Mối quan
hệ giữa Hoàng Hổ và Hoàng Cù khá tốt, vì vậy khi nói chuyện với chưởng
quỹ Hoàng Hổ đều cố gắng kể lại tao ngộ và tình cảnh của Hoàng Cù nghe
rất đáng thương. Chẳng qua dù không cần nhiều lời thì tình cảnh hiện tại của Hoàng Cù đã rất đáng thương rồi.
Chưởng quỹ nghe Hoàng Hổ
nói cũng cảm thấy đứa bé Hoàng Cù này thật là đáng thương làm sao. Hắn
chặc lưỡi nói: "Quả nhiên có mẹ ghẻ thì có cha dượng. Được rồi, vừa vặn
trong tiệm cũng đang thiếu người, ngươi đi gọi hắn tới cho ta nhìn chút. Nếu là người khéo léo thì sẽ giữ lại, còn nếu không thì đành thôi vậy".
Bởi vì trong tửu lâu xác thực đang thiếu một người làm việc
vặt, cho nên chưởng quỹ thật sự có cái ý tứ muốn giữ lại Hoàng Cù làm
việc trong tửu lâu. Hoàng Hổ nhận được lời chắc chắn của chưởng quỹ,
liền nói một chữ được rồi xoay người rời đi.
Dẫn theo Hoàng Cù
đi vào tửu lâu, Hoàng Hổ còn chưa yên tâm quay đầu lại dặn dò: "Lát nữa
vào trong ngươi nhớ cơ linh một chút. Ngươi chưa từng tiếp xúc chuyện
trong tửu lâu nên khẳng định sẽ có chỗ không hiểu, cho nên lát nữa ngươi cứ cười nhiều một chút. Có câu đưa tay không đánh người mặt cười, nương ta nói dáng dấp của ngươi tốt, nếu ngươi cười nhiều chút nói không
chừng chưởng quỹ sẽ thích ngươi mà giữ ngươi lại".
Hoàng Cù đi
theo phía sau Hoàng Hổ không ngừng gật đầu cam đoan: "Cám ơn Cẩu tử ca,
ta nhớ kỹ rồi. Lát nữa ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt".
Hoàng Hổ vỗ bả vai Hoàng Cù nói: "Nếu chưởng quỹ có thể giữ lại ngươi thì tốt".
Có thể giữ lại tất nhiên càng tốt, bởi có thể ở lại tửu lâu thì xem như đã có công việc cố định. Hơn nữa, sau này kế mẫu của Hoàng Cù cũng sẽ
không dễ động đến Hoàng Cù được nữa.
Dáng dấp của Hoàng Cù vốn
tốt lại thêm hôm nay còn cố ý mua một bộ quần áo mới, nên nhìn cả người
trông càng thêm có tinh thần. Chưởng quỹ đánh giá Hoàng Cù từ trên xuống dưới một lần, lại hỏi Hoàng Cù thêm vài vấn đề. Mặc dù có một ít vấn đề Hoàng Cù không biết trả lời ra sao, nhưng hắn tích cực biểu thị bản
thân sau này có thể học hỏi.
Trong lòng chưởng quỹ thầm tính
toán: Tiểu tử này lớn lên có dáng dấp khá tốt, nhưng vì trước đó cứ ở
mãi trong thôn nên ít hiểu biết. Tuổi cũng có phần nhỏ, thân thể lại bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên có phần gầy yếu.
Hoàng Cù như
này chỉ sợ trong nhất thời không thể đến sảnh đường chào hỏi khách nhân
được. Nhưng nhìn tình huống của hắn gian nan như thế, chưởng quỹ thấy
trước để Hoàng Cù làm mấy việc vặt như rửa bát hoặc thái đồ ăn thì vẫn
được. Ở trong bếp học hỏi một thời gian, đợi học xong cách đối nhân xử
thế cơ bản thì sẽ điều đến sảnh đường làm việc.
Sau một hồi trầm tư cân nhắc, chưởng quỹ hạ quyết tâm nói: "Được rồi, ta đã nghe Hổ Tử
nói qua về tình huống của ngươi. Ngươi ở lại đây đi, trước cứ ở bếp sau
phụ giúp làm mọt số công việc lặt vặt, đợi sau này nếu biểu hiện tốt vậy ta sẽ an bài ngươi làm những chuyện khác. Ngươi còn quá nhỏ, tiền công
ta cũng không trả được nhiều cho ngươi nên một tháng ta trả ngươi một
trăm văn. Ngươi trước cứ yên tâm ở đây làm việc, đợi sau này nếu thấy
ngươi làm tốt vậy ta sẽ trả nhiều thêm".
Hoàng Cù không nghĩ tới mọi việc tiến triển suôn sẻ như vậy. Hắn chẳng những thành công được ở
lại tửu lâu, mà một tháng còn có thể nhận được một trăm văn tiền công.
Mặc dù một trăm văn tiền công một tháng so với Hoàng Hổ tám trăm văn
tiền công một tháng có chênh lệch khá lớn, nhưng so với làm không công
như trong dự đoán của hắn thì tốt hơn nhiều rồi.
Dưới sự kích
động, Hoàng Cù vốn luôn khôn khéo cơ linh cũng không biết nên phản ứng
như thế nào. Vẫn là Hoàng Hổ khẽ kéo quần áo của hắn, nói: "Chưởng quỹ
giữ ngươi lại, ngươi còn không nhanh cảm ơn".
Bị Hoàng Hổ nhắc
nhở, Hoàng Cù lập tức phản ứng lại và nhanh chóng cúi đầu thật sâu
với chưởng quỹ, nói: "Cảm ơn chưởng quỹ, cảm ơn chưởng quỹ. Ta sau này
nhất định sẽ làm việc thật tốt, sẽ không để cho ngươi thất vọng".
Chưởng quỹ xua tay nói: "Được rồi, từ ngày mai ngươi sẽ bắt đầu làm việc. Nhân tiện, nhớ mang theo quần áo và đệm chăn của mình tới. Làm ở tửu lâu thì mỗi tháng ngươi chỉ được nghỉ một ngày. Mặc dù không nhất định phải ở
lại trong tửu lâu, nhưng chẳng phải tình huống của ngươi ở trong nhà
không tốt lắm sao? Cho nên ta đề nghị ngươi vẫn nên chuyển đến đây ở
đi".
Trong tửu lâu có không ít hỏa kế là người từ các thôn lên
trấn mà việc, nhưng bọn hắn không lựa chọn ở lại tửu lâu mà cứ tới giờ
tan làm thì trở về nhà mình. Tửu lâu cũng không có quy định bắt buộc
nhân viên phải ở lại trong tửu lâu. Về lý thuyết, chỉ cần đám tiểu nhị
mỗi ngày đi làm đúng giờ thì muốn ở đâu cũng được.
Hoàng Cù
không cần phải đi làm ngay hôm nay, và có thể trở về thu dọn đồ đạc.
Nhưng Hoàng Hổ thì phải ở lại để trông coi dọn dẹp nên đi không được, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn theo Hoàng Cù khuất bóng dần sau cửa lớn của
tửu lâu.
Giải quyết xong một việc lớn, trong lòng Hoàng Cù cảm
thấy cực kỳ vui vẻ. Hắn trước đi tới Tú Y phường để lấy lại quần áo cũ,
nhưng lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa Tú Y phường hắn đột nhiên nghĩ đến
một việc nên lại vòng về. Hoàng Cù dùng hai khối bạc vụn còn lại mua một thớt vải bố màu xám đậm. Sau khi nhận lại hơn một trăm văn tiền thừa bố phường trả, Hoàng Cù liền cầm theo thớt vải và tiền đồng còn thừa vui
vẻ bừng bừng rời khỏi bố phường.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh
ngọt, Hoàng Cù không cưỡng lại được sự cám dỗ liền nhấc chân đi vào dùng bốn mươi văn tiền mua hai hộp bánh đậu xanh lớn. Một hộp trong đó hắn
tính đưa cho Hoàng đại thẩm, còn hộp kia tính toán giữ lại mình ăn.
Hoàng Cù biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì sau khi trở về. Lưu thị làm
người ác độc, nếu hắn muốn tới tửu lâu làm việc mà không đưa cho nàng ta thứ gì tốt vậy nàng ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Thế nên một thớt vải
bố này chính là đồ tốt hắn chuẩn bị cho Lưu thị.
Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi. Lát trở về sẽ đưa luôn cho kế mẫu hắn thớt vải bố này cộng thêm mấy chục văn tiền nữa, đến lúc đó cứ nói đây là tiền công hắn xin tửu
lâu ứng trước. Mà Lưu thị là loại người chỉ có vào chứ không có ra, có
vải tốt cùng với tiền bày ngay trước mặt, nàng ta tuyệt đối không nỡ
không cho hắn đi làm công.
Rốt cuộc, tiền công mỗi tháng là một
trăm văn tiền là có thật. So với để hắn ở lại nhà để tiếp tục tra tấn,
thì Lưu thị sẽ càng nguyện ý để hắn ra ngoài kiếm tiền về đưa cho mình
hơn. Nói thực, tiền công mỗi tháng Hoàng Cù cũng không trông cậy vào có
thể giữ lại hết trong tay, y theo tính cách của Lưu thị thì khẳng định
nàng ta sẽ mân mê bắt phụ thân hắn đòi tiền công của hắn.
Ở cái
thời đại chữ hiếu lớn hơn trời này, Hoàng Cù sẽ không thể ngỗ nghịch lại phụ thân mình. Vì vậy đến lúc đó sẽ không thiếu được phải đưa ra một
phần tiền công cho phụ thân hắn. Chẳng qua ở lại tửu lâu chẳng những có
ăn có ở mà còn có thể học được một chút bản sự, chỉ như vậy cũng đủ
khiến Hoàng Cù thỏa mãn rồi. Chỉ cần Lưu thị không chạy đến chỗ làm của
hắn gây ra yêu thiêu thân, thì Hoàng Cù cũng nguyện ý giao ra một phần
tiền công để đổi lấy một cuộc sống bình yên trước lúc chính bản thân có
được một đôi cánh cứng cáp có thể tự do bay lượn.
Bánh đậu xanh
rất ngon, trên đường trở về Liễu Thụ thôn Hoàng Cù đã ăn hết nửa gói
bánh đậu xanh. Một nửa còn lại hắn không tính mang về nhà, chủ yếu là sợ bị Lưu thị nhìn thấy rồi không có cách nào giao phó. Vì vậy hắn tìm một chỗ khe núi kín đáo ở trong thôn và nhét nốt chỗ bánh đậu xanh còn lại
vào bụng.
Nguyên một gói bánh đậu xanh vào bụng, Hoàng Cù đều
cảm thấy bụng mình có phần chướng. Suy nghĩ một lát, hắn liền cởi bộ
quần áo đang mặc trên người xuống và đổi lại bộ quần áo rách mà mình đã
mặc lúc ra cửa. Bộ quần áo mới bị Hoàng Cù giấu trong một cái lỗ trên
cây mà hắn đã tìm thấy khi đi đào trứng chim lúc trước. Hắn tính toán
đợi đến ngày mai đi làm sẽ đến đây lấy lại bộ quần áo này và mặc lại.
Nhà Hoàng Cù nằm ngay đầu thôn, nhưng vì hắn cố ý đi đường vòng nên không
ai thấy hắn trên đường về nhà với thớt vải và hộp bánh đậu xanh trên
tay. Tới gần nhà, Hoàng Cù trước tiên ghé vào nhà Hoàng đại thúc nằm
ngay sát vách trước. Lúc này Hoàng đại thúc vẫn đang trong ruộng, nhưng
trong nhà có Hoàng đại thẩm đang ngồi dưới mái hiên cắt cỏ cho heo.
Tiểu nữ nhi của Hoàng đại thẩm tên là Hoàng Phượng là người đầu tiên phát
hiện ra Hoàng Cù. Ngay khi nhìn thấy Hoàng Cù, nàng đã muốn lên tiếng
nhắc nhở mẫu thân nhưng lại bị Hoàng Cù phản ứng nhanh hơn vừa vội vàng
đi tới vừa ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng.
Lúc này chắc hẳn Lưu thị đang ở nhà, tuy rằng giữa hai nhà còn cách nhau hai thước nhưng
chắc hẳn Lưu thị vẫn có thể nghe thấy nếu nói chuyện lớn tiếng. Hoàng
đại thẩm thấy Hoàng Cù đến nhà mình thì rất đỗi kinh ngạc, nhất là hôm
nay Hoàng Cù còn mang theo cả lễ vật đến nhà.
Hoàng Cù nhanh
chóng giải thích rằng bánh đậu xanh này là quà cảm ơn hắn chuẩn bị. Lại
kể ngắn gọn chuyện hôm nay mình lên trấn, và nhờ có Hoàng Hổ giúp hắn
nói lời hữu ích nên ngày mai hắn có thể tới tửu lâu trấn trên làm việc.
Hoàng đại thẩm gật đầu lia lịa sau khi nghe kể lại, nàng và mẫu thân của Hoàng Cù có quan hệ rất thân cận. Mấy năm nay nhìn Hoàng Cù chịu tội
như vậy nàng cũng thương, nhưng trong nhà lại chẳng giàu có mấy. Tuy
rằng đại nhi tử ở tửu lâu trấn trên làm việc cũng kiếm được một phần
tiền công, nhưng nhà nàng đứa nhỏ nhiều mà đất đai lại ít, cuộc sống
sinh hoạt mỗi ngày cũng khá căng thẳng nên chẳng giúp được Hoàng Cù bao
nhiêu, chỉ thỉnh thoảng tiếp tế hắn một hai miếng ăn.
Hiện tại Hoàng Cù có được một công việc làm, Hoàng đại thẩm cũng thay hắn cao hứng.
"Tốt, tốt, tốt. Có công việc tốt lắm. Tửu lâu chỗ Cẩu tử làm có bao ăn bao ở, ngươi đi làm ở đó chắc chắn sẽ không bị đói bụng".
Vui vẻ thì
vui vẻ, nhưng khi Hoàng Cù lấy bánh đậu xanh ra thì Hoàng đại thẩm nói
thế nào cũng không chịu nhận: "Bánh đậu xanh này thẩm không nhận đâu.
Ngươi giữ lại rồi cất kỹ đi, đợi đến lúc nào đói bụng thì lấy ra ăn".
Hoàng Cù thấy thế chỉ có thể giả bộ thất lạc thở dài, nói: "Thẩm, mấy năm nay ngươi thường xuyên tiếp tế ta, ta đều ghi nhớ ở trong lòng. Bánh đậu
xanh này ngươi nhất định phải nhận. Kế mẫu ta là người thế nào ngươi
cũng biết rõ, dù ngươi không nhận bánh đậu xanh này thì ta mang về chưa
chắc đã được tới trong miệng ta".
Y theo tính cách của Lưu thị,
bánh đậu xanh này mà mang về vậy phần lớn chắc chắn sẽ chui vào
bụng tiểu nhi tử của nàng ta. Còn phần nhỏ sẽ vào miệng nàng và nữ nhi
của nàng. Đến ngay cả phụ thân Hoàng Cù cũng chưa chắc đã ăn được một
miếng.
Hoàng đại thẩm suy nghĩ thấy lời Hoàng Cù nói đúng, nàng
cảm thấy đây quả thật là chuyện Lưu thị có thể làm ra. Thế này mới không tiếp tục khách khí nữa mà trực tiếp bảo tiểu nữ nhi nhận lấy bánh đậu
xanh.
"Vậy thẩm da mặt dày nhận lấy bánh của ngươi. Sau này
ngươi nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm thẩm, đừng có khách khí mà cứ việc mở miệng nói cho thẩm biết. Trong khả năng thẩm giúp được thì thẩm sẽ
giúp".
Hoàng Cù ở lại nhà Hoàng đại thẩm ngây người nói chuyện
phiếm một lát, sau mới rời khỏi trở về nhà mình. Lúc hắn về, Lưu thị
đang ngồi ở trong sân bóc đậu. Vừa thấy hắn, nàng ta lập tức nổi giận
đùng đùng vứt thẳng hạt đậu trên tay xuống đất mà dắt cuống họng mắng.
"Thằng chó con, cả ngày không thấy mặt mũi đâu cả. Hôm nay rốt cuộc ngươi đã
chui vô cái xó xỉnh nào hả? Củi thì không chẻ, cỏ trong ruộng thì không
nhổ, có phải muốn tạo phản rồi không?".
Giọng của Lưu thị vốn
the thé, khi nàng ta dắt cuống họng mắng chửi người thì càng cực kỳ chói tai. Hoàng Cù thản nhiên đứng nghe nàng ta chống nạnh líu lo nhục mạ
hắn không ngừng, nội tâm bình tĩnh tựa như người bị chửi không phải là
mình. Hắn biết Lưu thị chỉ là thích mắng hắn. Giờ hắn có nói ra cái gì
thì cũng đều là sai hết, cho nên dứt khoát ngậm miệng mà nghe. Hoàng Cù
trước tiên bước tới đặt thớt vải trên tay xuống ngay bên cạnh giỏ đậu,
sau đó lập tức xoay người đi tới góc tường sân cầm lấy cuốc tính toán đi ra ruộng.
Lưu thị thấy Hoàng Cù đặt vải xuống, còn chưa kịp
phản ứng thì đã thấy hắn khiêng cuốc muốn ra cửa, nàng vội vã mắng: "Ta
đang nói chuyện với ngươi đấy. Ta còn chưa nói hết mà ngươi muốn đi đâu? Ngươi quay trở về nói rõ cho ta, vải này từ đâu ra? Không phải là ngươi đi ăn cắp đấy chứ? Vải này có phải do ngươi ăn trộm về không?".
Nghe Lưu thị hận không thể lập tức chụp cho mình cái mũ "ăn trộm", Hoàng Cù
cuối cùng dừng lại bước chân. Hắn không quay đầu lại, mà cứ đứng ngay
cửa sân thản nhiên nói: "Vải này ta mua, không phải trộm. Đợi lát nữa
cha ta trở về ta sẽ nói rõ, còn giờ ta muốn ra ruộng".
Dứt lời, cũng mặc kệ phản ứng của Lưu thị ra sao, Hoàng Cù tiếp tục nhấc chân đi ra ngoài.
Nhưng loại hành vi này đã trực tiếp chọc giận Lưu thị, nàng ta quơ lấy cái
gậy gỗ dùng đập quả đậu và ném mạnh nó trúng ngay phía sau đầu Hoàng Cù.