Nhiều năm như vậy, Hoàng Cù sớm đã biết và hiểu rõ tính cách của Lưu thị. Thấy
nàng nổi giận rống to, liền biết nếu giờ không nói rõ chỉ sợ nàng sẽ
không chịu bỏ qua nên hắn khiêng theo cái cuốc xoay người lại. Tuy
nhiên, cái quay người này của hắn vừa hay chạm mặt với cái gậy gỗ đang
ném tới. Sắc mặt Hoàng Cù đại biến, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn là
muốn nghiêng người sang bên cạnh. Nhưng bước chân mới hơi nhấc lên hắn
đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền đổi động tác thành hơi nghiêng đầu
qua bên để tránh gậy gỗ đập vào nơi trọng yếu như trán hay huyệt thái
dương mà chuyển sang đập thẳng vào vai trái.
Lúc thấy cây gậy gỗ đập vào vai Hoàng Cù, Lưu thị nhất thời cảm thấy chột dạ. Nàng ban nãy
là vì quá tức giận nên mới sẽ bất chấp quơ bừa lấy thứ gì đó để ném.
Những năm qua tuy rằng nàng rất khắt khe với đứa con riêng này, nhưng
chỉ dùng ngôn ngữ lạnh lùng chì chiết, mắng chửi nó chứ hiếm khi sử dụng bạo lực.
Cũng không phải do nàng không đành lòng dùng bạo lực
mà là đánh người sẽ luôn để lại dấu vết. Nàng sợ khi Hoàng Cù đi ra
ngoài mà có vết thương trên người, vậy sẽ khiến người trong thôn nhàn
thoại về nàng. Hơn nữa, điều đó còn sẽ khiến trượng phu nàng cũng thấy
không vui.
Cây gậy gỗ kia nặng như vậy lại thêm lực ném lớn cứ
thế đập tới trên vai, Hoàng Cù tự nhiên sẽ rất đau. Cơn đau đó khiến hắn chịu không được mà đánh rơi cái cuốc trên vai xuống đất, khom người
ngồi xổm xuống dùng cánh tay còn lại ôm lấy cánh tay bị đau. Thấy Hoàng
Cù như vậy, trong lòng Lưu thị vẫn có chút sợ hãi. Sợ hãi nếu bản thân
thật sự đánh người xảy ra chuyện gì vậy khả năng trượng phu sẽ lại cãi
nhau với nàng ta.
Nàng khô cằn mở miệng trách móc: "Ngươi, ngươi mau đứng lên cho ta. Đừng có mà ngồi xổm trên đất giả làm người chết".
"Ta nói cho ngươi biết, đây là do ngươi không biết tự mình tránh đi chứ
không phải do ta cố tình muốn đánh ngươi. Lát nữa cha ngươi về cấm ngươi ăn nói lung tung, nếu ngươi dám nói lung tung vậy chờ ngươi là cái gì
hẳn ngươi biết rõ".
Hoàng Cù ngồi xổm trên mặt đất cảm nhận cơn
đau trên vai trái, bên tai nghe được lời uy hiếp của Lưu thị liền thừa
dịp tư thế đang ngồi xổm của bản thân khiến Lưu thị không nhìn thấy mặt
hắn mà yên lặng gợi lên một nụ cười giễu cợt. Không nói? Không nói ra vì sao lần này hắn lại không duyên không cớ chống đối nàng sao?
Hoàng Cù ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu đến khi Lưu thị nhịn không được nữa mà tiến lên muốn kéo hắn đứng dậy. Nhưng khi tay Lưu thị sắp đụng phải góc áo của hắn thì Hoàng Cù bất ngờ đứng dậy. Hoàng Cù không để ý đến Lưu
thị đang trợn há mắt hốc mồm và cái cuốc đang rơi trên mặt đất, tự mình
đi về phía kho củi nghỉ ngơi.
Lúc này, hắn không sợ Lưu thị sẽ
lại nổi giận đùng đùng mắng hắn, bởi nàng ta ban nãy vừa mới đả thương
hắn nên lúc này trong lòng đang có chút chột dạ. Lường trước nàng sẽ
không chạy đến kho củi làm khó hắn, nên hắn thản nhiên trở về đây mà nằm nghỉ. Mà dù cho nàng ta có mò tới cũng chẳng sao cả, hắn có thể nói do
vai mình rất đau đến mức không thể vác nổi cái cuốc hay đi nhổ cỏ.
Lưu thị nhìn theo bóng lưng của đứa con riêng tức đến cắn chặt răng, quai
hàm căng thẳng hận không thể nhào tới cắn rớt mấy miếng thịt trên người
hắn xuống. Chẳng qua nghĩ đến nữ nhi sắp làm mai của mình, nếu giờ trong nhà náo ra chuyện không tốt chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con
bé nên chỉ đành cố nhịn xuống.
Trong lòng Lưu thị có oán khí
nhưng lại không nỡ phát hỏa lên người tiểu nhi tử, do đó đành chuyển lửa giận lên người nữ nhi Lưu Lan: "Ngươi là cái đồ con lừa không có mắt,
không thấy cái cuốc rơi trên đất à? Còn không nhặt lên cất về góc tường
cho ta".
Lưu Lan tự dưng bị mẫu thân mắng cũng không nói cái gì, nàng yên lặng đi tới nhặt cái quốc lên đi tới góc tường cất. Đối với
cái thói quen thích giận cá chém thớt của mẫu thân mình, Lưu Lan đã quen rồi. Nàng biết rõ mẫu thân rất oán nàng, bởi sau khi cha ruột nàng mất, tộc nhân lấy lý do nàng là nữ hài tử không thể kế thừa hương hỏa mà ép
buộc cướp đi hơn nửa gia sản nhà các nàng. Phòng ở, ruộng đồng trong nhà không còn, lại còn bị tộc nhân dùng mấy lượng bạc đuổi hai mẹ con rời
đi.
Lưu thị đâu chỉ một lần ở trước mặt con gái phàn nàn, mà
nàng còn hận Lưu Lan không phải là nhi tử. Nàng hận gia nghiệp nhà nàng
bị đám tộc nhân nhà chồng cũ cướp đoạt. Nàng hận chồng cũ mình là tên
đoản mệnh khiến cho nàng phải chịu khổ.
Nói thực, với Lưu Lan
thì những ngày tháng như hiện tại rất tốt. Bởi trong nhà có cái túi khí
Hoàng Cù kia để mẫu thân trút giận, như vậy lực chú ý và lửa giận của
Lưu thị sẽ ít chỉa về phía nàng hơn. Những ngày tháng như này so với nửa năm sống ở bên ngoại gia sau khi cha ruột qua đời, quả là rất tốt.
Lưu Lan là người rất có nhãn lực, biết tâm tình của mẫu thân đang không tốt cũng không chạy tới trước mặt nàng chọc nàng chướng mắt, mà trở về
phòng làm công việc thêu thùa. Lưu thị lúc này cũng đã quay trở lại
phòng của mình ngồi nhìn thớt vải Hoàng Cù mang về. Nàng đang tính toán
sẽ cầm thớt vải này đi bán, sau đổi nửa thớt vải bông trở về và làm hai
bộ quần áo mới cho tiểu nhi tử bảo bối của nàng.
Còn về trượng
phu, Lưu thị căn bản không có nghĩ đến hắn. Bộ quần áo mới nhất của
Hoàng phụ cũng là bộ do chính Lưu thị may cho hắn khi hai người mới kết
hôn. Hoàng phụ là người không có chính kiến và tư tưởng, lại thêm không
có bản sự. Trong nhà chỉ có vài mẫu đất, còn công việc ngắn hạn trên
trấn của hắn lại kiếm không được mấy đồng tiền. Tính ra đủ các phương
diện điều kiện thì đều kém xa chồng trước của Lưu thị, cho nên dù nàng
và Hoàng phụ đã thành thân nhiều năm và có với nhau một đứa nhỏ đã ba
tuổi, nhưng vị trí của hắn ở trong lòng nàng lại thấp vô cùng.
Trong lòng Lưu thị, Hoàng phụ chỉ là bát cơm của nàng cùng bọn nhỏ. Nàng ta
biết rõ một nữ nhân không có bản lãnh gì như nàng ta dựa vào Hoàng phụ
thì đừng nghĩ đến hai chữ "hưởng phúc", nhưng chuyện áo cơm thì tuyệt
đối không phải lo.
Trong lòng nàng, nhi tử xếp số một, nàng ta
xếp thứ hai, nữ nhi của chồng trước xếp thứ ba, Hoàng phụ xếp thứ tư, và Hoàng Cù xếp cuối cùng. Thậm chí, địa vị của Hoàng Cù còn thấp hơn một
chút so với con chó giữ nhà của nhà mẹ đẻ nàng nuôi.
Hoàng Cù
đêm qua vì quá hưng phấn nên không ngủ được bao lâu, hôm nay thì lại bôn ba gần một ngày trời nên hiện tại đã thấy rất mệt. Hắn buồn ngủ đến mức bỏ qua cơn đau ở vai, vừa nằm lên giường đã ngả đầu ngủ mất. Nhưng một
giấc này của hắn không ngủ được lâu, vì Hoàng phụ đã trở về.
Vị
trí phòng củi nơi Hoàng Cù ở nằm gần cổng sân nhất, ngay khi Hoàng phụ
vừa bước vào cổng sân hắn đã nghe được động tĩnh. Hoàng Cù vội vàng xoay người từ trên giường ngồi dậy, hắn ngồi trầm tư một lát để sắp xếp lại
những điều mình lát nữa sẽ nói rồi mới xuống giường xỏ chân vào giày cỏ, nhấc chân đi ra ngoài.
Thấy tóc tai nhi tử rối loạn, Hoàng phụ lập tức nhíu chặt lông mày nói: "Sao giờ này ngươi vẫn còn ngủ?".
Nghe lời chất vấn của phụ thân, mặc dù trong lòng Hoàng Cù đã nghĩ thoáng
nhưng vẫn có chút cảm giác khó chịu. Phụ thân hắn hỏi cũng chưa hỏi một
câu, vừa mở miệng đã chất vấn hắn vì sao tới chạng vạng tối rồi mà vẫn
còn ngủ.
Chẳng lẽ trong lòng cha hắn không cảm thấy từ khi cha
cưới Lưu thị về, bản thân hắn còn có lúc được ngủ nướng giữa ban ngày
sao?
Đối với lời chỉ trích của phụ thân, Hoàng Cù lười phải giải thích cái gì. Hắn cúi đầu đi thẳng vào phòng ngồi xuống bàn ăn.
Hoàng phụ đứng trong sân cảm thấy rất đau đầu vì phản ứng của đại nhi tử: Lại là thế này. Không biết từ lúc nào bắt đầu, Trụ tử đã không còn thích
nói chuyện với hắn nữa. Chỉ cần hắn không chủ động hỏi chuyện thì thằng
con này mười ngày nửa tháng cũng sẽ không chủ động cùng hắn nói câu nào.
Hoàng phụ cảm thấy vô cùng bất lực. Mỗi ngày đi ra bến tàu dỡ
hàng đã rút sạch toàn bộ tinh lực của hắn, nên hắn thật sự không còn tâm thần gì để tìm hiểu xem đứa con trai lớn đã mười tuổi này đang nghĩ gì
trong lòng.
Bởi vì buổi chiều đã đánh Hoàng Cù nên giờ ở trước
mặt Hoàng phụ, Lưu thị vẫn múc cho hắn một thìa cháo, mặc dù cháo trong
thìa rất loãng nhưng Hoàng Cù không thèm để ý. Trong phòng củi, hắn vẫn
còn giấu một cái Hamburger và hai cái đùi gà, thời tiết bây giờ rất nóng mà đồ ăn này lại không thể để được lâu nên hắn tính toán lát nữa trở về sẽ ăn hết ngay.
Chỉ riêng Hoàng phụ cảm thấy ngày hôm nay cũng
giống như mọi ngày nên hắn vẫn như thường tự mình bưng chén cháo trước
mặt lên, đầu tiên đút cho tiểu nhi tử uống một ngụm trước sau mới bắt
đầu uống cháo với rau trộn.
Hoàng Cù uống hai ngụm cháo loãng, sau đó đưa tay lau miệng và nói: "Ngày mai ta không thể ra sông gánh nước được".
Nghe lời hắn nói, Lưu thị không hề nghĩ ngợi đã muốn bão nổi nhưng nhớ đến
trượng phu còn đang ngồi bên cạnh. Hắn chắc chắn sẽ quản đứa con riêng
này, cho nên nàng siết chặt nắm đấm cố nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Nhưng Lưu thị đợi hồi lâu lại chỉ thấy Hoàng phụ cau mày một cái rồi
thôi, chứ không hề có ý lên tiếng trách mắng Hoàng Cù một câu. Bởi vậy,
nàng chỉ đành cố làm bộ thở dài mà nói: "Không gánh nước? Vậy trong nhà
lấy đâu nước để dùng? Cha ngươi còn phải lên trấn làm công, ta thì phải
trông nom tiểu Nhạc, còn A Lan gầy yếu như vậy sao gánh nước nổi?".
Đối với thủ đoạn nhỏ này của Lưu thị, Hoàng Cù nhìn mãi thành quen rồi.
Nàng ta rất ít ở trước mặt trượng phu đóng vai kẻ ác, mà thường sẽ dùng
chiêu trò cong cong quẹo quẹo này để đổ thêm dầu vào lửa. Tất nhiên,
cách này của nàng sẽ khiến Hoàng phụ lớn tiếng với Hoàng Cù, theo số lần càng nhiều, Hoàng Cù càng không còn bất cứ chút cảm tình nào dành cho
phụ thân nữa.
Thấy phụ thân hôm nay không lên tiếng mắng hắn như mọi khi, Hoàng Cù nghi hoặc ngẩng đầu liếc nhìn qua. Khi nhìn thấy vẻ
mặt lạnh nhạt của phụ thân mình, hắn đành nói: "Hôm nay ta có lên trấn
tìm Cẩu tử ca giúp nói một tiếng với chưởng quỹ chỗ tửu lâu hắn làm, nhờ hắn giới thiệu ta tới trong tửu lâu làm việc vặt. Chưởng quỹ tửu lâu đã đồng ý nhận ta vào làm rồi, nên từ ngày mai ta sẽ bắt đầu làm việc ở
tửu lâu và sau này cũng sẽ ăn ở tại đó".
Lưu thị nghe thế hét thé lên: "Làm việc vặt!".
Hoàng Cù không quan tâm đến phản ứng thái quá của Lưu thị, hắn giống như đang báo cáo tình huống nửa thật nửa giả nói lại chuyện hôm nay cho Hoàng
phụ nghe. Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Một tháng một trăm văn tiền
công mặc dù có chút ít, nhưng có bao ăn ở. Ta ở trong tửu lâu làm việc
còn có thể học được một chút bản sự, lại cũng không cần tiêu hao khẩu
phần lương thực trong nhà".
Hoàng phụ nghe xong còn chưa nói gì, Lưu thị đã lên tiếng trước: "Một tháng chỉ có một trăm văn tiền công
thì làm làm gì, còn không bằng ở nhà ăn ngon uống sướng không tốt hơn à? Ra ngoài làm việc nào có nhẹ nhõm như ngươi nói, vì sao ngươi phải vì
ngần ấy chút tiền đó mà ở bên ngoài chịu khổ".
Trong lòng Lưu
thị đang nghĩ tuyệt đối không thể thả Hoàng Cù lên trấn làm việc. Mệnh
hắn là mệnh tiện, đáng lý nên để ở nhà mặc nàng sai sử mớ đúng. Nàng
tuyệt đối sẽ không thả hắn chạy tới tửu lâu để hưởng phúc. Hơn nữa, tuy
Hoàng Cù tuổi nhỏ nhưng vẫn có thể giúp đỡ làm không ít việc. Nếu giờ
hắn lên trấn làm việc, vậy ai tới gánh nước, ai tới thái đồ ăn, ai tới
tưới nước bón phân cho trong ruộng hả? Mấy công việc đó còn không phải
sẽ rơi vào trên người nàng và nữ nhi nàng à?
Hoàng Cù đã quyết
định rồi, tửu lâu hắn nhất định phải đi. Coi như Lưu thị và cha hắn có
phản đối thì hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định này. Hiện tại hắn đã
tìm được việc, trong tay còn có bạc nên không cần phải dựa vào cái nhà
này để tồn tại nữa. Cũng không cần vì tàn canh cơm thừa để duy trì mệnh
mà lại tiếp tục ở trong nhà chịu đựng sự tức giận của Lưu thị.
Đã quyết định rời khỏi cái nhà này, Hoàng Cù cũng không sợ sẽ đắc tội Lưu
thị. Nghe nàng nói đến đường hoàng như thế, hắn lập tức phản pháo lại:
"Ở trong nhà ăn ngon sao? Uống tốt sao? Lúc ngài nói lời này không thấy
cắn rứt lương tâm à? Kế! Mẫu!".
Hai chữ "kế mẫu" Hoàng Cù kéo rất dài cũng cắn rất nặng, ý vị trong đó đủ khiến sắc mặt Lưu thị thay đổi liên tục.
Hoàng phụ nghe nhi tử nói chuyện liền đập mạnh đôi đũa trong tay xuống mặt
bàn: "Trụ tử, sao ngươi lại ăn nói với nương ngươi như vậy hả?".
Lưu thị ngồi bên cạnh ủy khuất nức nở nói: "Trụ tử, ngươi nói chuyện cần
phải có lương tâm. Ta và cha ngươi thành thân đã hơn năm năm, nhưng ta
vẫn luôn coi ngươi như nhi tử thân sinh của mình. Lời hôm nay ngươi nói
quả thực khiến lòng ta bị tổn thương".
"Trước khi ta thành thân
với cha ngươi cũng đã nghe người ta nói mẹ kế con chồng khó hòa thuận
sống chung, dù sao cũng không phải từ bụng mình chui ra. Ta khi đó còn
không tin, nhưng giờ cuối cùng đã hiểu rõ".
Hoàng Cù cười ha hả
đầy trào phúng, sau đó thu lại nụ cười trên mặt và nhìn thẳng vào mắt
Lưu thị, hỏi: "Thôi đi, còn coi ta là thân sinh nữa đấy. Sao không nhìn
thấy ngươi không cho Hoàng Nhạc ăn không no? Sao không nhìn thấy ngươi
động một tí là sẽ đánh chửi Hoàng Nhạc? Ngươi nói lời này ra không sợ bị thiên lôi đánh trúng à? Mấy năm nay ta sống thế nào, người khác không
biết chẳng lẽ chính ngươi không biết à? Từ khi ngươi vào cửa, ta đã nếm
được một bữa cơm no nào chưa? Được ngủ một giấc ngon nào chưa? Được một
bộ quần áo mới nào chưa?".
"Còn ngài, ngài là phụ thân của ta,
có một câu ngài đã nói sai rồi. Lưu thị không phải là nương ta. Nương
của ta, nàng ấy đã sớm bệnh chết rồi. Mà từ sau khi nương ta chết thì
cha của ta cũng đã chết theo rồi. Cho nên, Lưu thị chỉ là thê tử của
ngươi chứ vĩnh viễn không thể nào là nương của ta".
Thấy Hoàng
phụ giơ quạt hương bồ muốn đánh về phía mình, Hoàng Cù dứt khoát nhắm
mắt lại và hét lên: "Ngươi đánh đi, tốt nhất hôm nay ngươi đánh chết ta
đi. Ta đã chán ngấy việc làm con của ngươi rồi. Dù sao bây giờ ở trong
lòng ngươi chỉ có mỗi Hoàng Nhạc mới là con của ngươi, Hoàng Cù ta có
tính là thứ gì đâu".
Nhìn thấy bầu không khí giữa hai cha con
trở nên căng thẳng, Lưu thị đảo một vòng mắt liền nghĩ ra một chủ ý.
Nàng bổ nhào tới trước mặt Hoàng Cù nói: "Trụ tử à, lời ngươi nói thật
táng tận lương tâm mà. Xem như là ta sai, ngươi cứ đánh cứ mắng ta đi
nhưng đừng nói mấy lời đó làm thương tâm cha ngươi".
Câu nói của Lưu thị đã khiến Hoàng phụ đang ngây người chợt bừng tỉnh lại: Đúng
thế! Trong thiên hạ cha mẹ là lớn nhất. Hắn là phụ thân Hoàng Cù nhưng
thằng oắt con này lại dám nói chuyện với hắn như thế, đây chính là muốn
lật trời rồi.
Hoàng phụ trong lúc tức giận đã vớ ngay lấy chén
cháo ném thẳng về phía Hoàng Cù. Lần này Hoàng Cù đến tránh cũng không
buồn nghĩ, cứ thế đứng thẳng tắp đó đón nhận cái bát ném tới. Chỉ khi
tầm mắt hắn hoàn toàn bị bao phủ bởi máu đỏ, Hoàng Cù mới đưa tay gạt đi dòng máu đang chảy trước mắt.
Hoàng phụ đang giận nên cũng
không nghĩ nhiều, hắn cứ nghĩ rằng Hoàng Cù sẽ tránh đi thế nhưng thằng
bé lại không tránh. Nhìn trên trán nhi tử chảy ra máu đỏ tươi, Hoàng phụ cũng thấy hoảng loạn. Bởi dù hắn có tức giận nhưng cũng không muốn đập
Hoàng Cù đến nguy hiểm tính mạng. Hổ dữ không ăn thịt con. Hoàng Cù
chính là đứa bé đầu tiên của hắn, và mẹ hắn cũng là nữ nhân đầu tiên hắn thích nên làm sao có thể thật sự không có cảm tình với Hoàng Cù.
Song thân của Hoàng phụ đều mất sớm, Hoàng Cù sau khi được sinh ra vì không
có lão nhân giúp đỡ trông cháu nên hai vợ chồng mất rất nhiều thời gian
và sức lực để nuôi lớn nhi tử. Thế nhưng tại sao mọi chuyện lại biến
thành cái dạng này, sự thất vọng và mỉa mai nơi đáy mắt nhi tử quả thực
đã làm tổn thương trái tim của Hoàng phụ.
Nhìn thấy sự bối rối
trong mắt cha mình, Hoàng Cù mỉa mai nói: "Đúng rồi, chính là như vậy.
Ban nãy đáng ra ngài nên ra tay nặng một chút, tốt nhất là nên đập chết
ta đi. Ngài và Lưu thị quả đúng là vợ chồng với nhau, hành động cầm đồ
ném người giống nhau thật đấy".
Hoàng Cù chỉ cảm thấy hai mắt
mình đen lại, đầu cũng rất choáng váng. Chỗ bả vai lúc chiều bị Lưu thị
cầm gậy gỗ nện vào dường như đang la ó và bắt đầu co quắp từng cơn đau.
Chịu không nổi cơn đau trên trán trên vai, khóe miệng Hoàng Cù khẽ giật
giật.
"Bữa cơm này người một nhà các ngươi cứ từ từ ăn đi, ta sẽ
không ở đây tiếp tục làm vướng bận các ngươi nữa. Dù sao ngày mai ta
nhất định sẽ tới tửu lâu, nếu các ngươi dám cản ta vậy ngay lúc này dứt
khoát giết chết ta đi, còn không hãy cẩn thận Hoàng Nhạc đấy. Tốt nhất
đừng để nó rời khỏi tầm mắt các ngươi, bằng không....ta sẽ để cho các
ngươi biết cái gì gọi là con thỏ tức lên cũng biết cắn người".
Quẳng xuống một câu tàn nhẫn, Hoàng Cù không thèm đếm xỉa đến sắc mặt của đám người trong phòng mà giơ tay che lại chỗ bị đập quay người rời đi.