Tiếng gọi “cha” của A Tê tới thật bất ngờ, Diệp Tử Trinh thộn
mặt ra: “Ồ! Bé xíu mà thông minh thế, đã biết gọi cô là cha, từ giờ
không cần lo bị lộ nữa nhé. Đến khi Thập thất lang quay về thì phải gọi
chú, à không đúng phải là bác…” Cuối cùng lại cười mỉm, nói ẩn ý: “Gọi
hắn là mẹ cũng được, ha ha ha.”
A Tê bám lên người Hứa Tắc nũng nịu, kêu “cha cha” mãi không
dứt, Diệp Tử Trinh bỗng không cười nữa: “Hừ, vậy mà lại không chịu gọi
ta.”
A Tê quay qua nhìn hắn, Hứa Tắc thử thuyết phục thằng bé: “A Tê, gọi cậu đi?”
Diệp Tử Trinh ngồi đợi, đợi một hồi mà đứa bé vẫn không chịu
gọi mình, hắn bèn đứng lên: “Thôi được rồi, ta đi gọi người nấu cháo cho cô.” Lúc này bỗng dưng đứa bé lại gọi “Cậu!”. Cái miệng chúm lại, nó
lại thốt ra một tiếng “Cậu…” nữa. Mặt mày Diệp Tử Trinh bỗng hớn hở như
hoa nở. Hắn đã ba mươi tuổi đầu rồi vậy mà lúc này lại cười toa toét như một thiếu niên.
Hắn bế thốc đứa bé khỏi tay Hứa Tắc, lại bảo nàng: “Cô sửa soạn đi, lát nữa tới đại sảnh ăn cháo.”
Hứa Tắc gật đầu, hắn bèn ôm A Tê bước ra ngoài.
Trời vào thu nên dù đã qua giờ ngọ vẫn không quá nóng. A Tê
chơi dưới đất, Diệp Tử Trinh chống cằm ngồi trên một chiếc ghế thấp tỏ
ra không quan tâm lắm, Hứa Tắc ngồi cạnh đó đang ăn. Đây là thời gian
thoải mái nhất của họ.
Hơn nửa năm bôn ba liên tục không lúc nào dừng chân, vào lúc
này nàng còn có thể ngồi trong hàn xá, bên cạnh có con nhỏ, có người
thân bình thản ăn một bữa cơm, chỉ nhớ mong duy nhất một người chính là
Vương Phu Nam đang ở nơi tây bắc xa xôi.
Cuộc chiến ở tây bắc không được thuận lợi, nhưng họ cũng không
phải yếu thế. Có điều kéo dài đã lâu mà chưa kết thúc, không biết đến
khi nào chàng mới có thể trở về.
Hứa Tắc ăn hết chén cháo và bánh điểm tâm đặt trước mặt, lúc
này Diệp Tử Trinh mới hỏi: “Trong thời gian ngắn cô sẽ không đi nữa chứ? Việc cô cần làm ngay trước mắt là phục hồi sức khỏe, nếu không…”
Chưa kịp nói xong thì bên ngoài có tiếng đập cửa đùng đùng.
Bà vú đi ra mở cửa, bên ngoài là một lính lại.
Lính lại kia nói: “Chính Sự đường mời Hứa Thị lang qua đó một chuyến.”
Hứa Tắc đứng dậy: “Mấy ngày nay trong ngoài triều đình chắc
cũng rối loạn hết cả lên rồi, ta phải quay lại đó đây.” Nàng ôm A Tê
lên, bịn rịn một lúc rồi lại thả thằng bé ra. Lúc bước qua cửa dường như nàng lại được khoác thêm một lớp khôi giáp.
Buổi chiều trong hoàng thành thường yên ắng nhưng hôm nay lại
không giống như mọi khi. Từ sau khi Hứa Tắc và lính lại bước qua An
Thượng môn, dọc đường họ phải chịu đựng rất nhiều ánh mắt săm soi.
Bởi họ đều tự hiểu trong lòng rằng Hứa Tắc đã một mình một ngựa giết chết Mã Thừa Nguyên. Mặc dù nàng nói vì Mã Thừa Nguyên có ý định
hành thích hoàng đế nên mới bị xử quyết ngay tại chỗ, nhưng dù có nói
thế nào thì thủ đoạn của người này cũng quá độc ác, nhìn nho nhã yếu
đuối mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Nghe nói Mã Thừa Nguyên bị
một đao chết tươi, một câu cũng không kịp trăn trối!
Bên trong Chính Sự đường, ánh mắt nhìn nàng cũng không khác gì
bên ngoài. Hiếm khi thấy Chính Sự đường náo nhiệt như hôm nay, Hứa Tắc
hành lễ rồi ngồi xuống, đám bô lão trong phòng “lo lắng” nhìn tới bàn
tay của Hứa Tắc.
Vương Tướng công lên tiếng trước: “Tay của Từ gia đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đa tạ Tướng công hỏi thăm, đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Nàng đáp.
Những người còn lại chỉ ngồi nghe không ai dám nói gì. Sáng sớm nay, trước khi Hứa Tắc tới, cả đám bọn họ đã ở đây đánh giá nàng, giống như năm đó nàng ở Cao Mật tự phong Trấn tướng.
Nhưng từ đánh giá nàng là “Một quan huyện như nó sao lại cố như thế làm gì” đổi thành “Dám giết Mã Thừa Nguyên, mai này chẳng biết nó
còn có thể làm ra chuyện gì nữa, đắc thế rồi e rằng cũng trở thành là
một mối họa cho xem.”
Ở đây cũng chỉ có Lý Quốc lão và Vương Tướng công là tin tưởng và biết rõ lý do vì sao nàng làm như vậy.
Cũng may là Tả Thần sách quân đã xác nhận việc Trần Mẫn Chí bỏ
trốn, còn tiểu hoàng đế thì một mực nói lúc đó Mã Thừa Nguyên muốn ám
sát mình, điều này đồng nghĩa mới lời Hứa Tắc nói là thật, không có điểm nào có thể bắt lỗi.
Thậm chí khi đó họ còn thăng chức cho nàng, cho nàng toàn quyền kiểm soát muối, thiết và các vấn đề trung chuyển hàng hóa.
Nàng còn cách tước vị tể tướng rất xa, vả lại chưa mặc tử phục
nhưng nay quyền lực trong tay nàng cũng đã khiến người khác giật mình
kinh ngạc. Không còn tranh chấp trong nội khố, nên họ có rất nhiều thời
gian bàn bạc lại các kế hoạch thêm một lần nữa.
Họ ngồi trong Chính Sự đường bàn từ tình hình cuộc chiến ở tây
bắc đến các biện pháp xử lý nội khố, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mỗi
một chi tiết có liên quan tới lợi ích giữa các ty sở thì đều được đưa ra mổ xẻ, một cơn bão mới bắt đầu rục rịch.
Nói tới những thế lực nổi dậy dạo gần đây ở Giang Hoài, cuối
cùng Hứa Tắc cũng lôi chuyện tiền nong ra. Thuế quá cao khiến cho vật
giá tăng vọt, chi phiếu nhiều, nàng hi vọng các ty Hộ bộ cố gắng kiềm
hãm phần tiền thuế trưng thu này, để giảm tăng giá hàng hóa khiến lòng
dân hoang mang.
“Nói thì dễ, nhưng Hứa thị lang có đứng vào vị trí của chúng ta chưa, bây giờ tiền của Hộ bộ không những phải chi bổng lộc cho quan
lại, mua lương thực mà còn phải chu cấp cho quân đội, những chi tiêu
ngoài ngân sách thì không sao kể xiết. Nếu phần thuế đánh lên con buôn
giảm xuống thì tiền này phải lấy từ đâu đây?”
“Tiền của Hộ bộ chỉ là phần dự phòng, ngoài bổng lộc và lương
thực phải chi theo lệ, phần chu cấp cho quân đội nếu không phải lúc bất
đắc dĩ thì không động đến tiền của Hộ bộ. Thuế ruộng thu ít đi có ảnh
hưởng ư? Nàng nói có sách mách có chứng, “Theo hạ quan điều tra, các
cuộc chiến trong năm nay đều không động vào một phân tiền nào của Hộ bộ, sao có thể dùng ‘không sao kể xiết’ để làm lý do chứ? Nếu là Độ chi
than thở hạ quan còn có thể hiểu, Hộ bộ ty mà cũng nói mình không có
tiền thì nghe có vẻ quá miễn cưỡng rồi. Cứ tiếp tục như vậy, không khác
nào giết gà lấy trứng, suy nghĩ nông cạn. Giang Hoài sẽ càng ngày càng
hỗn loạn. Tình thế trước mắt đang rất bất ổn, chúng ta không thể lại để
mất lòng dân.”
Bàn Thương thư ngồi đối diện không phục, cười khẩy bảo: “Theo
lời Hứa Thị lang, thứ khiến lòng dân dao động là thuế ruộng của Hộ bộ ư? Sao ngươi không nhắc tới các loại thuế tạp nham từ Độ chi đi? Một bên
vẫn thu thuế các loại, một bên mở miệng ra là bảo thuế ruộng quá cao làm lòng dân dao động, ý đồ muốn can dự vào chuyện của Hộ bộ ty. Hứa Thị
lang, rốt cuộc ngươi đang mưu tính chuyện gì?”
Hứa Tắc ngẩng lên đáp: “Mùa xuân năm nay lúc Độ chi lệnh thu
các loại thuế đó thì hạ quan đang ở tây bắc, quả thật không hề biết
chuyện này. Vả lại, tổng thu trên nửa năm của Độ chi là sáu trăm vạn
quan (6,000,000), bao gồm ba trăm tám mươi vạn quan (3,800,000) lưỡng
thuế thu từ vụ xuân, cộng thêm thuế muối và Diêm Vận sứ nộp lên là một
trăm chín mươi vạn quan (1,900, 000), các thuế nhỏ lẻ khác xấp xỉ ba
mươi vạn quan (300,000)… Hạ quan không nghĩ rằng ba trăm vạn quan này đủ nhiều để có thể so sánh với thuế ruộng của Hộ bộ, nhưng dĩ nhiên việc
thu thêm các thuế phụ thu này cũng là việc đáng lên án. Cho nên, hạ quan cho rằng vụ thu năm nay không chỉ phải xóa bỏ các thuế tạp thu thêm
này, mà còn phải phối hợp giảm thu lưỡng thuế.”
“Đồng thời tạm ngưng nộp tiền vào nội khố, để Giang Hoài được
nghỉ ngơi hồi phục.” Hứa Tắc vừa nói vừa cử động cổ tay đã cứng lại của
nàng, “Hạ quan sẽ tự mình trần tình với bệ hạ, nhân danh bệ hạ có lòng
thương xót muôn dân thiên hạ mà giảm thuế cũng là một điểm có lợi để ổn
định lòng dân.”
“Ngươi…” Bàn Thượng thư tức giận, tên Hứa Tắc này cảm thấy hắn
giết được Mã Thừa Nguyên thì đã trở thành công thần rồi ư? Trước mắt
tiểu hoàng đế vẫn chưa thực sự thân chính, cho dù có thân chính, Hứa Tắc cũng không có tư cách làm chuyện này.
Lý Quốc lão ngồi nghe từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng mở miệng:
“Định đánh nhau à?” Tầm mắt ông ta lướt tới chỗ Bàn Thượng thư, lập tức
làm Bàn Thượng thư im thin thít.
Lý Quốc lão nhìn Hứa Tắc. Từng câu từng chữ của nàng đều như
muốn gây hấn, nhưng nét mặt lại rất bình thản. Bước trên quan lộ chìm
nổi bấy lâu đã giúp nàng rèn giũa ra con người ngày hôm nay, dù trong
lòng có tức giận bất bình nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo.
“Chuyện này cũng không cần quá hấp tấp.” Triệu Tướng công ngồi
bên cạnh nói, “Tình hình hiện tại không đơn giản chỉ giảm thuế là được,
Quốc lão thấy thế nào?”
Lý Quốc lão chậm rãi đáp: “Đúng vậy. Triều đình muốn giảm,
nhưng địa phương có thực hiện không thì rất khó nói, Từ Gia đã nghĩ quá
đơn giản rồi.”
Hứa Tắc không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Đây là chức trách của các
quan Giám sát Ngự sử nơi sở tại, chẳng lẽ Ngự sử đài chỉ để cho có thôi
ư? Nếu như triều đình không có động tác nào thì địa phương lại càng
không, chẳng lẽ ngài muốn đánh từ dưới lên…”
“Từ Gia!” Vương Tướng công cảnh cáo nàng không nên nói lung tung, bấy giờ Hứa Tắc mới im lặng.
Hội nghị kéo dài rất lâu, có rất nhiều điều cần phải giải
quyết. Phân công như thế nào, cải cách như thế nào tất cả đều trở thành
vấn đề, trong phòng liên tục xảy ra tranh chấp hoặc cãi cọ. Cuộc họp kéo dài từ lúc xế chiều đến tận đêm khuya, ngay cả khi quan viên trực đêm
của các ty đều đã ngủ, hội nghị vẫn cứ tiếp tục.
Có người đi tới đi lui, có người ngồi xuống uống trà, Hứa Tắc
cúi đầu thay băng cho vết thương. Sau nửa đêm, các lão đầu bắt đầu chịu
không nổi nữa, rối rít cáo lui, Hứa Tắc cũng ra về.
Diệp Tử Trinh khoác áo ra mở cửa cho nàng, ngáp một cái nói:
“Cứ tưởng cô không về chứ, trước khi ngủ ta đã cho A Tê ăn cơm mềm với
thịt băm rồi, vẫn còn khá nhiều đấy cô đi xử lý nốt đi, ta đi ngủ trước
đây.”
“Khoan đã.”
Diệp Tử Trinh đã tỉnh ngủ: “Cô muốn gì nữa đây? Muốn ta làm cơm cho à?” Hắn sụt sịt mũi, thắt đai áo ngay ngắn, không nói thêm nhiều
vội vã đi chuẩn bị cơm mang tới cho Hứa Tắc, sau đó ngồi xuống đối diện
nàng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Hứa Tắc vừa ăn vừa nói, Diệp Tử Trinh viết không sót chữ nào,
càng viết chân mày hắn càng nhíu chặt lại. Lúc Hứa Tắc đặt chén cơm
xuống, hắn cũng dừng bút: “Suy nghĩ đao to búa lớn của cô hễ làm là sẽ
động chạm đến toàn bộ lợi ích của vô số người, e rằng rất khó thông
qua.”
“Nếu làm từ từ thì sẽ không kịp.” Giữa hai hàng chân mày của
Hứa Tắc toàn là ưu phiền. Tình thế trước mắt, cây đại thụ rỗng ruột ấy
đã bắt đầu chao đảo, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bật rễ. Suy nghĩ của
nàng là muốn thêm đất bón phân cũng cố căn mạch của nó, đổ đầy cái ruột
rỗng tuếch của nó. Có lẽ làm vậy còn có cơ hội xoay chuyển được tình
thế, đại thụ có thể tiếp tục sừng sững không ngã.
Nhưng nàng phát hiện sức của một người thì không đủ.
Diệp Tử Trinh trầm tư rất lâu, hắn không nói tiếng nào, cuối cùng vẫn tiếp tục viết thay cho nàng.
Đêm khuya đầu thu, tiếng côn trùng mùa hè còn kêu râm ran, không hay biết khi mùa thu tới mình cũng đã cận kề cái chết.
——*——*——*——*——
Bản tấu này do Hứa Tắc đề tên, sau đó phải trình lên Thượng thư tỉnh tả hữu Bộc Xạ, sau khi kiểm tra mới trình lên Trung thư môn hạ.
Từng bước đều hết sức khó khăn. Diệp Tử Trinh nói không sai, cải cách sẽ đụng chạm đến lợi ích bằng vàng thật bạc thật. Vừa ra tay đã vấp váp,
khi quay đầu bàn tay sẽ đầm đìa máu tươi.
Hứa Tắc đã chờ bên ngoài Trung Thư tỉnh suốt cả ngày nay nhưng
vẫn không thấy đến phiên nàng nghị sự, lúc này có một lính lại chạy như
bay đến.
Lính lại mặt trắng bệt, thở như đứt hơi, hình như muốn cấp báo chuyện gì đó.
Lính canh cổng của Trung thư tỉnh ngăn hắn lại quát: “Xếp hàng
đi, Trung thư tỉnh còn rất nhiều việc. Ngươi thấy Hứa Thị lang còn đứng
chờ lâu như vậy huống chi một kẻ văn thư như ngươi? Sao trông ngươi lạ
thế, đến từ đâu?”
Lính lại đó hít sâu một hơi, tay run run lấy một văn kiện ra
trình lên, lật đật đến nỗi không mở được ống đựng: “Ta, ta tới cấp báo
quân tình, tin gấp…Nhanh, nhanh để ta vào trong.”