không thể khiến các bạn phân rõ đâu là cuộc sống lúc đời thường,
đâu là công việc, mà thời gian không làm việc hiếm hoi chúng tôi còn phải viết
luận văn, dạy học, chuẩn bị thi lên chức, nghiên cứu khoa học…”
Khê Ngôn chậm rãi đi ven hội trường, vừa đi vừa dò
xét, đi tới hàng ghế đầu dưới hội trường, cô thấy Cố Văn Lan… ừm, đang ngủ.
Ngủ rất ngoan cố, y tá bên cạnh lén gọi anh vài câu
cũng không thấy động đậy gì.
Chủ nhiệm trên đài đang trong luồng cảm xúc dạt dào
mà lên tiếng: “Mỗi tuần sẽ có một ngày phải làm 24 tiếng, ngày hôm sau lại tiếp
tục làm việc, có lúc làm việc liên tục 36 tiếng…”
Đây là tổng kết: “Đây chính là nghề nghiệp mà tôi muốn
đi theo suốt đời, nghề này phức tạp và rộng lớn, là nơi có thể cho chúng ta hiểu
được sinh mệnh nhỏ bé rồi lại trang nghiêm thế nào, nơi này có hỉ nộ ái ố, có
muôn màu nhân sinh.”
Bài diễn thuyết của ông khiến học sinh rất xúc động,
vỗ tay ầm ầm.
Cuối cùng cũng khiến Cố Văn Lan tỉnh.
Cố Văn Lan vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt nhập nhèm đi lên
đài, không nói lời nào bèn trực tiếp mở folder, con chuột kích vào tệp folder
nào đó, anh nhìn cũng chưa nhìn bèn mở lên folder đầu tiên.
Máy chiếu sau sân khấu hiện lên một lức ảnh, phía dưới
lập tức phát ra âm thanh kinh ngạc, ồn ào muốn nổ tung.
Khê Ngôn nhìn ảnh đang ngủ của mình trên máy chiếu,
được phóng to, góc chính diện… suýt nữa ngất xỉu.
Lúc Cố Văn Lan nhìn rõ hình ảnh trên máy tính cũng
hơi kinh hãi, chẳng qua vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, anh nói: “Từ… Từ bức ảnh trên
có thể khẳng định cô giáo Lý của chúng ta khá xinh đẹp, nếu không tôi phổ cập
cho mọi người về huyệt vị trên mặt nhé?
Khê Ngôn: “…”
Cái người này thật là!!
Lãnh đạo trường: “…”
Đồng nghiệp trong bệnh viện: “…”
Học sinh: “Gì đây? Show ân ái à?”
Học sinh lớp 11-3 khoa xã hội: “Là cô giáo lớp mình!
Bác sĩ Cố, bác sĩ có quan hệ gì với cô giáo của bọn em thế ạ?”
Khê Ngôn che mặt chuồn mất.
Chính cô cũng không có chút ấn tượng nào với bức ảnh
kia, trong ảnh cô đang nhắm mắt, có lẽ là đang ngủ, từ bối cảnh có thể khẳng định
cô đang nằm trong sô pha phòng khách, hơn nữa chắc chắn là vào ban ngày.
Duy chỉ có một lần cô nằm ngủ trên sô pha phòng
khách, hơn nữa nếu là lúc anh có ở nhà, vậy chỉ có thể là vào thứ sáu tuần trước,
hôm hai nhà chuẩn bị gặp mặt.
Còn dám chụp ảnh!
Sau đấy Khê Ngôn bị các thầy cô giáo trêu chọc rất
lâu.
Đặc biệt là cô giáo Hà, rảnh rỗi không có việc bèn
thích cầm cà phê lượn quanh chỗ cô tặc lưỡi, “Giấu nghề siêu quá nha, bình thường
nhìn im lặng không tiếng động, không nghĩ tới lại là một quả bom nổ chậm, bùm một
cái!”
Buổi tối Cố Văn Lan về đến nhà, tắm rửa ăn cơm xong,
vừa về phòng nằm lên giường đã bị ép cung: “Sao trong folder kia của anh lại có
ảnh em hả?”
Cố Văn Lan tỏ ra trầm ngâm suy nghĩ một lát, nói:
“Thật sự không phải em lén bỏ vào đấy chứ?”
“Em mà là người nhàm chán vậy sao?” Khê Ngôn hơi bất
đắc dĩ, “Mà thế này là thế nào? Sao trong tài liệu tọa đàm của anh lại có hình
em?”
“Để anh nghĩ đã.” Cố Văn Lan mò điếu thuốc trên tủ đầu
giường lên cắn cắn.
Folder để chiều nay tọa đàm anh chỉnh nhân lúc nghỉ
trưa ở bệnh viện, làm xong up thẳng lên hòm thư, đồng thời còn gửi luôn ảnh chụp
lén cô giáo Lý trong điện thoại anh lên đấy, hôm đó anh trực ban 24 tiếng, cộng
thêm hôm sau phải trực ban nửa ngày, cho nên trong 36 tiếng đồng hồ, hơn phân nửa
thời gian anh ở trong phòng mổ, về đến nhà tắm rửa xong mới download email xuống
dưới.
Nhưng hai folder tải xuống cùng lúc, còn cùng đường
dẫn, anh mệt đến không mở mắt nổi nên download xong bèn cop luôn ra USB…
Cố Văn Lan hồi tưởng xong xuôi, nói: “À đúng rồi,
chuyên tình nhưng không chuyên tâm là có ý gì thế?”
Khê Ngôn hơi sửng sốt, không ngờ anh bỗng dưng chuyển
đề tài, “Ý là anh dù lăng nhăng nhưng cũng coi như chính nhân quân tử, lúc anh
hẹn hò với em chả phải chỉ toàn tâm toàn ý với em thôi à?”
Cũng không có tình huống chân đạp hai thuyền gì đó,
cho nên anh coi như chuyên tình, nhưng không chuyên tâm.
Cố Văn Lan ngậm điếu thuốc híp mắt, “Chuyện đó có an
ủi em được bao nhiêu không?”
Khê Ngôn kéo chăn bông, quay người tắt đèn ngủ rồi nằm
xuống, thì thào nói: “Nhưng anh không chỉ vậy với một mình em.” Im lặng trong
chốc lát, cô lại hỏi: “Anh chụp hình em làm gì?”
Cố Văn Lan nói: “Bùa bình an.”
Bùa bình an ý là…
Trừ tà!!
Khê Ngôn thoáng cái ngồi dậy trừng mắt với người nằm
bên cạnh, sau đấy lại lặng lẽ nằm xuống.
Một lúc sau cô nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, Cố
Văn Lan vén chăn lên xích lại gần, Khê Ngôn còn có thể cảm nhận mặt cô đang bị
anh sờ, cô mở mắt ra thì thấy anh đang chống nửa người trên nhìn cô chằm chằm.
Ngón tay anh sượt qua má cô, “Khi đó anh làm em đau
lòng hả?”
Cô mím môi, mạnh miệng nói: “Không, anh chưa có chức
năng đó đâu.”
Cố Văn Lan nhếch mép, giọng nói mang theo ý cười:
“Khê Ngôn.”
Hiếm khi anh gọi tên cô đàng hoàng như vậy, mỗi lần
như thế cô cũng không rõ anh đang mưu tính điều gì, tim Khê Ngôn bỗng đập thình
thịch, cô nhỏ giọng trả lời anh: “Gì thế?”
Tay anh luồn lên cổ cô, đỡ gáy cô lên, “Bây giờ còn
thích anh không?”
Khê Ngôn ngơ người, nhanh chóng hồi thần mạnh miệng:
“Trước đây em cũng chẳng thích anh lắm.”
“Nói dối.”
Những lời này của anh cơ hồ được thốt ra sát môi cô,
hơi thở quanh quẩn nơi đây, tiếp đó là nụ hôn của anh, môi lưỡi triền miên ôn tồn,
hàm răng anh cọ nhẹ vào bờ môi cô, cảm giác vừa đau vừa tê dại khiến người ta
hơi khó chịu.
Cô đẩy anh ra, nói: “Anh… Đủ chưa? Anh đã gặm 5 phút
rồi đấy.”
“Ý em là mình nên tiến hành bước tiếp theo đúng
không?” Anh bỗng dưng hiểu ra, cười tới vô lại, “Đến, há miệng, làm anh….”