Trận mưa này ở Tây Kinh kéo dài rất lâu, không khí mịt mù, hơi
lạnh thấm vào người. Lúc Hứa Tắc rời khỏi cổng Đan Phượng, mưa vẫn còn
xối xả, mặt đường lênh láng nước, nhưng nàng hoàn toàn không để ý.
Lúc này bên trong Trung thư tỉnh, một tên tiểu tướng của Tả
Giám môn vệ đang đứng bẩm báo chuyện xảy ra trong cung. Lý Quốc lão đặt
một con cờ xuống: “Chiếu tướng.”
Triệu Tướng công chậm rãi thở ra một hơi: “Ván này kết thúc
thật là thoải mái, Quốc Lão đợi ở đây dùng cơm chung hay trở về phủ?”
Lúc này vệ binh của Nam nha đang kiểm tra các nha sở trong
hoàng thành, Lý Quốc lão ngồi yên bất động: “Thời tiết tệ quá, ở đây ăn
thôi, chúng ta chờ Hứa Tắc tới.”
Triệu tướng công đứng dậy, bảo người thông báo cho các chư tướng đến Chính Sự đường dùng cơm chung.
Dùng cơm chung là chỉ một đám lão thần quan bào tử sắc tập
trung lại cùng dùng bữa, cũng nhân tiện nói chuyện công trên bàn cơm.
Hình thức này đã mất hút rất lâu rồi vì người ta than phiền chi tiêu của Chính Sự đường quá lớn, để làm gương nên tạm thời hủy bỏ. Hôm nay lại
bày ra thì đúng là một bữa Hồng Môn yến, chẳng biết sẽ dùng chỉnh ai
đây.
Hứa Tắc vừa đi tới chùa Quang Trạch thì bị người của Chính Sự
đường bắt được. Tên lính lại nhìn Hứa Tắc: “Sao sắc mặt Thị lang lại tệ
như vậy?” Tầm mắt hơi dời xuống, chợt nhìn thấy bàn tay bị quấn như cái
bánh tét của nàng: “Cái, cái …”
“Có chuyện gì thì nói đi.”
“À, chốc nữa có dùng cơm chung, Triệu tướng công mời Thị lang cùng qua.”
“Không được, ta có việc rồi.” Một bên hàm của Hứa Tắc rất đau,
hai bên màng tang của nàng bắt đầu giật giật, nàng nói: “Xin chuyển lời
tới Tướng công và Quốc lão, ta đã đến nội khố rồi.”
Tên lính lại còn chưa kịp nói gì thì nàng đã cúi đầu vội vã bỏ đi.
Lúc này lính lại mới hoàn hồn, hắn vội vàng đi mời những Tướng
công khác, sau khi lần lượt thông báo cho từng người xong, hắn mới quay
lại Trung Thư tỉnh, Triệu tướng công hỏi: “Sao không thấy Hứa Tắc tới?”
“Hứa Thị lang nói ngài ấy có việc rồi, bây giờ đã đến nội khố.”
“Đến nội khố?” Triệu Tướng công xoay lại nhìn Lý Quốc lão, sau
đó nghe thấy lính lại nói thêm: “Tay Hứa Thị lang còn bị bó lại như đòn
bánh tét!”
Lý Quốc lão đang dọn bàn cờ, nghe vậy khựng lại, nhưng cũng chỉ một chớp mắt này thôi sau đó vẫn thả con cờ vào trong hộp như bình
thường: “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Đến khi lính lại ra ngoài, mưa cũng sắp tạnh, trong phòng gió
thổi lành lạnh, Triệu Tướng công và Lý Quốc lão đều không ai lên tiếng.
Hoàng thành sau cơn mưa sắp chìm vào màn đêm, nhưng mọi việc vẫn chưa lắng xuống.
Sáng hôm sau, vệ binh Nam nha đều đã sẵn sàng, bắt người, thanh tra tịch biên tài sản, từng danh mục đều được liệt kê rõ ràng…Hộ quân
Trung úy Trần Mẫn Chí bỏ trốn, Nội Thường thị Mã Thừa Nguyên có ý đồ ám
sát hoàng đế, tất cả những người dính líu đều phải bị điều tra xử lý.
Chuyện điều tra xử lý này sẽ kéo tới cả những quan viên ngoại
đình, cuối cùng phải xử lý như thế nào lại là chuyện của Chính Sự đường. Hứa Tắc không xen vào, nàng cũng không có thời gian lo tới chuyện này.
Hiện tại, tất cả tinh thần và sức lực của nàng đều đặt vào nội khố, đây
mới chính là mục tiêu của nàng.
Sau khi Mã Thừa Nguyên chết, chuyện đầu tiên nàng làm chính là
triệt tiêu thế lực của hắn ở nội khố, đồng thời lệnh cho Diệu Thị ngự
lập tức kiểm tra sổ sách, ổn định lại nội khố bị xáo trộn.
Khi đó, ở nhà giam của Đại Lý Tự, Hứa Tắc từng tính qua tiền
trong quốc khố còn có thể cầm cự được bao lâu, lúc đó kết quả rất đáng
lo ngại. Nếu cuộc đấu tranh quyền lực của chính quyền trung ương không
hạ nhiệt, nàng còn có thể dự báo được ngày cây đại thụ này sụp đổ.
Nhưng đã muộn rồi.
Hứa Tắc không có cảm giác quá hưng phấn, nàng đang hết sức bình tĩnh.
Diêu Thị ngự thấy lạ: “Ta cũng có vài năm làm Ngự sử, nhưng đây vẫn là lần đầu được động tới nội khố. Tiên đế từng nói, không cho phép
Ngự sử đài nhúng tay vào vấn đề của nội khố. Sau khi bệ hạ kế vị, hoạn
quan toàn quyền nắm giữ nội khố, chúng biến đây thành kho riêng của mình cho đến nay, cho nên Ngự sử đài càng không dám can thiệp.
Hôm nay mở lại nội khố, sau này sẽ không xảy ra tranh giành
giữa nội khố và Tả tàng khố nữa, sao Hứa Thị lang có vẻ không vui lắm
nhỉ?”
“Diêu Thị ngự…” Hứa Tắc hỏi, “Tranh đoạt có thể ngừng thật không?”
Có lẽ việc tranh giành ở địa phương còn chưa ngừng lại, tin đồn Mã Thừa Nguyên và Trần Mẫn Chí chết sẽ gây ảnh hưởng và làm suy giảm
thế lực của chúng. Mặc dù trong thời gian ngắn việc tranh đoạt sẽ biến
mất, những đấu tranh giữa triều đình và địa phương, và giữa các ty sở
triều đình lẽ nào có thể ngừng mãi mãi được sao.
Huống hồ làm sao có thể diệt tận gốc bè lũ hoạn quan? Quyền lực chỉ chuyển giao rồi tuần hoàn lặp lại, chỉ cần còn một chút mồi lửa,
chắc chắn sẽ có một ngày tái khởi.
Thắng lợi ngắn ngủi, có đáng để vui mừng không? Hứa Tắc không biết.
Một trong những nguyên nhân nàng tránh buổi dùng cơm chung ở
Chính Sự đường là vì không muốn để mọi người nhìn thấy vẻ mặt không mấy
lạc quan của mình, cũng không muốn tự mình nhảy vào đống lửa.
Hoạn quan thất thế, mẫu thuẫn nội bộ của ngoại đình sẽ bắt đầu
nổi lên, triều thần của các đảng phái đấu đá với nhau, cảnh máu me chắc
chắn cũng không thua gì trước đây.
Khi tra ra được manh mối trong nội khố thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Còn Hứa Tắc, suýt chút nữa nàng đã trượt chân té từ trên cầu
thang té xuống lúc đang cầm sổ sách chạy đi. Nàng biết mình không gắng
gượng được nữa, cũng chẳng muốn chết sớm thế, bèn nói với Diêu Thị ngự
mình phải về nhà, sau đó đi thẳng về Vụ Bản phường.
Khi tới trước cửa nhà, nàng đứng lục lọi chìa khóa hồi lâu
nhưng tay run rẩy, trước mắt chỉ thấy trắng lóa, người lắc lư choáng
váng.
Ngay lúc nàng sắp ngã xuống, cánh cửa thoắt cái mở ra, một người dang tay ra chụp lấy vai nàng: “Đừng ngã!”
Hứa Tắc lờ mờ nhìn thấy mặt mũi người trước mắt, nàng biết hắn
chẳng đỡ nổi, bèn lên tiếng: “Ta biết, ta sẽ…cố đến khi vào phòng ngủ.”
“Ngươi…”
Hứa Tắc liêu xiêu đi vào trong, vừa đẩy cửa vừa bảo: “Đừng để ý tới ta, cho ta ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.” Nói đoạn liền ngã xuống
giường, không hé răng gì nữa.
Đột nhiên hắn nhìn thấy bàn tay bị quấn thành đòn bánh tét
trắng bóc của nàng liền chợt mềm lòng. Hắn ngồi xuống gỡ mảnh vải ra
xem, nhìn thấy vết thương sâu tới xương khiến bả vai hắn cũng run lên.
Hắn không biết rốt cuộc nàng đã làm gì để biến thành bộ dạng như vậy
giờ, lập tức mắng nàng một trận, sau khi hả giận mới giúp nàng thay
thuốc và băng bó lại.
Toàn bộ thời gian đó, Hứa Tắc đều ngủ mê man, không cục cựa lần nào.
Diệp Tử Trinh yên lặng ngồi trong phòng đến khi mặt trời xuống
núi. Thành thật mà nói, chỉ cần Hứa Tắc hoặc Vương Phu Nam còn ở trong
triều ngày nào thì gia đình họ không thể có cuộc sống vui vẻ như những
gia đình bình thường ngày đó. Nhưng bảo hai người buông bỏ cuộc sống
hiện tại để sống những ngày an nhàn thì lại càng là chuyện không thể.
Điều này liên quan đến vấn đề nhân sinh, quá khó hiểu lại chẳng có gì vui, Diệp Tử Trinh không muốn nghĩ đến nữa.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên ngoài, Diệp Tử
Trinh đứng dậy, hắn nhẹ nhàng khép cửa phòng. Nắng chiều phủ kín hành
lang, bà vú đang dỗ A Tê thì nhác thấy Diệp Tử Trinh bèn lên tiếng:
“Tiểu lang quân muốn xuống đất đi, nhưng không cẩn thận là bị té mãi.”
“Đi rồi à?” Mắt Diệp Tử Trinh hớn hở, hắn ngồi chồm hổm, đưa hai tay ra gọi: “A Tê, đi cho cậu xem nào.”
A Tê nghe tiếng hắn thì ngừng khóc.
Bà vú đặt thằng bé xuống đất, đứa bé vẫn còn hơi nhát giò. Diệp Tử Trinh lại cổ vũ: “Đừng sợ, có cậu đỡ con.”
Bà vú nhẹ nàng buông tay, đứa bé nhích một bước tới trước, lại
nhích thêm một bước nữa. Diệp Tử Trinh tiếp tục khuyến khích nó, thằng
bé lại bước một bước nữa, chợt nó mất thăng bằng, ngã uỵch vào vòng tay
của hắn, nó cứ thế cười khanh khách.
Diệp Tử Trinh ôm nó bằng một tay rồi đứng lên, ngón tay hắn khẽ quệt lên mũi nó: “Tại sao lúc tập đi cũng không hé răng tiếng nào vậy?
Cậu…cậu…Đơn giản như vậy con cũng không học được hả?”
A Tê nằm sấp cạ đầu lên vai hắn, vẫn không chịu nói gì.
Nhưng Diệp Tử Trinh vẫn vui vẻ chết đi được, hắn muốn thông báo tin A Tê biết đi cho Hứa Tắc biết, sao lúc này sao Hứa Tắc cứ ngủ như
heo vậy nhỉ. Mà thôi, cứ để bà mẹ hư hỏng như nàng ngủ cho đẫy đi!
——*——*——*——*——
Hứa Tắc khát quá nên tỉnh lại, thấy có ánh sáng hắt lên người
mình nàng còn tưởng mình chỉ ngủ một giấc trưa. Hứa Tắc ngồi dậy, đầu
nàng còn rất đau, lúc giơ tay lên thì thấy vết thướng đã được thay băng. Hứa Tắc định bước xuống giường tìm nước trà nhưng cả người nàng nặng
như chì. Lúc nàng định gọi người tới thì Diệp Tử Trinh đã bồng A Tê vào
phòng.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Đừng cử động…” Diệp Tử Trinh phóng tới, “Muốn uống nước đúng không?”
Hắn vội gọi bà vú mang nước trà nóng tới, còn mình thì ngồi
xuống bên cạnh nàng, sau khi đặt A Tê xuống, mặc cho thằng bé lăn lộn
dưới đất, lúc này mới nghiêm túc hỏi Hứa Tắc: “Cô có biết mình ngủ bao
lâu rồi không?” Hắn duỗi ngón tay ra: “Ba ngày hai đêm rồi.”
“Rất khó tin đúng không, cứ như là bị hôn mê vậy, còn lên cơn
sốt nữa.” Hắn đưa tay sờ thử trán nàng, “Không nóng.” Sau đó khó chịu
rụt tay lại: “Cô còn thua cả A Tê, nhìn xem người ngợm cô kìa…”
“Đa tạ.” Hứa Tắc cảm ơn hắn đã ở lại Trường An, phần tình cảm này nàng sẽ ghi nhớ suốt đời.
Diệp Tử Trinh nhận lấy tách trà nóng từ tay bà vú: “Vừa tỉnh
lại nên uống chậm thôi.” Hắn nhìn Hứa Tắc mãi cho tới khi nàng uống xong tách trà, sau đó mới quay sang dặn dò bà vú: “Đi nấu ít cháo rồi mang
tới đây.”
Bà vú vừa khuất sau cánh cửa, Diệp Tử Trinh chắc lưỡi: “Lần
trước cô hồi kinh sao không cho ta biết, cũng không chịu về đây thăm
nó!”
“Xin lỗi.”
“Ta không nhận!” Diệp Tử Trinh tức giận từ chối, hắn quay đi,
cầm muỗng khuấy một chén nước đường. Khuấy một hồi lại nói: “Thời gian
qua thật nhanh, lại tới mùa thu rồi, hoa quế ở Giang Hoài chắc cũng đã
nở.”
“A Tê sắp một tuổi rồi.” Hứa Tắc nhìn A Tê đang tự chơi dưới đất, nó lớn nhanh quá.
Mắt nàng nhìn thằng bé nhưng lời lại hỏi Diệp Tử Trinh: “Việc buôn bán ở Giang Hoài vẫn ổn chứ?”
“Không ổn.” Diệp Tử Trinh quay lại đưa chén nước đường cho
nàng, “Thuế trừ mạch quá cao, người dân đâu còn lòng dạ nào làm ăn. Dù
có cho đổi chi phiếu, có thể bán gạo với giá cao hơn nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Giá gạo tháng trước đến ta cũng phải giật mình, những nhà bình thường thì lấy gì mà ăn, ăn trấu à? Giang Hoài không còn là
Giang Hoài trước kia nữa rồi, sau cuộc chiến ở Chiết Đông, phía đông hỏa hoạn phía tây cũng hỏa hoạn, ngay cả Tiết Độ sứ Hoài Nam, một tay trói
gà không chặt còn phải ra giận giết phản tặc cơ mà.”
“Triều đình đúng là giỏi cướp bóc, ta có thể ổn được sao?”
“Ta sẽ thử thêm lần nữa.” Hứa Tắc nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp lại hắn câu này.
“Ta tin cô.” Diệp Tử Trinh quay sang nhìn A Tê, đột ngột nói: “À phải rồi, con trai cô biết đi rồi đấy!”
Hắn vội tới bồng A Tê lên, bế thằng bé đặt lên giường: “A Tê,
cậu thả tay đây, con bước đi xem nào…” Hắn vừa nói vừa từ từ thả tay ra, A Tê loạng choạng nhưng vẫn chập chững từng bước đi tới chỗ Hứa Tắc…
Hứa Tắc nín thở chờ thằng bé đi tới chỗ mình, nhìn con đi khệnh khạng nàng cứ nhấp nhổm muốn giơ tay ra đỡ thằng bé.
Nhưng thằng bé vẫn cố gắng đi tới trước mặt nàng, lúc tới được
chỗ nàng nó bỗng nghiêng người ngã nhào lên trước ngực Hứa Tắc, nó ngước đầu lên nhìn nàng.
Lòng Hứa Tắc mềm ra, dường như thằng bé chỉ cần điểm nhẹ đầu ngón tay là có thể khoét một cái lỗ trên trái tim nàng.
Mắt nàng hơi xót, Diệp Tử Trinh ngồi bên cạnh cau mày nói:
“Nhưng mà vẫn chưa biết nói, mấy đứa trẻ nhà khác đều biết nói trước
biết đi sau, chẳng lẽ nó thì ngược lại à?”
Nói đoạn hắn sấn tới: “A Tê, gọi cậu ơi ta nghe xem nào.”
A Tê vẫn ôm chặt Hứa Tắc không buông, thằng bé đột nhiên kêu lớn: “Cha, cha…”