Một ngủ giấc này ngủ đến 12 giờ trưa mới kết thúc trong tiếng gõ cửa của người giúp việc. Quý Chu Chu mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, thì Cố
Quyện Thư ở đối diện cũng như vậy. Sau khi cô kinh ngạc một chút, đột
nhiên bình tĩnh lại. Ừm, lại ngủ với người đàn ông này.
Quý Chu
Chu buông tiếng thở dài theo thói quen, chờ khi Cố Quyện Thư đứng dậy,
thì nhìn thấy màn hình di động của mình vẫn còn đen thui, lúc này mới
nhớ ra hôm qua sau khi tắt máy đến giờ vẫn chưa mở lại.
"Ăn cơm." Cố Quyện Thư thấy cô còn bất động, vì thế mở miệng thúc giục.
Quý Chu Chu lại ngáp một cái, nhấn nút mở nguồn và chờ màn hình di động
sáng lên, thuận miệng nói dối: "Anh đi trước đi, tôi xem trò chơi một
cái rồi đi theo."
Cố Quyện Thư thấy bộ dáng nghiêm túc nhìn chăm
chú di động của cô, đột nhiên cảm thấy cô nghiện game còn nghiêm trọng
hơn trong tưởng tượng của anh, sau khi dừng một chút không nói gì hết
thì đi ra ngoài trước.
Chờ bóng dáng của anh biến mất, di động của Quý Chu Chu cũng hoàn toàn sáng lên, Diệp Khuynh gửi liên tục mấy tin nhắn đến.
Diệp Khuynh: Tôi xem một chút, có vài phần cần phải sửa, đã đánh dấu gửi vào hộp thư của cô, những chỗ khác thì không có vấn đề gì. Cô Chu, cô thật
chuyên nghiệp, có thể hợp tác với cô là vinh hạnh của tôi.
Quý
Chu Chu "Xì" một tiếng, miệng đạo diễn là quỷ gạt người, thật sự nếu là
cảm thấy vinh hạnh, vậy còn sửa đổi làm gì, đơn giản chính là cảm thấy
nơi nào đó không hài lòng, lại muốn dụ dỗ biên kịch chỉnh sửa, loại tình huống này cô gặp nhiều. Quý Chu Chu lướt xuống tiếp, lướt tới vấn đề
gần đây cô vẫn luôn trốn tránh.
Diệp Khuynh: Không ngoài dự liệu
thì cuối tháng khởi công, hai ngày trước khi cử hành nghi thức khai máy, cô Chu nhớ chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi theo đoàn.
Quý Chu
Chu sửng sốt, thời gian từ đây đến cuối tháng chưa đến mười ngày, nói
cách khác trong khoảng thời gian này, cô phải nghĩ cách biến mất hai ba
tháng, mà cũng không bị Cố Quyện Thư phát hiện là đi làm biên kịch.
... Sao có thể.
Quý Chu Chu ở trong phòng đau khổ nghĩ cách, Cố Quyện Thư cũng lâm vào trầm tư trong phòng ăn, đồ ăn trước mặt động cũng không động miếng nào.
"Tiên sinh, có cần tôi đi hối Chu Chu một chút không?" Chu Trường Quân hỏi.
Lúc này Cố Quyện Thư mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm Chu Trường Quân một lúc
lâu, rồi chầm chậm hỏi: "Tôi nhớ ông có một cô con gái."
"... Là
gần đây Chu Chu gây ra vấn đề khó khăn gì cho ngài sao?" Từ khi Chu Chu
vào nhà, ông ta đã nghe vô số lần tiên sinh lấy những lời này làm lời mở đầu, tiếp theo muốn nói, chỉ sợ sẽ là mình không biết làm thế nào khi
nuôi dưỡng Chu Chu.
Chu Trường Quân đến nay đều không rõ, hai
người đó rốt cuộc là ở chung kiểu gì? Nên nói tiên sinh xem Chu Chu như
con gái nuôi dưỡng, nhưng tình cảm và sự ham muốn chiếm hữu của anh lại
không giống như giả, phải nói là chăm sóc người mình thích... (Truyện
chính chủ TieuHiTieuHi). Chu Trường Quân nghĩ đến mỗi lần tiên sinh tổn
hại Chu Chu như thế nào và diễn đàn Mẫu Anh mà anh đã gỡ bỏ, thì không
cảm thấy đây là kiểu ở chung nên có của một cặp đôi.
Cố Quyện Thư thấy ông ta hỏi trực tiếp, nên cũng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Hình như gần đây cô ấy nghiện game online."
Chu Trường Quân "A" một tiếng: "Vậy quả thật rất đau đầu, nhà tôi chính là
sợ con gái nghiện internet, nên đều đã mười mấy tuổi rồi cũng không dám
cho con bé dính di động."
"Có cách giải quyết không?"
Chu
Trường Quân khó xử: "Con gái của tôi không có yêu thích gì khác, chỉ
thích vận động đọc sách linh tinh, thành tích học tập cũng tốt, cho nên
chưa từng gặp tình huống này, vì vậy không giúp được tiên sinh."
Được rồi, biết con gái ông ngoan ngoãn rồi. Cố Quyện Thư mặt không cảm xúc.
Chu Trường Quân cười cười an ủi: "Chu Chu là người trưởng thành, nên có tự
chủ vốn có, vì thế không cần phải lo lắng quá, dù sao..."
Đang
lúc ông ta định nói tiếp, thì Quý Chu Chu buồn ngủ uể oải đi tới, chào
hỏi đơn giản với bọn họ một tiếng liền ngồi xuống ăn cơm. Khi ăn xong an tĩnh chờ Cố Quyện Thư đứng dậy trước, sau đó thì không có tinh thần mà
rời đi. Toàn bộ quá trình đều cảm thấy cô giống như không xương ngã trái ngã phải, nhưng lại không nhìn ra khuyết điểm gì.
Lần này cuối
cùng Chu Trường Quân hiểu ra Cố Quyện Thư đang lo lắng chuyện gì, dáng
vẻ này của Chu Chu, trông có chút nghiêm trọng nha. Nhưng ông ta cũng
chỉ có thể trái lương tâm an ủi: "Có lẽ cô ấy ở nhà nhàm chán, hai ngày
này vừa vặn là cuối tuần, ngài dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo là được."
Cố Quyện Thư suy tư một phen, gật đầu đồng ý.
Nhưng mà Quý Chu Chu không đồng ý. Trước khi cô chưa nghĩ ra cách giải quyết
Cố Quyện Thư, thì không có tâm tình làm bất kỳ chuyện gì, nhất là trong
tình huống còn phải sửa chữa kịch bản, cho nên dù Cố Quyện Thư nói muốn
dẫn cô đi công viên giải trí, dẫn cô ra ngoài ăn ngon, cô đều vô tình từ chối.
"Lẩu cũng không ăn?" Cố Quyện Thư xác nhận một lần nữa.
Quý Chu Chu kiên định gật đầu: "Mãn Hán toàn tịch(1) cũng không ăn." Bây giờ căn bản cô không có khẩu vị, được không!
Dường như tình hình nghiêm trong vượt qua sức tưởng tượng của anh, Cố Quyện
Thư nhìn chằm chằm cô một hồi, chầm chậm về phòng, click mở download
diễn đàn Mẫu Anh lần nữa, chọn ra chủ đề thời kỳ phản nghịch đăng bài:
Trẻ con nghiện internet nghiêm trọng đến mức không ăn uống thì phải làm
sao?
Sau khi đăng xong yên lặng đợi 3 phút, bình luận thứ nhất
trả lời: Trong nhà có một tiểu Chu, đứa trẻ nhà bạn sao nhiều vấn đề như vậy?
Cố Quyện Thư: "..." Anh cũng rất muốn biết, vì sao đứa trẻ nhà anh nhiều tật xấu như thế.
Cũng may không chỉ có kiểu câu trả lời vô dụng này, phía dưới cũng có người
tích cực bày mưu tính kế, có mấy ý kiến giống với ý kiến của Chu Trường
Quân, đều là kêu anh ở bên cạnh đứa trẻ nhiều hơn, dời đi sự chú ý một
chút. Nhưng Cố Quyện Thư suy nghĩ, cảm thấy tình hình hiện tại của Quý
Chu Chu không hoàn toàn như bọn họ nghĩ.
Cô căn bản không cần anh bên cạnh.
Bài viết đăng liên tiếp mấy ngày, cuối cùng có một câu trả lời không giống: Đứa trẻ nhà bạn yêu sớm, nghiện internet, thời kỳ phản nghịch? Đừng
khẩn trương, đừng lo lắng. Trường học Cai nghiện internet của thành phố A hoan nghênh ngài, chỉ cần 9 vạn 8, thì sẽ trả lại cho ngài một đứa trẻ
ngoan ngoãn tích cực hướng về nhiệt tình yêu thích học tập!
Cố Quyện Thư ở câu trả lời này tạm dừng một lát, nhìn về phía cửa phòng như có điều suy nghĩ.
Quý Chu Chu cũng ở trong phòng ngột ngạt mấy ngày, cuối cùng nghĩ ra một
cách nhưng không phải là cách, vì thế ôm tâm tình chờ mong đi đến phòng
sách tìm Cố Quyện Thư.
"Cố tiên sinh, anh bận không?" Quý Chu Chu gõ gõ cửa phòng.
Bên trong yên lặng một lát, mới truyền ra giọng nói của Cố Quyện Thư: "Vào đi."
Quý Chu Chu nhanh chóng mở cửa đi vào, chạy đến cái ghế đối diện Cố Quyện
Thư ngồi xuống, sau khi nhìn thấy bên cạnh tay anh bày ra một đống quyển tuyên truyền trường học, trong lòng hơi nghi hoặc: "Cố tiên sinh, anh
muốn đi học à?"
"Không có." Cố Quyện Thư thấy cô cầm lấy một quyển, dừng lại một chút mở miệng: "Em xem nội dung phía trên."
Quý Chu Chu nghe vậy nghiêm túc nhìn xem, chỉ là càng xem càng cảm thấy sai sai, sau một lúc lâu nhịn không được hỏi: "Sao đều quản lý quân sự hóa, chắc không phải là trường học Cai nghiện internet chứ?"
Cố Quyện Thư một đốn: "Ừ."
Quý Chu Chu một mặt khó hiểu: "Anh xem cái này làm gì?"
"Em không cảm thấy gần đây bản thân nghiện internet hơi nghiêm trọng?" Cố Quyện Thư nghiêm túc hỏi.
Quý Chu Chu nửa ngày mới phản ứng lại, đột nhiên nhảy từ trên ghế xuống,
nhìn anh không thể tin được: "Anh, anh, anh... Vậy mà muốn đưa tôi đến
chỗ này! Anh còn là người không, Cố Quyện Thư?! Có biết người bị đưa vào đây đều rất thảm không? Tôi cũng không phải phạm pháp, dựa vào cái gì
phải chịu đối xử như phạm nhân?!"
"Em bình tĩnh một chút."
Quý Chu Chu nghe được câu này, da đầu đều muốn bùng nổ: "Vậy tôi không cho
anh xem phim truyền hình cẩu huyết, anh có thể bình tĩnh một chút
không?!"
"Chu Chu..." Cố Quyện Thư đứng dậy.
"Không cần
nói gì hết." Quý Chu Chu hoảng sợ lui về sau hai bước: "Nếu anh thật sự
chán ghét tôi, cứ nói thẳng là được, tôi đi ngay bây giờ, vừa lúc tôi
cũng không muốn ở lại nơi này, bây giờ tôi... tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc,
chúng ta hảo tụ hảo tán(*)."(*) Hảo tụ hảo tán: dễ hợp dễ tan.
Quý Chu Chu nói xong thì quay đầu đi, nghĩ mà sợ đồng thời lại có chút vui
mừng, mình không cần vắt hết óc tìm cớ vào đoàn phim nữa.
Cô sải
bước về phía cửa, vừa mở cửa thì trong nháy mắt trên vai vươn ra một bàn tay, trực tiếp đóng cửa lại lần nữa. Cô quay đầu lại một cái, thì đã bị Cố Quyện Thư dùng cách bích đông(2) bao vây cô giữa anh và cánh cửa.
"Anh muốn làm gì?"
"Để em xem một quyển tuyên truyền, phản ứng lớn như vậy làm gì?" Cố Quyện Thư rũ mắt nhìn cô.
Quý Chu Chu cảnh giác nhìn anh, hai tay nắm thành quyền khẩn trương, nhưng tức đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Cố Quyện Thư đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống đối diện với cô: "Đừng lo, không định đưa em đến chỗ đó." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Quản lý quân sự hóa, không chỉ phải dậy sớm còn phải làm việc, nhà ăn
lại kém như vậy, thân thể nhỏ bé của cô chịu được mới là lạ.
"Anh lừa ai đó!" Quý Chu Chu không tin anh chút nào, còn mơ hồ có chút đau
lòng. Tuy quyển sách cô xuyên là quyển sách cũ của mấy năm trước, lúc đó bộ mặt thật của trường học Cai nghiện internet còn chưa bị bại lộ,
nhưng Cố Quyện Thư đơn giản chỉ vì mình chơi di động nhiều hơn mấy lần
mà muốn đưa cô đến chỗ đó, cô thật sự vừa tức vừa hoang mang.
Cố
Quyện Thư liếc Quý Chu Chu một cái, chầm chậm xoay người lại cầm di động lên, tìm nhật ký tin nhắn của anh và Chu Trường Quân đưa cô xem...
Cố Quyện Thư: Thu gom một ít truyền đơn trường học Cai nghiện internet, càng nghiêm khắc càng tốt.
Chu Trường Quân: Vâng... Tiên sinh, không phải ngài muốn đưa Chu Chu chỗ đó chứ?
Cố Quyện Thư: Không, bên trong quá nghiêm khắc, cô ấy chịu không nổi.
Chu Trường Quân: Vậy đây là?
Cố Quyện Thư: Hù dọa cô ấy một chút.
......
Quý Chu Chu xem xong, trên đầu chỉ có sáu chấm, sau một lúc lâu do dự hỏi: "Anh thật sự không định đưa tôi đi?"
"Lịch sử trò chuyện làm chứng, không tin em có thể đi hỏi Chu Trường Quân."
Cố Quyện Thư không nhanh không chậm giải thích, trước kia anh chưa từng
có thói quen lưu lại lịch sử trò chuyện, nhưng lần này không biết vì
sao, lúc định xóa do dự một chút, sau đó thì giữ lại.
Hên là giữ lại, nếu không thì chuyện này không nói rõ được.
Lửa giận trong lòng Quý Chu Chu dần dần lắng xuống, cảm giác ủy khuất từ từ xông vào trong lòng. Biểu cảm của Cố Quyện Thư cũng không tốt lắm: "Bây giờ, có phải em nên giải thích một chút, cái gì gọi là em cũng không
muốn ở lại nơi này?"
Quý Chu Chu vô tội mở to hai mắt, một giọt nước mắt rớt xuống.
Cố Quyện Thư: "..."
"Làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng tôi sẽ bị nhốt vào chỗ đó." Quý Chu Chu ôm lấy eo anh nức nở, thương tâm khóc lên.