Thấy anh ra ngoài ăn cơm vẫn không quên phần của mình, Quý Chu Chu quyết định không chấp nhặt với anh, chuyên tâm chờ phim nhà mình lên hot
search.
Quả nhiên đọc kịch bản giống như một tín hiệu, sau đó mỗi buổi sáng Quý Chu Chu lướt tin tức, đều có thể nhẹ nhàng lướt thấy phim nhà mình phổ biến rộng rãi, không khỏi cảm thán dù sao đoàn phim có
tiền, lại có thể mua doanh tiêu đến mức độ này.
Chỉ là cũng không phải tất cả độ hot đều tiêu tiền, phần lớn vẫn là bởi vì Chử Trạm lăng
xê và Lục Ngữ Thần, nam chính bạo hồng(*) của《Quyến rũ mẹ kế của tôi》,
đoán chừng đoàn phim tiêu chút tiền dẫn dắt độ hot, trước mắt là một
loạt lời khen ngợi.
(*) Bạo hồng: Là hiện tượng 1 người nhờ 1 tác phẩm/ vai diễn/ bộ phim nào đó mà đột nhiên gia tăng độ nổi tiếng đáng
kể, thậm chí có thể nói là đổi đời luôn. Hoặc 1 bộ phim/chương trình nào đó vốn không được kỳ vọng cao nhưng lại đột nhiên được yêu thích không
ngờ.
Quý Chu Chu đã không phải là lần đầu tiên trải qua loại
chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy dở khóc dở cười, ngay cả máy cũng chưa
khai nữa, thì sao lại có một loạt lời khen ngợi. Không thể không nói,
trình độ khen ngợi mù quáng của đông đảo quần chúng nhân dân vẫn tốt như thường lệ.
Lúc Diệp Khuynh gấp ráp chuẩn bị khai máy, Quý Chu
Chu cũng không nhàn rỗi, cả ngày buồn bực ở trong phòng gõ chữ, giống
như bị điên đuổi theo tiến độ.
Không phải cô cần mẫn, mà là Diệp
Khuynh chuẩn bị áp dụng hình thức vừa quay vừa phát, loại hình thức này
cũng tốt, có thể kịp thời nghe được ý kiến khán giả, sửa đổi kịch bản
linh hoạt. Không tốt chính là, một: thời gian quay phim hạn chế rất lớn; hai: biên kịch phải tùy thời đợi lệnh sửa đổi kịch bản. Cô cũng không
muốn trong sửa kịch bản còn phải viết nội dung một tập.
Cũng may
phim chỉ có hai mươi mấy tập, cô liều cái mạng già viết, cuối cùng là
viết xong và gửi vào hộp thư của Diệp Khuynh trước khi khai máy, mà lúc
gửi đi đã là 2 giờ sáng.
Quý Chu Chu tắt đèn chờ tin tức, ánh
sáng mờ nhạt trên màn hình vi tính làm sắc mặt cô tái nhợt. Trong thời
gian chờ Diệp Khuynh trả lời lại, cô đi cân một cái, hài lòng vì phát
hiện đã trở về mức bình thường. Thật may lúc trước không mập lắm, nếu
không thật sự không biết giảm cân như thế nào.
Tin nhắn của Diệp Khuynh rất nhanh đã gửi lại: Nhanh như vậy? Cô đợi tí, tôi xem trước một chút.
Quý Chu Chu ngáp một cái, thấy chữ "Đã gửi đi" liền đóng máy tính lại: Anh từ từ xem, tôi buồn ngủ quá rồi.
Diệp Khuynh: Được, cô nghỉ ngơi đi, cô Chu vất vả rồi.
Quý Chu Chu liếc nhìn di động một cái dút khoát tắt máy, ngã vô ổ chăn một
giây sau chìm vào giấc ngủ, ngay cả sau đó Diệp Khuynh gửi cho cô mười
tin nhắn cô cũng không biết. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bởi vì
thức đêm, hôm sau gần 10 giờ cô mới tỉnh dậy, tinh thần lại không tốt
lắm, cả người đều có cảm giác uể oải. Nên ở trên giường híp mắt nửa
tiếng rồi quả thật đói đến mức hết cách mới rời giường.
Thời gian bữa sáng đã bỏ lỡ, bữa trưa còn phải 2 tiếng nữa, cô lập tức đi đến
phòng bếp, tìm lấy bánh mì và sữa chua trong tủ lạnh rồi chuẩn bị về
phòng. Lúc vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Quyện Thư đứng dựa khung
cửa.
"Cố tiên sinh? Sao anh chưa đến công ty?" Quý Chu Chu khó hiểu.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái: "Gần đây em ăn cơm không đúng giờ."
"À, giảm cân đó, anh nhìn tôi này, không phải gầy sao." Quý Chu Chu không thèm để ý cười cười, cầm bánh mì nguội cắn một miếng.
Cố Quyện Thư đánh giá cô từ đầu đến chân một lần, phát hiện thật sự gầy
rồi, chỉ là bộ dáng không giống với trong tưởng tượng của mình lắm. Lúc
trước cảm thấy sự đáng yêu và hấp dẫn người khác của cô, là tăng theo sự gia tăng của thịt, cho nên muốn để cô có thể gầy thì gầy, tránh cho
luôn bị người khác mơ tưởng. Nhưng mà xem ở trước mắt, hình như cái cảm
giác làm cho người ta yêu thích, cũng không có giảm bớt vì gầy đi.
Chẳng lẽ không phải do càng mập càng đáng yêu, mà là càng lớn càng đáng yêu?
Cố Quyện Thư trầm mặc, nếu chỉ là do dáng người, anh có thể giám sát mập gầy, nhưng nếu là vấn đề tuổi tác, thì anh không thể làm gì, cũng không thể không cho cô lớn lên nhỉ.
Ánh mắt của Cố Quyện Thư nhìn từ
dưới lên trên, sau khi nhìn thấy hốc mắt cô xanh đen thì dừng một chút,
rồi nói ra sự thật: "Lại thức đêm."
"Tôi không sao, chỉ là muốn
chơi game một lát, kết quả không chú ý một cái đã vượt qua thời gian,
lần sau sẽ chú ý." Quý Chu Chu vừa ăn vừa trả lời, lúc vừa nói chuyện
thì định từ người anh lướt qua.
Cố Quyện Thư nhìn cô coi mình
chẳng có gì, nghĩ lại có phải gần đây quá nuông chiều cô rồi không, làm
cho thời kỳ phản nghịch của cô lại kéo dài.
Không đợi Cố Quyện
Thư nghĩ ra một bông hoa, Quý Chu Chu đã sắp về tới phòng. Cố Quyện Thư
không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô, đợi khi cô gần đến cửa thì
túm lấy vai cô.
"Trở về làm gì?"
"Ăn xong ngủ." Quý Chu Chu nghiêm túc trả lời.
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, giống như nghiêm túc trò chuyện với cô: "Gần đây có phải em quá lười rồi không?"
"Đùa à, tôi rất bận, được không." Quý Chu Chu giống như gặp quỷ nhìn anh một cái: "Bây giờ, bạn học nhỏ Chu Chu trăm công ngàn việc muốn đi ngủ một
giấc, hy vọng bạn học nhỏ kim chủ có thể phê duyệt."
Bạn học nhỏ kim
chủ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không chỉ có không phê duyệt, mà còn
dẫn cô lên phòng tập thể dục trên lầu ba. Cố Quyện Thư cầm một cái tạ
tay ước lượng một chút, cảm thấy trọng lượng thích hợp thì nhét vào
trong lòng cô. Quý Chu Chu nhanh chóng ôm lấy.
"Em đang rảnh rỗi, tập thể dục nhiều đọc sách nhiều, đừng có chơi những trò chơi tào lao
kia nữa." Cố Quyện Thư định nghĩa cho việc liều mạng công tác gần nhất
của cô.
Quý Chu Chu: "..." Muốn ủy khuất muốn làm nũng, nhưng mà khổ là nói không nên lời.
Cô thật sự buồn ngủ, đặc biệt là sau khi ăn xong, tứ chi mềm nhũn, chỉ muốn nằm trên chiếc giường êm ái ngủ.
"Tôi về ngủ trước, chờ ngủ xong lại đến tập luyện, được không?" Quý Chu Chu thử thương lượng.
Cố Quyện Thư ôn thôn nhìn cô: "Em cảm thấy thế nào?" Là ai nói giảm cân,
còn mỗi tối đến phòng bếp ăn vụng? Cô ở chỗ anh đã không còn tín nhiệm
nào để nói.
Quý Chu Chu thấy anh kiên trì, rất có ý tứ nếu cô
không rèn luyện thân thể thì sẽ không để cô đi. Quý Chu Chu buông tiếng
thở dài đặt cục tạ trên tay xuống đất, trực tiếp ôm lấy cánh tay của
anh, cái trán để trên vai anh mơ màng buồn ngủ.
"Anh Quyện Thư~,
tôi thật sự buồn ngủ quá à, anh dậy sớm như vậy thì không muốn ngủ một
giấc nữa sao? Chúng ta cùng nhau đi ngủ nha!" Bởi vì buồn ngủ, khi cô
nói chuyện mang theo chút giọng mũi, âm cuối nhẹ nhàng cao lên, đặc biệt là lúc gọi anh Quyện Thư~, tựa như ngậm ba chữ ở trong miệng không nỡ
phun ra, toàn bộ đều mềm mại.
Cố Quyện Thư: "... " Khinh thường.
Ba phút sau, Quý Chu Chu thấy người đàn ông nằm ở trên chiếc giường của mình, chầm chậm mở to hai mắt nhìn: "Anh làm gì?"
"Không phải đã nói cùng nhau đi ngủ?" Cố Quyện Thư nghiêm túc hỏi, hỏi xong còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây ngủ đi."
... Người này là tên biến thái sao? Cô cũng không tin anh nghe không hiểu,
mình nói cùng đi ngủ ý là chia ra mỗi người một giường ngủ. Quý Chu Chu
quả thực khó có thể kiềm chế sự khinh thường của mình.
Cố Quyện
Thư giống như không phát hiện cô thực sự nghiến răng, thậm chí chừa cho
cô một chút vị trí, mình đã dựa sát tường: "Đến đây đi." Xem ra phải sớm giúp cô đổi phòng mới được, căn phòng này quả thật quá nhỏ, một chiếc
giường lớn hơn một chút cũng không để được.
"... Anh ngủ ở đây đi, tôi đến phòng cho khách." Quý Chu Chu nói không nên lời, muốn đi.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng: "Hoặc là ở đây, hoặc là đến phòng tập thể dục."
Quý Chu Chu dừng một chút, quay đầu lại trừng mắt về phía anh, Cố Quyện Thư bình tĩnh đối mặt với cô. Hôm nay anh nhất định phải ở lại, bởi vì
không ai biết được, không có sự giám sát của mình, cô sẽ chơi trò chơi
hay là đi ngủ, vấn đề của thiếu nữ vẫn là phải làm cùng nhiều hơn mới
được.
Quý Chu Chu giằng co trong im lặng với anh hồi lâu, cuối cùng
vẫn miễn cưỡng bất đắc dĩ bò lên giường. Nhưng mà giường quá nhỏ, không
cẩn thận một cái là đụng trúng Cố Quyện Thư, cô chỉ có thể nghiêng mình
đưa lưng về phía Cố Quyện Thư ngủ.
Bởi vì bất kể tư thế nào, cũng không có ai thấy thoải mái khi ngủ, Quý Chu Chu nhịn không được oán
trách: "Nào có như anh, ăn vạ trên giường người ta không đi, nếu ở thời
cổ đại kiểu người như anh gọi là Đăng đồ tử(*), phải bị tròng lồng heo."
(*) Đăng đồ tử: yêu râu xanh, háo sắc.
"Em cũng là của tôi, huống chi là giường." Cố Quyện Thư lướt nhìn chiếc cổ
trắng nõn của cô, chầm chậm nhắm mắt lại: "Không phải buồn ngủ sao, ngủ
đi."
Ngủ được mới là lạ, Quý Chu Chu nhúc nhích hai hạ, lại xoay
người nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, anh còn nhớ cuộc trò
chuyện của hai chúng ta ở trên bãi biển không?"
Cố Quyện Thư mở
mắt lần nữa, trì độn trong chốc lát nghiêng đầu đối mặt với cô: "Cụ thể
đoạn nào?" Lời nói của Quý Chu Chu quá nhiều, anh cũng không thể nhớ hết tất cả.
Quý Chu Chu liếc anh một cái: "Chính là cái đoạn lúc ấy
anh nói không muốn kết hôn, nhưng hy vọng có thể cho người mình thích có cảm giác an toàn ở phương diện khác á. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc đó tôi nghe được ý trong lời nói của anh, hình như anh có người
thích, còn suy nghĩ muốn đem tài sản của mình cho cô ấy, phải không?"
Khi cô nhắc đến câu đầu tiên, Cố Quyện Thư đã nhớ ra rồi, chờ cô hỏi xong thì gật gật đầu: "Cho nên?"
"Cho nên anh có người thích, đúng không?" Quý Chu Chu chờ mong nhìn anh, hẳn là có nhỉ, bằng không một đàn ông khủng hoảng hôn nhân, sao có thể đột
nhiên thảo luận loại chuyện này với cô.
Cố Quyện Thư rũ mắt,
không phủ nhận cũng không gật đầu, Quý Chu Chu coi như anh là ngầm thừa
nhận, nghiêm túc chỉ dẫn anh: "Anh xem, anh cũng có người thích rồi, mặc dù tôi không biết cô ấy là ai, nhưng tôi cảm thấy cô gái đó nhất định
vô cùng xinh đẹp vô cùng tốt, vừa thấy chính là..."
"Không có vô cùng xinh đẹp."
"...?"
Cố Quyện Thư nhìn chăm chú cô một lúc lâu, nghiêm túc phê bình: "Hình như cũng không phải vô cùng tốt."
"... Vậy anh còn thích cô ấy cái gì." Quý Chu Chu câm nín.
... Có thể có thể có thể, không chỉ có thể, mà còn trông giống như chìm sâu trong vũng lầy. Quý Chu Chu quả thực khiếp sợ, trên ý nghĩa nào đó cô
và Cố Quyện Thư cũng coi là như hình với bóng, vậy mà không có phát hiện khi nào anh có người thích, chẳng lẽ là tình yêu văn phòng?
Điều này không quan trọng, Quý Chu Chu kịp thời dừng lại, kéo đề tài trở về
quỹ đạo: "Đương nhiên có thể thích, tôi muốn nói chính là, nếu anh thật
sự để ý cô ấy, hay là đừng hở một tí thì chạy tới tìm tôi, là một cô gái đều không thích trong nhà người đàn ông của mình còn nuôi thêm một
người."
Quý Chu Chu nói xong dừng một chút, kịp thời bổ sung:
"Đương nhiên, anh vứt bỏ tôi là không được, nhưng chúng ta phải duy trì
khoảng cách, giống như cùng nằm trên một chiếc giường thế này, đó là
tuyệt đối không thể, hiểu không?"
"Nói tới nói lui, chính là không muốn tôi ngủ ở đây." Cố Quyện Thư liếc mắt khám phá một cái.
Bingo! Cố tiên sinh trả lời chính xác nha, Quý Chu Chu khẽ mỉm cười, còn chưa
kịp nói chuyện, đã bị anh kéo vào trong lòng, trực tiếp dùng cánh tay
vây lại.
"Cố tiên sinh..." Quý Chu Chu vội vàng giãy giụa.
Cố Quyện Thư hừ một tiếng, càng thêm dùng sức giam chặt cô, thấp giọng
nói: "Yên tâm đi, người khác có thể cô ấy sẽ để ý, nhưng em thì không."
"..." Nghe xem, bao nhiêu ngôn luận của tra nam, thật sự coi mình là Hoàng
thượng rồi, phi tần hậu cung cũng xưng hô tỷ muội với nhau phải không?
Quý Chu Chu trợn trắng mắt, cuối cùng không giãy giụa nữa.
Tuy cô còn muốn hỏi liệu Cố Quyện Thư có đem tài sản cho cô gái đó không,
nhưng mà không ngăn được cơn buồn ngủ, nên rất nhanh ở trong lòng Cố
Quyện Thư an phận, nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Cố Quyện Thư ngửi mùi sữa đặc biệt trên người cô, nghĩ nghĩ xem ra vẫn là không nên giúp cô đổi
phòng, nếu không giường quá lớn làm sao bây giờ.
Cố Quyện Thư mơ mơ màng màng suy nghĩ, cũng dần dần chìm vào giấc mơ ngọt ngào.