Lớp 11-3 khoa xã hội hôm nay xảy ra một chuyện,
trong lúc nghỉ trưa có một bạn học nữ bị bắt gặp… tiến hành hoạt động không
trong sáng với nam sinh lớp 11-2.
Chủ nhiệm Phương của phòng giáo dục xách bạn nữ đó tới
chỗ giáo viên chủ nhiệm của cô bé là cô giáo Lý, bắt đầu tái hiện lại tình cảnh
lúc đó.
“Hoạt động không trong sáng?” Khê Ngôn nghe tới sững
sờ, không kịp phản ứng.
“Chính là yêu sớm!” Chủ nhiệm Phương của phòng giáo
dục rất tức giận, “Không biết hai đứa này đã yêu đương bao lâu rồi, nếu không
phải hôm nay tôi nhàn rỗi đi kiểm tra thì có lẽ sẽ thành hậu quả khôn lường mất!”
Chỉ là yêu đương thôi, làm gì khoa trương đến thế…
Khê Ngôn không nói gì.
“Sao nào!” Chủ nhiệm Phương trừng cô.
“Không ạ.” Khê Ngôn nhanh chóng cúi đầu trước cái
ác.
Chủ nhiệm Phương dường như vô cùng căm giận vấn đề
yêu sớm, “Đây là học sinh lớp cô, tôi cũng đã nói với cô giáo Vạn lớp bên cạnh
rồi, chuyện này phải giải quyết thật ác liệt, tuyệt không nương tay! Tôi quyết
định sẽ phê bình trước toàn trường! Ngày mai cô bảo cha mẹ con bé đến đây gặp
tôi.”
Nữ sinh đó nghe thế lại đẫm lệ, khe khẽ nức nở.
“Chủ nhiệm Phương, thầy chờ chút ạ.” Khê Ngôn dẫn nữ sinh ra khỏi phòng làm việc.
“Cô ơi cô…” Sau khi đi ra Tiếu Bối Ninh vừa khóc
thút thít vừa gọi Khê Ngôn.
Khê Ngôn dẫn cô bé tới một góc, rút khăn giấy ra đưa
cho cô bé, khẽ nói: “Đừng khóc, em về phòng học đi, cô đi nói chuyện với Chủ
nhiệm Phương, sẽ tận lực xin được xử lí kín.”
Tiếu Bối Ninh lau nước mắt, “Nhưng mà Chủ nhiệm
Phương nói sẽ mời phụ huynh đến ạ…”
Khê Ngôn sờ đầu cô bé: “Nếu quả thật mời phụ huynh đến
thì cô sẽ nói chuyện với bố mẹ em để khơi thông một chút, bố mẹ em nhất định sẽ
hiểu.”
Cô dỗ dành mấy câu mới khuyên được Tiếu Bối Ninh về
phòng học, sau đó cô quay về phòng làm việc tìm Chủ nhiệm Phương.
“Chủ nhiệm Phương, chuyện này dù sao cũng đề cập tới
vấn đề riêng tư, phê bình trước toàn trường có khi sẽ ảnh hưởng không tốt tới
tâm lí học sinh đâu ạ?” Khê Ngôn rót nước cho ông, “Hiện tại các em ấy đã học lớp
11 rồi, đang có áp lực học tập, hơn nữa chuyện này, chỉ sợ…”
“Cô giáo Lý, tôi hiểu nỗi lo của cô,” Chủ nhiệm
Phương nói đến khô họng bèn uống nước nhuận giọng, sau đó nói: “Nhưng chuyện
này nếu không xử lí nghiêm, lỡ khiến các bạn học khác học theo thì sao, như thế
thì sẽ ngày càng trắng trợn táo bạo, đến lúc đấy còn quản lí thế nào được nữa?”
Khê Ngôn cắn môi dưới tổ chức ngôn ngữ, nói: “Chủ nhiệm Phương, tôi
làm giáo viên, cảm thấy phương diện hàng đầu mà chúng ta nên cân nhắc là sự khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần của học sinh, tâm lý và sức
khỏe học sinh tốt mới có thể nghiêm túc học hành, đúng không? Các em ấy
dễ bị tác động, tâm lí cũng chưa cứng cỏi, nếu hai người bọn họ bị đả
kích vì hình phạt này, hậu quả mới đúng là không dám tưởng tượng, thầy
thấy sao ạ?”
Chủ nhiệm Phương nghe xong cảm thấy cũng có lý, do dự
một chút, nói: “Để tôi xem cô giáo Vạn bên kia nói thế nào.”
May mà ý tưởng của cô giáo Vạn giống Khê Ngôn, cũng
cảm thấy chuyện này không nên công khai, chuyện họ cần suy xét hàng đầu là bảo
vệ và tôn trọng quyền riêng tư và tự tôn của học sinh.
Chủ nhiệm Phương cũng hết cách đành nói: “Được rồi,
hai người các cô chỉ biết bênh học sinh của mình thôi, nhưng mà bên cha mẹ học
sinh nhất định phải thông báo, với lại các cô phải làm tốt tư tưởng công tác
cho học sinh đi, đừng để chúng giẫm lên vết xe đổ.”
Hai người liên thanh đồng ý.
Gần nhất cô nhiều việc, cái tên nhãi Chu Vũ kia vừa
thấy cô liền chạy mất, cứ như sợ cô đòi nợ, cô chỉ là muốn biết tình huống một
chút xem chuyện 8 vạn kia là thế nào mà thôi.
Nhưng cậu không muốn nói bất kì điều gì, cô lại
không liên hệ được cho bố mẹ cậu, Khê Ngôn cũng bó tay.
Buổi chiều thứ năm tuần này có tiết tự học, Khê Ngôn
tính toán sinh hoạt lớp, muốn nói với học sinh về đề tài yêu sớm. Vậy nên hai
buổi tối gần đây cô đều dành thời gian để viết một bản thảo.
Buổi tối soạn bài xong cô mới bắt đầu viết, viết mấy
đoạn mở đầu đều không khiến mình thỏa mãn lắm nên xé đi để sang bên cạnh.
Cô ngồi viết ở bàn trà, lúc không có linh cảm sẽ
nhìn cá vàng chằm chằm, đại khái cũng có thể nghẹn ra mấy câu rất văn nghệ, mãi
đến 11h tối cô mới viết được mấy dòng, cuối cùng vặn eo lấy quần áo đi tắm.
Không lâu sau Cố Văn Lan cũng về, anh vừa vào nhà
bèn cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, kéo lỏng cà vạt ngồi xuống, thấy trên bàn
trà có một quyển vở đang mở bèn tiện tay cầm lại nhìn.
Các bạn, cô biết, thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì luôn dễ dàng nảy
sinh tình cảm, các em nghĩ tới tình yêu, cô cũng có thể thông cảm, bởi
vì cô cũng đã từng ở độ tuổi như các em, từng hướng tới ái tình, cũng
từng rung động trước chàng trai trong sáng nào đó.
…
Cố Văn Lan nhìn tới đây bèn nhướng mày, tiếp tục.
Tình cảm là không thể kìm nén, càng không thể đột
nhiên biến mất, cứ thế cắt đứt sẽ chỉ càng làm ta thêm rung động.
Cô cũng từng trải qua.
…
Cố Văn Lan hừ lạnh, đọc tiếp.
Nhưng cô hy vọng các em có thể kiềm chế, các em…
Sau khi đọc xon Cố Văn Lan bèn dựa lưng vào sô pha,
lật đi lật lại xem mãi, đến tận khi cô giáo Lý nhà anh tắm rửa xong ra ngoài thấy
thứ anh đang cầm trong tay mới vội vàng chạy lại cướp, anh đứng lên giơ quyển
sách lên cao.
Khê Ngôn túm lấy cố áo anh, “Ai cho anh xem trộm đồ
của em hả! Mau trả đây!”
Cố Văn Lan rũ mắt nhìn cô, nhạt nhẽo thuật lại những
gì cô viết trong sách, “Bởi vì cô cũng đã từng ở độ tuổi như các em, từng hướng
tới ái tình, cũng từng rung động trước một chàng trai trong sáng nào đó.”
Khê Ngôn đỏ mặt, cố gắng giật lấy, thậm chí còn giật
bung cúc áo anh ra, “Đồ đáng ghét Cố Văn Lan! Đưa cho em!”
Anh cong môi cười cười, “Tình cảm là không thể kìm
nén, càng không thể đột nhiên biến mất, cứ thế cắt đứt sẽ chỉ càng làm ta thêm
rung động.” Anh cố tình dừng lại một hồi, mới nói: “Cô cũng từng trải qua.”
Khê Ngôn: “…”
Cô tức giận đến nỗi đấm vào ngực anh, không nghĩ tới
lại bị anh ôm vào lòng.
Vẻ mặt anh rất thờ ơ, “Cô giáo Lý quả khiến tại hạ bội
phục, tình sử quả thật phong phú, em nói cho anh nghe chút, chàng trai trong
sáng nào đã khiến em rung động đến mức đấy vậy?”
Hự… Cô viết vậy là để học sinh biết cô không chỉ nói
miệng với bọn họ, khiến bọn họ biết rằng cô giáo mình cũng là người từng trải,
cho nên cũng thật sự đồng cảm với chính mình.
Đây đại khái là cách hiệu quả nhất.
“Anh có phiền hay không hả?” Khê Ngôn nói: “Trả bản
thảo cho em, mấy ngày nữa sinh hoạt lớp em còn cần.”
“Bản thảo dành cho sinh hoạt lớp?” Cố Văn Lan cười,
“Anh còn tưởng em làm thơ cơ, chua quá thể.”
“Anh mới chua.”
“Đến đây đến đây, em nếm thử đi.”
“…”
Sinh hoạt lớp lần này Khê Ngôn cũng khá coi trọng,
dù sao cũng còn liên quan đến đề tài yêu đương, cô muốn dẫn đúng đường cho những
học sinh đang trong tuổi dậy thì, tuyên truyền một ít tư tưởng tích cực cho bọn
họ, nên vừa tan học cô đã cầm bản thảo tẩy tẩy xóa xóa, sửa xong lại cảm thấy bản
ban đầu hay hơn.
Tóm lại, cô đã không thể tự kiềm chế.
Cô giáo Hà bưng cà phê sang chỗ cô, nói: “Khê Ngôn,
cậu biết năm nay trường mình sẽ mời những chuyên gia nào về trường tọa đàm
không?”
Khê Ngôn cười: “Cho dù là ai đi nữa thì chắc chắn đều
có bác sĩ y tá.”
Hàng năm trường học sẽ mời một nhóm chuyên gia tới
đây tiến hành tọa đàm cho học sinh, nhất là học sinh lớp 12, chủ yếu là định hướng
cho học sinh lớp 12 xem sẽ chọn trường đại học nào, ngành nào, cuộc tọa đàm này
nhằm giúp các em học sinh có một hiểu biết cơ bản với ngành nào đó.
Về phần hàng năm đều mời người ở bệnh viện thì còn
có một mục đích khác, đó là phổ cập kiến thức y học cơ sở cho toàn bộ giáo viên
và học sinh, ví dụ như cách cấp cứu, mặc kệ thế nào thì đây cũng là một hoạt động
ý nghĩa và thực tế.
Trường học cực kì chú trọng chương trình này, yêu cầu
toàn bộ thầy cô và học sinh không được vắng mặt.
“Khối 11 của chúng ta là chiều thứ năm,” Cô giáo Hà
nói, “Hôm đó có tiết tự học đúng không? Hình như là sắp xếp cho người ở bệnh viện
đến trước thì phải.”
Khê Ngôn lập tức lộ vẻ mặt đau khổ.
Cô giáo Hà bật cười, “Ơ? Sao thế?”
Khê Ngôn im lặng thở dài.
Bản thảo cô chăm chỉ chuẩn bị hai ngày đêm cứ thế bị
nước cuốn trôi.
Buổi tối cô vẫn ngồi sửa chữa bản thảo, cuối tuần
này không xài được thì còn có cuối tuần sau.
Lúc Cố Văn Lan về nhà có nói cho cô nghe một chuyện
khiến cô cảm thấy hơi ngoài ý mốn, anh nói người của bệnh viện anh sẽ đến trường
cô tọa đàm.
Khê Ngôn quay ghế lại đối diện với anh, “Trường em mời
người từ bệnh viện anh á?”
Cố Văn Lan đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc
tài liệu, anh ừ một tiếng, nói: “Anh chính là một trong những người bị phái đi
đây này.”
Khê Ngôn chỉ à một tiếng rồi quay lại tiếp tục sửa bản
thảo.
Thật ra ngoại khoa tim mạch vốn chọn bác sĩ Hướng,
sau đấy Cố Văn Lan lại chủ động xin đi giết giặc, vốn dĩ chủ nhiệm Lục sắp xếp
cho anh tọa đàm với học sinh lớp 12, nhưng anh lại tự chọn lớp 11…
Lý do của anh vô cùng ngay thẳng hào hùng: “Vừa đi
làm lại vừa tiện gặp cô giáo Lý nhà em.”
Đỉnh đầu của chủ nhiệm Lục xẹt qua một đống dấu ba
chấm, duyệt.
Cậu là người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước cậu
quyết định.
2h chiều thứ năm, hiệu trưởng tự dẫn một nhóm giáo
viên khối 11 ra cửa đón tiếp người từ bệnh viện tới, Khê Ngôn làm chủ nhiệm lớp
cũng đứng trong hàng ngũ này.
Trước cửa cổng trường còn treo khẩu ngữ, viết: Nhiệt
liệt hoan nghênh các vị thiên sứ áo trắng, nam thần áo trắng đền trường học
chúng ta.
Một chiếc xe hơi dừng trước cửa trường học, trên xe
lục tục có người đi xuống, các bác sĩ mặc áo blouse, y tá mặc đồng phục y tá, Cố
Văn Lan là người xuống cuối cùng, quanh thân được bao bởi một tầng ánh sáng, chậm
rãi lại lười biếng.
Khê Ngôn nghe thấy một trận xôn xao ở bên cạnh, cô tổng
kết lại mấy lời khen ngợi bằng hai chữ rất hàm súc: Đẹp trai.
Dẫn đầu đoàn không biết là bác sĩ nào, hiệu trưởng bắt
tay với ông, trò chuyện hai câu rồi dẫn mọi người vào.
Khê Ngôn liếc Cố Văn Lan, có lẽ anh ngủ một giấc ở
trên xe đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, hơi cúi mặt im lặng đi theo đoàn, vẻ mặt lạnh
lùng và hơi không kiên nhẫn.
Cô giáo Hà nói nhỏ: “Đẹp trai thì đẹp trai thật,
nhưng nhìn hơi khó tính thì phải? Những người còn lại có vẻ rất hiền lành.”
Khê Ngôn đáp lại: “Chắc chưa tỉnh ngủ ấy mà.”
Chỗ mở tọa đàm được sắp xếp ở hội trường, đúng là hội
trường vừa được sửa xong từ tuần trước nhưng thiết bị loa đài các thứ đều đã
cũ, hôm qua lúc kiểm tra vẫn còn dùng tốt, hôm nay không hiểu sao lại có vấn đề,
loa không dùng được dù kết nối vẫn bình thường, máy tính micro cũng đều bình
thường.
Hiệu trưởng đành phái một giáo viên hậu cần ra ngoài
mua đồ mới.
Thế là phải hoãn giờ tọa đàm lại.
Hiệu trưởng nhanh chóng mời mấy vị nhân viên y tế
vào phòng họp nghỉ ngơi.
Cố Văn Lan ngồi tới nhàm chán, hoàn toàn không có hứng
nói chuyện, tâm tư bắt đầu chộn rộn, anh đứng lên hỏi giáo viên phụ trách đãi
khách địa chỉ, nói muốn tới bắt chuyện với học sinh trước.
Giáo viên kia rất nhiệt tình, “Để tôi đi với anh.”
Cố Văn Lan nở nụ cười, “Tôi đến thăm vợ tôi, anh đi
theo làm gì?”
Giáo viên nọ: “…”
Thừa dịp tọa đàm chưa bắt đầu, Khê Ngôn bèn tranh thủ
tiến hành sinh hoạt lớp, bản thảo cô có mang tới, nhưng lâm thời cảm thấy… Cố
Văn Lan nói đúng, quá chua, cô không nói nổi.
Vì thế quyết định nói tới đâu thì hay tới đó.
Cô khẽ gõ bàn, nói: “Tranh thủ thời gian, cô muốn
nói với các em về chuyện yêu đương một chút.”
Nháy mắt học sinh bên dưới nhìn hết lên bục giảng,
xem ra rất hứng thú với đề tài này, đặc biệt là Tiếu Bối Ninh mấy ngày trước bị
bắt gian tại trận, vẻ mặt từ ngạc nhiên trở lên nghiêm túc.
Khê Ngôn hắng giọng nói: “Cô cũng đã từng là học
sinh cấp ba nên rất hiểu tâm trạng của các bạn, cô cũng giống các em, từng có
loại tình cảm, ừm…” Cô hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Tò mò và khát vọng với người
khác giới.”
Phía dưới có người cười, “Cô giáo cũng từng yêu sớm ạ?”
Khê Ngôn cười mà không tiếp lời, cô nói: “Các bạn
cho rằng phụ huynh và thầy cô giáo không cho phép các em yêu đương ở tuổi này
là bắt các em kìm chế tình cảm, là một hành vi vô nhân đạo, thậm chí có người
còn cho rằng, càng ép buộc thì càng phản tác dụng, điểm này cô không phủ nhận,
nhưng các em đã từng nghĩ đến tâm trạng của bố mẹ chưa?”
Phía dưới im lặng.
Khê Ngôn: “Cô không phản đối chuyện yêu đương của
các em, đang trong tuổi yêu đương, gặp được người mình thích thì thấy mở cờ trong
bụng, gặp phải chuyện vui thì hưng phấn, đây là chuyện rất tốt đẹp, đây là cảm
xúc mà thanh xuân sẽ có.”
Chu Vũ mím môi, cứ mãi nhìn cô.
Khê Ngôn: “Nhưng thanh xuân của các em không chỉ có chuyện yêu đương, các em vẫn còn phải đi học, các em không thể chỉ suy nghĩ về tình cảm
và niềm vui, các em còn có thi cử, có thành tích, có tương lai, các em
còn rất nhiều thời gian, cho nên vì sao không biến tình cảm và niềm vui
thành động lực để tiến về phía trước, để chào đón tương lai rộng mở
trước mắt?”
Cố Văn Lan đi qua phòng học nào đó thì nghe thấy học
sinh bên trong đang đặt câu hỏi.
“Cô ơi, cô và chàng trai khiến cô rung động có ở bên
nhau không ạ?”