Cố Quyện Thư lưu lại một câu làm người ta không còn lời gì để nói, rồi
xoay người rời đi, mãi đến khi bóng dáng của anh biến mất, Quý Chu Chu
mới vội vàng về phòng thu dọn đồ đạc. Lúc trước vì xây dựng thông tin
căn phòng này có người ở, nên cô mua vài bộ đồ người già, còn ở bồn rửa
tay để không ít đồ dùng vệ sinh, bây giờ phải thu dọn tất cả.
Tuy đồ đạc lộn xộn, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, nên rất nhanh đã
lấp đầy một cái vali, cô nằm lên giường kiểm tra chuyến xe khách. Không
có thẻ căn cước là phiền phức, ngay cả xe lửa và máy bay cũng không ngồi được, chỉ có thể ngồi kiểm tra xe khách không nghiêm ngặt lắm rời đi.
Đợi xác định chuyến đi xong, Quý Chu Chu gọi điện thoại cho chủ nhà hẹn
trước đó. Sau khi xác định chỗ ở nhiều lần, thì mới chuẩn bị xách vali
rời đi.
Mặc dù Diệp Khuynh nói muốn tiễn cô, nhưng cô cảm thấy
vẫn là tự mình đi được rồi, nếu không trên đường trò chuyện, Diệp Khuynh hỏi cô muốn đi đâu, liệu cô có nói thật hay không.
Quý Chu Chu
buông tiếng thở dài, nghỉ ngơi đủ rồi thì kéo vali chuẩn bị đi, nhưng
lúc tới cửa đột nhiên một tiếng sấm vang lên, giây tiếp theo mưa như
thác lũ rơi xuống.
Hạt mưa vừa lớn vừa dày, lại có gió lớn trợ
giúp, đập vào cửa kính "Ầm ầm" vang dội. Trong tình huống này, có thể đi được mới là lạ, Quý Chu Chu than thở một tiếng, quyết định đợi mưa tạnh rồi nói tiếp.
Nhưng mà mưa không có ý định dừng lại, trong lòng Quý Chu Chu sốt ruột cũng vô dụng, dứt khoát nằm kiểu cá mặn(1).
Trong lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì bỗng nhiên cửa phòng truyền đến
tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Diệp Khuynh vang lên: "Cô Chu, cô
còn ở đây không?"
Quý Chu Chu mơ hồ mở mắt ra, dừng một lát mới
coi như thanh tỉnh, vội vàng đeo khẩu trang và kính râm vào, lúc này mới đi ra mở cửa, kết quả vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu bay ngất
trời. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô nhíu mày nhìn về phía khuôn
mặt lộ vẻ xấu hổ của Diệp Khuynh, theo ánh mắt của anh ta nhìn xuống,
thì nhìn thấy Cố Quyện Thư một mặt bình tĩnh ngồi dưới đất, mùi rượu
thật nồng từ trên người anh tản ra.
Quý Chu Chu dừng một chút, ra dấu hỏi sao vậy, Diệp Khuynh lúng túng cười một tiếng: "Theo hiện tại,
hình như là do thất tình nên tâm trạng không tốt, cô Chu có thể giúp tôi một việc chứ, dìu anh ấy trước, thẻ phòng bị rớt, tôi xuống dưới kêu
nhân viên phục vụ lên mở cửa."
Quý Chu Chu không có do dự gật gật đầu, Diệp Khuynh thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi xuống dưới lầu. Quý
Chu Chu liếm liếm môi, nhìn chằm chằm Cố Quyện Thư trên mặt đất một lúc
lâu, rồi do dự có nên dìu anh vào phòng không.
... Nhưng trông anh cũng không có say mà.
Quý Chu Chu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, không nhịn được ngồi xổm xuống
trước mặt anh quơ quơ tay, Cố Quyện Thư bắt lấy tay cô, trong lòng bàn
tay nhéo một cái. Quý Chu Chu nổi da gà, giãy giụa muốn kêu anh buông
ra, nhưng không ngờ anh càng nắm càng chặt.
... Nếu không phải không thể bại lộ thân phận, cô nhất định gõ cho một búa.
Cố Quyện Thư nắm bàn tay mềm mại, rũ mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên thảm: "Tôi chuẩn bị lễ cầu hôn, muốn cho em cảm giác an toàn."
Quý Chu Chu dừng một lát, sức lực toàn thân đột nhiên mất đi một nửa.
Cố Quyện Thư vẫn nhìn chằm chằm điểm nào đó dưới đất như cũ, nhưng trên
thực tế trong đáy mắt của anh không có gì hết. Trầm mặc một hồi, anh dựa vào tường, ánh mắt như mang theo sương mù, nhìn người trước mắt thế nào cũng không nhìn rõ: "Nhưng em lại nói chưa từng thích tôi, hóa ra là
tôi tự mình đa tình."
Quý Chu Chu mím môi, rút tay từ trong lòng
bàn tay của anh về, do dự một chút vỗ vỗ vai anh. Diệp Khuynh rất nhanh
đã lên tới, Quý Chu Chu lấy tay lại, vào phòng lấy di động gõ chữ: Hình
như anh ấy nhận lầm người.
Diệp Khuynh buông tiếng thở dài, đầy mặt phức tạp nhìn Cố Quyện Thư: "Cô Chu đừng để ý, anh ấy chính là say nên hồ đồ."
Quý Chu Chu gật gật đầu. Cơn mưa mùa hè đến nhanh cũng đi nhanh, chẳng mấy
chốc bên ngoài mặt trời rực rỡ lên cao trở lại. Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, nói với Diệp Khuynh: Anh chăm sóc anh ấy đi, một mình tôi đi về
là được.
Lúc này Diệp Khuynh cũng không rảnh lo cho cô, nghe vậy
chỉ gật đầu một cái: "Vậy được, lúc cô Chu về nhớ chú ý an toàn, rất
mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta."
Khóe miệng của Quý
Chu Chu treo lên nụ cười nhàn nhạt, không đồng ý cũng không từ chối,
nhưng trong lòng rõ ràng, bởi vì mối quan hệ của Cố Quyện Thư và Diệp
Khuynh, chỉ sợ sau này bọn họ không có cơ hội hợp tác nữa.
Quý
Chu Chu kéo vali hành lý đi ra, Cố Quyện Thư còn chưa vào phòng, vẫn
ngồi dưới đất nhìn chằm chằm mặt đất phát ngốc, vì dưới đất có thảm, Quý Chu Chu ngược lại không sợ anh sẽ sinh bệnh, tay cầm lấy vali hành lý
đi về phía thang máy.
Cố Quyện Thư vốn dĩ đang ngẩn người không biết làm sao giật mình một cái, khàn giọng cầu xin: "Đừng đi."
Thân ảnh của Quý Chu Chu chợt cứng đờ, sau hồi lâu cắn răng giả vờ không
nghe thấy, tiếp tục đi về phía thang máy. Cố Quyện Thư sinh ra một sức
lực, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo cô, lại vì dưới chân không vững, té
ngã hai lần liên tiếp.
Tiếng vang đó, Quý Chu Chu nghe được cảm
thấy cả người đều đau, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân không quay
đầu lại, sau khi đến cửa thang máy thì không chút do dự ấn một cái.
Thang máy phải từ lầu dưới đi lên nên cần chờ một lúc, Cố Quyện Thư đi tới
phía sau cô, đột nhiên ôm lấy eo cô, vùi mặt vào cổ cô.
"Tôi nghĩ không ra..." Giọng nói của anh hơi buồn: "Trước đó chúng ta tốt như vậy, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của mình tôi?"
Trái tim của Quý Chu Chu sắp bị sự áy náy bao phủ, rất muốn nắm lấy tay anh
đồng ý ở lại, nhưng sau đó thì sao? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chỉ có tình yêu và hắt xì không thể giả vờ được, nếu cô nhất thời mềm lòng ở lại, vẫn sẽ không yêu anh, thì chẳng phải anh sẽ còn đáng thương hơn
bây giờ?
Quý Chu Chu cứng lòng, bình tĩnh gõ chữ lên di động, sau đó mạnh mẽ vùng vẫy thoát khỏi lòng ngực của Cố Quyện Thư, đẩy điện
thoại đến trước mặt anh: Anh nhận lầm người.
Ánh mắt của Cố Quyện Thư hơi mê mang, sau một hồi dần dần thanh tỉnh, trầm mặc chốc lát khẽ gật đầu: "Xin lỗi."
Thang máy vang một tiếng, Quý Chu Chu cắn môi kéo vali hành lý đi vào, khi
quay đầu lại đứng ngay ngắn thì vừa lúc đối diện với Cố Quyện Thư, cô
chột dạ muốn tránh đi, nhưng biết trong lúc này mình không thể lộ ra sơ
hở, vì thế miễn cưỡng nhịn xuống.
"Cô Chu đi thong thả." Cố Quyện Thư nói xong tạm dừng phút chốc, khẽ cười một tiếng giễu cợt: "Trong
khoảng thời gian này cô vất vả rồi, phí dịch vụ sẽ gửi vào trong thẻ."
Đáng tiếc anh hao hết tâm tư và tiền tài sắp xếp cầu hôn kinh hỉ, nhưng tất cả đều không dùng được.
Rốt cuộc Quý Chu Chu vẫn cúi đầu xuống, cửa thang máy giữa hai người hoàn
toàn đóng lại. Cô vô tri vô giác gọi taxi đi đến trạm xe, sau khi ngồi
lên xe khách vẫn còn thất thần, chờ lấy lại tinh thần thì xe khách đã
rời xa nội thành, chạy băng băng trên đường cao tốc.
Đã là chạng
vạng, những đám mây hồng xuất hiện trên đường chân trời, giống như có
hào quang chiếu vào mắt người ta, thôn xóm hai bên đường, khói bếp lượn
lờ nghi ngút.
Bởi vì là vùng ngoại thành, ruộng lúa mạch nhiều
hơn nhà ở. Lúa mạch đã chín vàng được cắt thành hình vuông chỉnh tề, gió thổi qua mỗi cây đều uốn cong xuống, tạo thành từng đợt sóng lúa nhấp
nhô.
Giờ khắc này, Quý Chu Chu mới rõ ràng ý thức được, cô thật
sự rời khỏi thành phố A, rời xa cái nơi xảy ra nguyên văn cốt truyện
kia.
Có chút không chân thật a... Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau chạng vạng là đêm tối, sau đêm tối là sáng sớm, chờ đến khi Quý Chu Chu tỉnh lại, cô đã ngồi xe khách một ngày một đêm, đến một trấn nhỏ phía
Nam cách thành phố A rất xa.
Trấn nhỏ này là một thành thị thích
hợp mà cô đã lên mạng tra rất nhiều lần, giá nhà, chi phí cũng thấp,
thật sự rất thích hợp với cô bây giờ. Nếu không phải do khoản thanh toán cuối cùng còn chưa đến, thì cô có thể trực tiếp mua một căn rồi, chứ
không phải thuê nhà như hiện tại.
Cũng may trấn nhỏ dân tình chất phác, cô trả tiền thuê lại cao hơn người bình thường 20%, hơn nữa là
một cô gái, nhất định sẽ quý trọng đồ vật, sau khi chủ nhà nhìn thấy cô
thì lập tức đáp ứng sửa chữa cho cô thuê, còn giúp đỡ chạy trước chạy
sau, giúp cô đặt mua đồ dùng.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, Quý Chu Chu đã bài trí tất cả đồ đạc đặt mua, dọn vào ở trong thời hạn có hiệu lực
của tiền thuê nhà, hai phòng ngủ một phòng khách chỉ thuộc về một mình
cô.
Từ sau khi cô chuyển nhà, có không ít đạo diễn, nhà sản xuất
tiếp xúc với cô, cô cũng giao lưu với tất cả, chuẩn bị chờ kịch bản viết xong, sẽ chọn một trong những người này hợp tác.
Diệp Khuynh
không phải chưa từng liên lạc với cô, nhưng cô luôn lấy lý do tác phẩm
vẫn chưa có manh mối, không vội ký hợp đồng, v.v... để tù chối. Diệp
Khuynh thường xuyên qua lại cũng hiểu ý Quý Chu Chu, đạo diễn lớn có sự
kiêu ngạo của đạo diễn lớn, sau khi thanh toán khoản tiền cuối cùng, thì cũng không tìm cô nữa. Mà điều này cũng chính là mong muốn của cô.
Cảm giác sinh sống ở địa phương nhỏ thật thoải mái, ngay cả bước chân cũng
bước chậm lại, bản thảo làm liên tục nửa tháng, đều không làm ra manh
mối. Mỗi khi cô quyết định phải nổ lực hết mình, thì con trai chủ nhà
tìm tới, dẫn cô đi ăn đặc sản địa phương.
Ý tốt như vậy làm sao Quý Chu Chu từ chối.
Nói đến con trai chủ nhà, cũng coi như là người bạn quen biết đầu tiên từ
khi cô đến đây, cậu nhóc năm nay 18 tuổi, nhỏ hơn cô 4 tuổi, đầu tháng 6 mới vừa thi đại học xong, ở trường thi một chút đã bị chủ nhà sai tới
giúp Quý Chu Chu chuyển đồ, cô áy náy mời một ly kem, thì tên này trực
tiếp ăn vạ với mình.
"Em vốn dĩ không có bao nhiêu bạn bè, thi
xong không biết đi đâu, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm, cũng đỡ phải nhàm chán mà." Khi nói lời này bạn học nhỏ đang gặm móng heo nướng(2), khóe
miệng dính chút vụn đậu phộng, nhưng dáng vẻ như đại trượng phu không
câu nệ tiểu tiết. Rõ ràng những thanh niên khác của trấn nhỏ đều mang
theo một chút thật thà chất phác, chỉ có vị này, cả ngày một mặt phẩm
chất vô lại, không biết còn tưởng rằng là một tiểu lưu manh nào đó.
Bề ngoài ngược lại không tệ, đi lang thang bên ngoài suốt ngày, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, hình tượng tiểu chó săn cường tráng với mày rậm mắt to, chờ sau này lên đại học, không biết có bao nhiêu cô gái nhỏ bị mê
hoặc. Quý Chu Chu mới nảy ra ý nghĩ này, thì trông thấy dáng vẻ mặt cậu
đỏ bừng vì ăn quá nhiều nên bị nghẹn, tức khắc đập bỏ ý nghĩ này.
Nếu cô gái nhỏ nhìn vào khuôn mặt thêm, vậy cũng sẽ không thích một tên ngốc.