Quý Chu Chu sợ Cố Quyện Thư theo dõi, nên sau khi ra cửa lớn khách sạn
thì trực tiếp đến sân bay, làm một động tác giả len lén đến một trạm xe
buýt nhỏ.
Hệ thống mua vé ở trạm xe buýt không cần tên thật, cô
tùy tiện mua một tấm vé rồi lên xe, nhưng lúc xe sắp chạy thì né camera, lén xuống xe. Sau khi xác định mọi chuyện mình làm sẽ không bị Cố Quyện Thư tra được ngọn nguồn, thì lúc này mới giả trang thành Chu Tứ Quý trở về khách sạn, định chờ hết hôm nay sẽ rời khỏi thành phố A.
Khi cô trở lại khách sạn, Diệp Khuynh đang vội vã đi ra ngoài, nhìn thấy cô lập tức chạy tới, vẻ mặt vội vàng hỏi: "Thấy Chu Chu không?"
Quý Chu Chu chột dạ dừng lại phút chốc, rồi mới chầm chậm lắc lắc đầu, sau đó dùng di động gõ chữ: Sao vậy?
"Cô ấy từ chức, cũng là ngày cuối cùng rồi, còn từ cái gì chức chứ, tôi cảm thấy không thích hợp, nên trở về tìm cô ấy, kết quả chỉ thấy Quyện Thư, không thấy Chu Chu." Diệp Khuynh liên tục thở dài: "Quyện Thư biết hôm
nay là ngày quay phim cuối cùng, còn cố ý đến đây kết thúc công việc với cô ấy, không ngờ lại không thấy cô ấy đâu."
Quý Chu Chu liếm
liếm môi, khô khan trả lời: Hôm nay tôi chưa gặp Chu Chu, đêm qua lúc
gặp cô ấy, cô ấy cũng không nhắc tới chuyện này.
Diệp Khuynh
dừng một chút, rất lo lắng liếc nhìn cửa sổ khách sạn một cái, không
ngừng lẩm bẩm tự nói: "Chu Chu có thể đi đâu chứ, Quyện Thư đã ở trên
lầu nửa ngày, thế nào cũng không đi tìm người, chẳng lẽ là cãi nhau?"
Quý Chu Chu cắn cắn môi, nhịn xuống xúc động mở mũ và khẩu trang ra, do dự
phút chốc rồi gõ chữ: Tôi hơi khó chịu, lên lầu trước, một lát nữa tôi
gọi điện thoại cho Chu Chu thử xem.
"Vô dụng, di động cô ấy gọi mãi không được." Diệp Khuynh nhíu mày.
Đương nhiên gọi không được, bởi vì SIM đó đã bị cô bẻ gãy rồi. Quý Chu Chu
trấn định gật đầu, giả vờ không biết tất cả những chuyện này: Tôi trở về thử xem, không gọi được nói sau.
Diệp Khuynh nhìn cô một cái,
phiền lòng khoát tay: "Đi đi, từ trước đến nay cô ấy nghe lời cô Chu,
nói không chừng sẽ nhận điện thoại của cô."
Quý Chu Chu nhẹ
nhàng thở ra, chạy nhanh lên trên lầu, lúc cô sắp đi qua căn phòng trước kia, bước chân của cô chậm lại một nhịp. Ban đầu vì để cho tiện, nên
đặt hai cái phòng kế nhau, bây giờ muốn về phòng Chu Tứ Quý, thì nhất
định phải đi qua căn phòng trước kia, mà nghe lời nói vừa rồi của Diệp
Khuynh, Cố Quyện Thư còn ở bên trong.
Quý Chu Chu không dám nghĩ tới biểu cảm của Cố Quyện Thư, cúi đầu định lướt qua cửa phòng, nhưng
lúc chú ý tới cửa phòng không đóng, ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy Cố Quyện Thư ngồi trên sô pha, lưng ưỡn thẳng tắp, trên bàn trà trước mặt bày ra một lá thư.
Quý Chu Chu liếm môi cái,
cúi đầu vội vàng đi qua, sau khi vào phòng chợt đóng cửa lại, ngồi dưới
đất thở phì phò từng hơi. Đợi tim đập dữ dội dần dần bình phục, thì cô
mới bắt đầu ngây người thất thần.
Lần này cô để lại thư cho Cố
Quyện Thư, nhưng không để lại đường lui giống như lần trước, nói nửa
thật nửa giả, mà là thật lòng thật dạ nói ra suy nghĩ của mình.
Cô chọn cách thoải mái hào phóng nói với Cố Quyện Thư, cô chưa bao giờ
thích anh như vậy, cho nên từ lúc bắt đầu đến bên cạnh anh, thì đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi, chỉ là ở chung lâu như thế, cô đã xem anh là bạn
bè, tâm tình lúc rời đi cũng không hề bức thiết.
Sở dĩ lựa chọn
đột nhiên rời đi, là bởi vì cuối cùng chậm chạp phát hiện tâm tư của anh đối với mình, bây giờ cô mới biết được, hóa ra anh thích là tình yêu
nam nữ. Cô có thể lừa gạt một người xa lạ, nhưng không thể lừa gạt bạn
bè, do đó lựa chọn ra đi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chẳng qua lần trước ích kỷ lưu lại đường sống, vì vậy không nói thật, lần này cô lựa
chọn thẳng thắn, hy vọng anh đừng chấp nhất với nó nữa.
Dĩ
nhiên, trong lá thư này, cô nhiều ít cũng là rải chút lời nói dối, vì dụ như bây giờ đột ngột rời đi, cô nói là vì trong lúc giúp Chu Tứ Quý sửa sang lại bản thảo, đã vô ý thấy được kế hoạch, cho nên mới nhanh chóng
rời đi, mà không có trực tiếp nói thật với anh.
Quý Chu Chu ngơ
ngác ngồi dưới đất, cũng không biết rốt cuộc mình lấy dũng khí từ đâu
ra, phá hỏng tất cả đường lui trước kia, ngoại trừ giấu áo vest của Chu
Tứ Quý, còn lại không che giấu gì với anh nữa.
Rất lâu sau, Quý
Chu Chu buông tiếng thở dài, mệt mỏi che mặt, cầu nguyện cô thỉnh thoảng nhân từ, sẽ không đưa tới phiền phức ngập trời cho cô.
Diệp
Khuynh bên kia vẫn không tìm được người, phim trường lại chờ kết thúc,
anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi làm việc trước, sau khi kết thúc tất cả, không đành lòng phá hư tâm tình của mọi người, nên để cho trợ lý dẫn
mọi người đi ăn cơm chúc mừng. Lúc mọi người sắp đi, Diệp Khuynh suy
nghĩ một chút, gửi tin nhắn hỏi Chu Tứ Quý muốn đi cùng không.
Quý Chu Chu nhận được tin nhắn này dở khóc dở cười, cô nào còn có tâm trạng ăn gì, vì thế dứt khoát lấy cớ gấp rút về nhà gặp con trai để từ chối.
Diệp Khuynh cũng không miễn cưỡng, chỉ là dặn dò khi nào cô đi kêu anh
ta một tiếng, anh ta tiễn cô về.
Quý Chu Chu thấy Diệp Khuynh
quan tâm, khóe miệng hiện ra một tia chua xót, vô luận là hành động quan tâm của đạo diễn với biên kịch, hay là chính Diệp Khuynh với Quý Chu
Chu, thái độ của anh ta đều không thể bắt bẻ, cho nên cô hy vọng thân
phận của mình có thể che giấu cả đời, đừng để anh ta biết mình là kẻ lừa đảo gì đó.
Quý Chu Chu ngồi dưới đất rất lâu, đột nhiên bắt đầu mệt rã rời, trong lúc đầu cô đang dần không kiểm soát được, thì cửa
phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Cố
Quyện Thư: "Cô Chu, có ở đây không?"
Giọng nói của anh đối với
Quý Chu Chu, không khác sấm sét trên bầu trời, tạc đến ba hồn bảy vía
của Quý Chu Chu mất tiêu, sửng sốt thật lâu mới nhớ tới đi vào phòng tắm nhìn mặt mình một cái. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi chắc
chắn trùm kín mít, thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đi ra cửa.
Cửa vừa mở ra, ảnh ngược của Cố Quyện Thư xuất hiện trên kính râm của cô,
Quý Chu Chu liếm môi khô một cái, hỏi: Có chuyện gì sao?
Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, mới chầm chậm mở miệng: "Chu Chu ở đoàn phim thân thiết với cô, cô biết cô ấy đi đâu không?"
Quý Chu Chu chăm chú nhìn anh một cái, chột dạ, rất nhanh lắc đầu, ra vẻ
không biết hỏi: Vừa rồi Dệp đạo có nói, Chu Chu đột nhiên không thấy
đâu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Cô ấy để lại lá thư, nói
trong lúc vô tình biết được chuyện cầu hôn từ trên máy tính của cô, cô
ấy sợ đến lúc đó ẫm ĩ làm mọi người khó xử, nên rời đi." Đôi mắt của Cố
Quyện Thư nổi lên sự chế giễu chua xót: "Lúc đó cô nói với tôi, Chu Chu
không muốn kết hôn, tôi chỉ coi là cô nói đùa, hiện tại xem ra, tôi thật ngốc."
"Trước kia tôi chỉ nghĩ cô ấy giống tôi, không thích nói ra quá nhiều chuyện, sự ăn ý lẫn nhau đã sớm vượt qua yêu thích, nhưng
hôm nay cô ấy nói với tôi, từ trước tới giờ cô ấy chưa từng thích tôi,
hôm nay lại bởi vì biết được tôi thích cô ấy, nên mới vội vàng rời đi."
"Tôi vậy mà không biết, cô ấy chưa bao giờ thích tôi."
Tính của Cố Quyện Thư không phải thích nói nhiều với người lạ, nhưng mà có
lẽ trên người Chu Tứ Quý luôn có thứ gì đó làm anh cảm thấy rất quen
thuộc, cho nên anh nhìn thấy cô, thì nhịn không được muốn nói thêm hai
câu.
Quý Chu Chu không biết nên an ủi anh như thế nào, sau một
lúc lâu ở trên ghi chú nhạt nhẽo gõ chữ: Tình cảm không cưỡng cầu được,
nếu cô ấy không thích anh, vậy anh từ bỏ đi, tìm cô gái thích mình, sẽ
thoải mái hơn khi vẫn luôn nghĩ về cô ấy.
Cố Quyện Thư còn đang
cảm thấy lòng ngực tê tê, nói không được là cái tư vị gì, nhưng sau khi
thấy Chu Tứ Quý muốn anh từ bỏ, thì đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ,
ngay cả ánh mắt cũng lạnh xuống: "Không muốn."
"..."
"Là cô ấy trêu chọc tôi trước, từ lúc bắt đầu, chính là cô ấy trêu chọc
tôi." Hai tay Cố Quyện Thư siết chặt thành nắm đấm, giọng điệu lại bình
tĩnh như thường lệ: "Bây giờ tôi mới hiểu được, cô ấy chưa từng coi tôi
là người sống."
Quý Chu Chu chợt ngẩng đầu, móng tay bóp chặt
lòng bàn tay, mới không làm mình thất thố. Cô không ngờ Cố Quyện Thư lại nhạy bén như vậy, đã phát giác bí mật khó chịu nhất ở sâu trong nội tâm của cô. Quả thực ở thời điểm nào đó cô cũng trực tiếp xem những người
này là NPC(*).
(*) NPC là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Trong ánh mắt của Cố Quyện Thư hình như có lưu quang(*) hiện lên, trong giọng nói tràn ngập giễu cợt: "Tôi giống như thú cưng của cô ấy, cô ấy chỉ
dựa theo ý nghĩ của mình khiêu khích, trêu đùa, bây giờ ý thức được thú
cưng này hơi khó kiểm soát, nên cô ấy không cần nữa."
(*) Lưu quang: ánh sáng lung linh.
Lúc trước Quý Chu Chu nói không sai, mối quan hệ của anh và cô vốn dĩ chính là thú cưng và chủ nhân, chỉ là trước kia anh cho rằng mình là chủ
nhân, nhưng bây giờ mới phát hiện anh mới là con thú cưng đó.
Quý Chu Chu thuần phục anh, quyển dưỡng(*) anh, để anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, nguyện ý dâng lên tất cả, rồi cô lại xoay người bỏ đi, khiến anh hiểu lầm trước kia giống như một trò đùa.
(*) Quyển dưỡng: giam cầm – nuôi dưỡng.
Quý Chu Chu nhìn vẻ mặt càng ngày càng hung ác của anh, trong lòng lộp bộp
một chút, vội vàng cúi đầu gõ chữ cho anh xem: Anh không thể suy nghĩ
như vậy, nếu cô ấy thật tình lừa gạt anh, thì tại sao biết được tâm ý
của anh mới rời đi?
"Bởi vì cô ấy biết tôi đã thuần phục, chơi
tiếp cũng không có cảm giác thành tựu, cho nên mới rời đi." Cố Quyện Thư như lâm vào ngõ cụt nào đó, biểu cảm càng ngày càng lạnh.
Quý
Chu Chu nhìn thấy kinh hồn bạt vía, nếu không phải sợ anh đánh mình, thì bây giờ hận không thể nói rõ ràng với anh, nhưng sau khi cô nhẫn nhịn
một chút, vẫn là cẩn thận khuyên bảo: Hiện tại anh đang nổi nóng, mới
cảm thấy cô ấy rất xấu. Anh cẩn thận nghĩ lại xem, nếu thật sự cô ấy ở
trong miệng anh là kiểu người này, thì anh vẫn sẽ thích cô ấy sao?
Cố Quyện Thư trầm mặc, Quý Chu Chu nhìn cửa một cái, định khuyên anh thêm
hai câu, để tránh anh ghi hận mình trong lòng. Đang lúc cô vắt hết óc
tìm từ, thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói yếu ớt của Cố
Quyện Thư: "Sẽ."
"?" Quý Chu Chu mê mang ngẩng đầu, lại đụng vào đáy mắt sâu rộng của anh.
"Bởi vì ánh mắt của tôi không tốt."
"..."
__________
Editor:
Haizz... Con đường ăn hành dài dài của Quyện Tể bắt đầu từ đây~