Khê Ngôn không muốn tình huống trở lên quá xấu hổ.
Một giây trước Na Côn còn tự cho là quan hệ của bọn
họ rất mập mờ trước mặt mọi người, một giây sau cô lại phản chiến thì… ừm,
không tốt lắm đâu?
Thật ra quan trọng nhất là thái độ của Cố Văn Lan,
do anh không chủ động qua đây nhận cô khiến cô mới sinh ra một loại cảm giác
như hai người có quan hệ lén lút nào đó, mà anh muốn dấu diếm chuyện gì đấy…
Cho nên mới buột miệng thốt ra từ “biết”.
Tóm lại trong thời khắc ấy cô cân nhắc đủ mọi chuyện
lung tung vớ vẩn, thế nhưng lại vô tình quên mất cảm nhận của Cố Văn Lan.
Chẳng qua nếu anh đã mở miệng rồi, tuy rằng nói mấy
thứ rất linh tinh, cái gì mà tâm sự nhân sinh triết học… Nhưng lúc này cô không
dám làm trái ý anh, bởi vì nếu cô dám thì thiếu gia này lại phát cáu cho xem.
Một chiếc ghế vòng bán nguyệt đã kín chỗ hơn phân nửa,
chỗ Cố Văn Lan lại rộng, cô chạy tới im lặng ngồi cạnh anh.
Nhưng hình như điều này cũng không thể trấn an vị
thiếu gia họ Cố nọ…
Người xung quanh tò mò không nhịn nổi, thỉnh thoảng
nhìn tới chỗ họ mấy lần, chẳng qua thấy vẻ mặt của thiếu gia nhà họ Cố vẫn
không tốt đẹp cho lắm bèn giả vờ như không có chuyện gì mà bắt đầu trò chuyện,
lại vừa liếc nhìn biểu cảm của Na Côn.
Na Côn tỏ ra không vui, nghĩ thật mất mặt.
Chờ người xung quanh không chú ý tới họ nữa, vẻ mặt
của Cố Văn Lan càng thêm khó chịu, đoán chừng là không muốn phát tác tại chỗ
nên vẫn nín nhịn, suýt nữa tức đến khó thở à nha…
Chẳng qua Cố thiếu gia ăn mềm không ăn cứng, rất dễ
dỗ.
Khê Ngôn nhanh chóng cười với anh, chủ động lên tiếng:
“Anh uống cái gì vậy?”
Nhưng Cố Văn Lan không nể mặt chút nào, “Liên quan đến
em à? Chúng ta chỉ là quen biết thôi, uống gì kệ anh!” Anh còn đặc biệt nhấn mạnh
hai chữ —— quen biết.
Khê Ngôn suy nghĩ một lát, cứ thế cầm tay anh, khẽ hỏi: “Anh giận à?”
Nếu như anh giật tay ra thì đúng là xấu hổ chết người…
Lạ là Cố Văn Lan không chỉ không giật tay ra mà còn
hơi nắm lại tay cô, nhưng vẻ mặt vẫn rất tệ, thậm chí còn lạnh lùng cười: “Anh
giận? Vì sao anh giận hả? Em đoán xem?”
Khê Ngôn: “…”
Loạt hành động kì dị này khiến Khâu Nam ngồi cạnh
nhìn tới sửng sốt, lần đầu tiên anh thấy Cố Văn Lan ấu trĩ như vậy thì không phản
ứng kịp, thế nên bèn thò lại gần nói với âm lượng mà anh tự cho là nhỏ: “Hai
người làm cái gì vậy?”
Cố Văn Lan vẫn còn tức giận, không thèm hé răng.
Khâu Nam tiếp tục nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, trước khi kết hôn cậu trêu ghẹo con gái nhà người ta thì chỉ coi là chơi bời thôi, nhưng sau
khi kết hôn mà vẫn không biết nặng nhẹ thế thì là hạ lưu thật đấy!”
Cố Văn Lan nghe vậy bèn vô ý thức nắm chặt tay Khê Ngôn, anh liếc
sang thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường bèn quay lại nói với Khâu Nam: “Cmn
cậu có bệnh à?”
Khâu Nam thấy anh phản ứng vậy bèn vui tươi hớn hở mỉm
cười, đại khái hiểu rõ mọi chuyện, vợ chồng nhà người ta giận dỗi đây mà, cơ mà
Cố Văn Lan đúng là… chậc chậc, khiến anh mở rộng tầm mắt.
Chẳng qua người phụ nữ này đáng sợ đến vậy à? Cứ thế khiến Cố Văn Lan nhượng bộ, hơn nữa nhìn anh là biết người ta dỗ đúng chỗ rồi.
Khâu Nam nói với Cố Văn Lan: “Nếu cậu muốn dùng
phòng nghỉ của tôi có thể tùy thời mở miệng.” Nói xong bèn cầm ly Brandy dịch
ra xa, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng.
Thật ra cũng không riêng tư hoàn toàn, bên cạnh còn
ngồi một đám người không liên quan.
“Anh ăn tối chưa thế?” Khê Ngôn hỏi anh.
“…” Anh không nói lời nào, chỉ hơi hơi liếc cô.
“Cơm trưa em chuẩn bị anh đã ăn chưa?”
“…”
“Anh nói đi chứ.”
Giục ba lần bốn bận, cuối cùng Cố Văn Lan cũng miễn
cưỡng mở miệng phật, “Chưa, ăn rồi, không muốn nói chuyện.”
Khê Ngôn: “…”
Được rồi, bằng lòng mở miệng nghĩa là đang nguôi giận.
Khê Ngôn không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi cạnh Cố
Văn Lan nắm tay anh.
Cố Văn Lan quay đầu tìm Khâu Nam, Khâu Nam thấy bèn
lại gần, không biết Cố Văn Lan nói với anh điều gì mà trước khi đi Khâu Nam
nhìn Khê Ngôn gật đầu với cô rồi mới đi ra.
Lúc Khâu Nam trở lại cầm một ly nước trái cây màu
vàng đưa cho Cố Văn Lan, Cố Văn Lan lại đưa cho cô.
Khê Ngôn nhận lấy bằng một tay, uống một ngụm mới biết
đây là nước chanh, nhiệt độ bình thường.
Lúc uống nước chanh cô cố ý quan sát một lát, phát
hiện người ở đây không mấy thân với Cố Văn Lan, từ lúc cô ngồi xuống đến bây giờ
mới thấy Cố Văn Lan chỉ trò chuyện khá thân thiết với người ngồi cạnh anh.
Về phần những người khác, nếu có nói chuyện với anh
Cố Văn Lan cũng chỉ khách sáo mà nói qua loa hai câu.
Hơn nữa lúc nói chuyện, những người đó len lén liếc
cô, ánh mắt đầy tò mò, hình như đang chờ tiết mục máu chó song long tranh châu
thì phải.
Nói chung Khê Ngôn ngồi cũng không thoải mái, hơn nữa
ngày mai cô phải đi dạy nên không thể thức quá khuya, cô nhìn điện thoại vài lần,
đã 9h, đang ngồi suy nghĩ xem có nên đề nghị về với Cố Văn Lan hay không.
Lúc này Cố Văn Lan bỗng dưng tâm ý tương thông với
Khê Ngôn mà nắm tay cô đứng lên, cũng chỉ chào hỏi Khâu Nam rồi kéo cô đi không
quay đầu lại.
Sau khi đi ra, khí lạnh bỗng ập tới.
Trước cửa quán bar là một con phố, ở bên này đường
phố đều là cửa hàng như quán bar hoặc quán cà phê, còn phố đối diện là một quảng
trường trống, có tốp năm tốp ba đôi uyên ương đang hẹn hò.
Khê Ngôn giật nhẹ áo khoác trên đầu, cố gắng theo kịp
bước chân của anh, nói: “Cứ đi vậy luôn có ổn không? Hôm nay là ngày khai
trương tiệm của bạn anh đúng không? Thật ra có thể ở thêm…”
Anh bỗng dưng quay người lại, cô đi sát phía sau
không kịp tránh liền đụng trúng ngực anh.
Cố Văn Lan rũ mắt nhìn cô: “Sao? Cảm thấy gặp bạn
mình chưa đủ à? Không nỡ?”
Khê Ngôn bị từ “bạn” được anh cố ý nhấn mạnh kia tức
giận đến không nói nổi bèn rút tay anh ra, không nói lời nào định đi mất.
Cố Văn Lan lại túm lấy tay cô, “Xe không ở hướng
kia.”
Cơ hồ là anh dắt cô đi, đến chỗ bãi đỗ xe bèn áp cô
vào cửa xe, sau đó lập tức nâng cằm Khê Ngôn lên hôn cô, nụ hôn này mang theo cảm
xúc nào đó, không dịu dàng như ngày thường.
Khê Ngôn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng bờ môi và đầu
lưỡi của anh mềm mại tới vậy, lại luôn khiến cô đau.
Chóp mũi cọ qua sườn mặt Khê Ngôn, vết chai trên bàn
tay lưu luyến chỗ cổ, đầu lưỡi len lỏi trong miệng cô, lấy tư thế chiếm hữu mà
tiến vào, mạnh bạo như muốn đánh giặc.
Đêm đó quả thật Cố Văn Lan tìm mọi cách lăn lộn cô,
như đang đòi nợ.
Khê Ngôn đại khái cũng hiểu rõ rồi, chọc giận anh
xong thì dỗ dành thế nào cũng tốn công vô ích thôi, bởi cuối cùng vẫn sẽ bị anh
xách lên giường ăn tươi nuốt sống, cũng vì chỉ thế mới có thể khiến anh thoải
mái.
Hôm sau Khê Ngôn dậy muộn nửa tiếng, ngay cả bữa
sáng cũng không kịp làm, lúc đứng ở huyền quan xỏ giày còn không quên nhắc anh
đến bệnh viện rồi nhớ đi mua đồ ăn.
Thời gian trước dạ dày anh không thoải mái nên dạo
này cô cũng chỉ nấu cháo vào bữa sáng.
Hôm nay Cố Văn Lan không vội ra ngoài, anh tựa bên tủ
giày nói mát: “Sao hôm nay em dậy muộn vậy?”
Khê Ngôn trợn mắt nhìn anh, quyết định không thèm chấp
nhặt với Cố Văn Lan nữa, xỏ giày ra cửa.
Sau khi đến bệnh viện Cố Văn Lan thấy quả nhiên hơi
đói, trước đây ba bữa cơm anh ăn không đúng giờ, bữa sáng nhớ ra thì ăn, không
có thời gian thì thôi, từ khi lừa được cô giáo Lý về nhà tiêu chuẩn ăn uống ngay
lập tức tăng lên.
Dạo này dạ dày anh bị cô chiều, chỉ cần không ăn sẽ
đói đến mờ mắt.
Xem ra sau này trừ cuối tuần thì nên kiềm chế một
chút mới được.
Cố Văn Lan vuốt bụng đến phòng khám, thấy có một y
tá đang gặm bánh mì.
Y tá nọ vừa thấy anh bèn nhanh chóng giấu bánh mì
đi, vội vàng lau miệng cười nói: “Bác sĩ Cố, buổi sáng tốt lành.”
Cố Văn Lan đứng yên trước mặt cô, do dự một lát còn
cố tình hỏi: “Ăn cái gì đấy?”
Y tá cho rằng mình bị bắt tại trận, sợ tới mức xanh
mặt, từ lúc bác sĩ Cố kết hôn tính tình đột nhiên trở lên sớm nắng chiều mưa
trưa bão nhiệt đới, phòng y tá mỗi ngày đều phải vừa nhìn mặt anh vừa cẩn thận
làm việc.
Cô bé cho rằng anh lại chuẩn bị nổi bão nên trả lời
như muỗi kêu: “Bánh mì ạ, bác sĩ Cố, tôi đảm bảo không có lần sau, cho nên đừng
để y tá trưởng biết…”
Cố Văn Lan im lặng mấy giây, hỏi: “Ăn ngon không?”
Y tá: “…Rất, rất ngon ạ.”
Cố Văn Lan: “Cho tôi thử miếng nhé?”
Y tá: “…”
Cố Văn Lan: “Không muốn?”
Y tá sợ như bị sét đành, nhanh chóng ném túi bánh mì
ra cho anh: “Cho cho! Cho anh! Cho anh tất!”
Cố Văn Lan đột nhiên hết muốn ăn, trả lại đồ rồi
nói: “Đùa thôi.”
Sau khi anh đi rồi, cô bé y tá vẫn còn đang trải
nghiệm cảm giác bị sét đánh, như si như say, mãi không bình tĩnh được.
Cố Văn Lan vào văn phòng chủ trị Hướng, không cẩn thận
thấy anh cũng đang ăn bữa sáng bèn quẹo vào duỗi tay cầm bánh đậu xanh cắn một
miếng, chính trực nói: “Tôi thử một miếng.”
Sau khi nội tâm chủ trị Hướng xẹt qua một hàng dấu
ba chấm, anh cười: “Ăn ngon không? Bà xã tôi làm đấy.”
Cố Văn Lan cầm lấy hai miếng nữa, “Cứ như mỗi mình
anh có bà xã ấy.”
Sau khi nội tâm chủ trị Hướng xẹt qua một trăm hàng
dấu ba chấm, nói: “Cậu nói có ngon hay không đã.”
Cố Văn Lan cảm thụ một chút, “Hơi khô.”
Chủ trị Hướng: “Vậy phiền cậu nhổ ra cho.”
Hai người lạnh mặt nhìn nhau một lát.
Cuối cùng chủ trị Hướng không nhịn được bèn bật cười:
“Sao? Vợ không chuẩn bị bữa sáng cho à?”
Cố Văn Lan cười cười: “Bị tôi chiều hư rồi, thỉnh
thoảng muốn trộm lười.”
Chủ trị Hướng nghe xong bèn nhướng mày: “Không nghĩ
tới cậu còn biết chiều vợ đấy.”
Mặt Cố Văn lan không đổi sắc, “Còn tạm.” Nhân lúc chủ
trị Hướng không chú ý bèn ra tay với bánh đậu xanh lần nữa, cầm lấy liền đi
luôn, chỉ chừa lại một bóng dáng hết sức phóng khoáng, “Cảm ơn.”
Chủ trị Hướng: “…”
Vì muốn trộm bánh đậu xanh của anh mà giở trò dương
đông kích tây luôn hả?
Giữa trưa Khâu Nam gọi điện thoại tới: “Hôm tôi tổ
chức hôn lễ cô giáo Lý nhà cậu có đến được không?”
Cố Văn Lan đứng ở bàn làm việc thu dọn đồ đạc, “Cậu
có hai phút nói nhảm.”
Khâu Nam chậc một tiếng, hỏi: “Cô giáo Lý nhà cậu có
hay ghen không?”
“Cô ấy siêu khoan dung.” Lúc anh nói lời này giọng
điệu không mấy vui vẻ, thậm chí còn có chút ai oán.
“Vậy là tốt rồi.” Khâu Nam cười ha hả, nói: “Thì là…
Cô ấy, cũng tới.”
Cố Văn Lan dừng lại: “Cho nên?”
Khâu Nam cười hì hì, “Không có cho nên, chỉ báo trước
với cậu một câu, miễn bị dọa nhảy dựng lên thôi.”