Sau khi lão phu nhân nghe nói bọn họ sắp đến, thì đã sớm đứng ở cửa chờ, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dần dần xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt
đầy nếp nhăn đã hiện ra một chút ý cười.
Xe rất nhanh dừng lại ở cửa viện điều dưỡng, lão phu nhân chống gậy chậm rãi đi về phía bọn họ. Quý Chu Chu xuống xe nhìn thấy đầu tóc bạc trắng của bà, hốc mắt chợt
đỏ hoe.
Thời gian ba năm không là gì với người trẻ tuổi, nhưng
đối với người già lại hiện ra vô cùng rõ ràng. Lão phu nhân tuy vẫn gọn
gàng sạch sẽ như cũ, nhưng lưng lại không thẳng như trước kia, đôi mắt
cũng dần dần vẩn đục, cả người đều lộ ra một cảm giác từ từ già đi.
Ngay từ đầu lão phu nhân nghe được tin tức Quý Chu Chu còn sống, vốn dĩ cũng cảm thấy không có khả năng, trong lòng có một vạn suy đoán, nhưng tâm
không khỏi hy vọng như một người già bình thường. Bây giờ thấy được cô
gái này, tất cả nghi ngờ trước đó đều biến mất. Người trước mắt này,
chính là Quý Chu Chu, bà nhận ra.
"Lão phu nhân, đã lâu không gặp." Quý Chu Chu nghẹn ngào bước tới, nhẹ nhàng bắt lấy tay lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn cô hồi lâu, chậm rãi buông tiếng thở dài: "Con nên gọi bà nội."
Cố Quyện Thư đi tới sau lưng Quý Chu Chu, gật đầu với lão phu nhân, cũng
không lo lắng lão phu nhân sẽ bán đứng anh. Vừa rồi ở trên xe, anh đã
tẩy não cô, nói với cô lão phu nhân không biết chuyện mình phá sản, nếu
lão phu nhân nói gì đó về Cố Thị, thì nhất định đừng tin tưởng.
Ba người ở cửa trò chuyện mấy câu, rồi cùng nhau đi vào viện dưỡng lão.
Lão phu nhân trước sau bắt lấy tay Quý Chu Chu, sau khi cảm xúc bi
thương của cô hòa hoãn, thì trong lòng có chút kinh ngạc, không biết lão phu nhân thích cô như thế từ bao giờ.
Cô chứa đầy nghi hoặc
nhìn về phía Cố Quyện Thư, Cố Quyện Thư mỉm cười lắc lắc đầu, Quý Chu
Chu cho rằng anh cũng không biết nên không có hỏi lại. Thật ra Cố Quyện
Thư muốn nói chính là, những chuyện này đều không cần hỏi, dù sao ở thế
giới này, anh vẫn không biết có ai không thích Quý Chu Chu.
Cô
không truy hỏi, nên đã bỏ lỡ một lời tâng bốc này, đỡ lão phu nhân đi
phơi nắng trong sân. Cố Quyện Thư định đi theo, di động đột nhiên vang
lên, trên màn hình hiển thị tên Diệp Khuynh. (Truyện chính chủ Tiểu Hi). Đôi mắt anh hơi sáng lên, sau khi anh vẫy tay tỏ ý với Quý Chu Chu thì
xoay người đi qua bên cạnh nhận điện thoại.
Lực chú ý của Quý
Chu Chu còn đang trên người lão phu nhân, hai người đến đình viện ngồi
xuống, cô rót ly trà cho bà: "Bà nội, mấy năm này người sống có tốt
không?"
"Cũng không tệ lắm, cẩn thận nghĩ lại, ba năm này lại là tốt đẹp nhất trong đời ta." Lão phu nhân nói xong dừng một chút, bổ
sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu có con ở đây, chắc sẽ tốt hơn."
Quý Chu Chu nở nụ cười, hóa ra năm tháng thật sự là khối ma thạch, mặc kệ
tính tình của bạn có bao nhiêu quật cường, thì cũng sẽ được mài nhẵn
từng chút một, ngay cả lão phu nhân, cũng sợ cô sẽ nghĩ nhiều, bắt đầu
lo lắng cảm xúc của cô.
"Sống tốt là được, chỉ cần người khỏe là con yên tâm rồi." Quý Chu Chu chớp chớp mắt với bà.
Lão phu nhân không nhịn được, đáy mắt hiện ra một ý cười, sau đó ý cười này biến mất không thấy: "Đáng tiếc ta giác ngộ quá muộn, có vẻ không có gì thành ý, nếu lúc trước khi lần đầu tiên Quyện Thư đến bên cạnh ta, ta
có thể cho nó một bữa cơm no, có lẽ..."
"Hiện tại nói những
chuyện đó đã không có ý nghĩa, nên quý trọng mọi thứ trước mắt là được." Quý Chu Chu sợ bà thương tâm, vội vàng cắt ngang lời nói của bà: "Người nhìn bây giờ xem, chúng ta không phải đều khá tốt sao."
"Con
trở về mới tốt, nếu con không trở về, cả đời này có lẽ Quyện Thư đều sẽ
không tốt." Lão phu nhân từ từ buông tiếng thở dài, thấy Quý Chu Chu khó hiểu, bà khẽ mỉm cười: "Nó vì con thiết kế công viên giải trí, hai năm
trước cũng đã hoàn thành, đáng tiếc con không trở về, công viên giải trí đành gác lại, đến nay chưa từng mở cửa."
Quý Chu Chu ngơ ngẩn nhìn bà, hiển nhiên không ngờ còn có chuyện này: "Anh ấy, anh ấy không nói cho con biết."
"Chưa nói à?" Lão phu nhân cũng hơi kinh ngạc, rồi hối hận nói: "Vậy là ta
nhiều chuyện, có lẽ nó muốn tạo bất ngờ cho con nhỉ, kết quả bị ta làm
hỏng rồi."
"Không sao bà nội, đến lúc đó con giả vờ không biết
là được." Quý Chu Chu vội vàng thả lỏng lòng bà, nói xong chớp chớp mắt: "Kỹ thuật diễn xuất của con rất tốt, nếu không lúc trước anh ấy cũng sẽ không bị con lừa đến tử tâm tháp địa(*)."
(*) Tử tâm tháp địa: khăng khăng một mực; quyết một lòng.
Cô nói xong lại mơ hồ cảm thấy kỳ quái, công viên giải trí? Haiz, cải tạo
mua sắm cơ sở vật chất gì đó chắc là không rẻ nhỉ, Cố Quyện Thư cũng phá sản rồi, anh lấy đâu ra tiền?
Nói đùa một chút, lão phu nhân liền bình thường trở lại, mỉm cười nói chuyện khác với cô.
Cố Quyện Thư người đi đến một góc nhận điện thoại, giờ phút này lại là vẻ
mặt nghiêm túc, bởi vì Diệp Khuynh không chỉ không giúp anh nghĩ cách,
mà còn mang nhiều phiền phức đến hơn.
"Những người bạn trong
giới nghe được tin tức Chu Chu trở về từ cõi chết, đều muốn đi thăm cô
ấy. Nếu nói đến chuyện Cố gia, nhất định sẽ dễ dàng lỡ miệng. Tôi đã từ
chối vài người rồi, nhưng vòng bạn bè của tôi và Chu Chu không giống
nhau lắm, ngộ nhỡ có người khác đi thăm cô ấy, thì chuyện anh không phá
sản có thể sẽ bị phát hiện."
"Vậy bây giờ tôi nên làm gì?" Cố Quyện Thư nhíu mày.
Diệp Khuynh dừng một chút, dò xét: "Nếu không, anh thừa nhận đi, quỳ gối
xuống đất cầu xin tha thứ, chắc chắn cô ấy sẽ mềm lòng, cùng lắm thì
đánh anh mấy cái. Anh còn sợ tay chân nhỏ nhắn của Chu Chu à?"
"..." Tiền đồ của anh đâu Cố đại thiếu gia! Tiền đồ đâu!
"Hôm nay cậu nghĩ cách giải quyết cho tôi, nếu không tôi nói với cô ấy,
chuyện giả vờ phá sản là cậu dạy tôi." Đứng trước quyết định sinh tử, Cố Quyện Thư lựa chọn cùng nhau trầm luân.
Diệp Khuynh: "... Anh còn liêm sỉ không Cố Quyện Thư."
"Nghĩ cách nhanh đi." Cố Quyện Thư nói xong thì cúp điện thoại, nghĩ nghĩ lại vào mạng xã hội đăng bài viết: Biết mọi người quan tâm Chu Chu, nhưng
thân thể cô ấy vừa mới hồi phục, còn rất yếu nên không thích hợp gặp gỡ
bạn bè, chờ dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó mọi người
thăm cô ấy cũng không muộn.
Trên thực tế ngoài số ít ra, bạn bè
của Quý Chu Chu cũng chỉ còn lại vài người trong giới, tin tức này của
anh đăng lên thì mọi người sẽ hiểu ý của nó, tất nhiên sẽ không đến quấy rầy nữa. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chuyện phải làm bây giờ là
nhanh chóng nghĩ cách giải quyết nỗi lo lắng lớn.
Quý Chu Chu
đối với sự lo lắng của Cố Quyện Thư hoàn toàn không biết gì, chỉ là cảm
thấy anh hơi có tâm sự nặng nề, nhưng nghĩ đến chuyện anh mới vừa trở
thành dân thất nghiệp lang thang, thì đương nhiên tâm tình sẽ không tốt
lắm, vì thế càng thêm săn sóc anh.
Giờ phút này sự dịu dàng săn
sóc của Quý Chu Chu, đối với Cố Quyện Thư mà nói giống như bùa đòi mạng, sau khi hai người về đến nhà, anh lại gọi điện thoại cho Diệp Khuynh
lần nữa.
Lúc này Diệp Khuynh đã sớm có chuẩn bị: "Quyện Thư à,
trước mắt tôi nghĩ ra hai cách, một loại có kết quả nhanh, một loại chắc chắn hơn, anh xem phải dùng cách nào."
"Nói nghe xem."
"Cách một, anh giả vờ bệnh, diễn thật đáng thương, thừa dịp lúc cô ấy mềm
lòng nói cho cô ấy biết chuyện không phá sản; Cách hai, phiền phức hơn
chút, anh nói mình muốn mượn tay Diệp gia và Chử gia đoạt lại Cố thị,
sau đó giả vờ bận rộn một hai tháng, rồi nói thẳng mình thành công, dù
sao Chu Chu cũng không hiểu những chuyện trong giới thương nghiệp."
Chân mày Cố Quyện Thư hơi nhíu lại, đầu ngón tay không khỏi gõ lên mặt bàn,
cuối cùng chọn cách hai. Diệp Khuynh kinh ngạc: "Anh xác định cách này?
Thời gian hơi lâu á, trong quá trình cô ấy có thể phát hiện bất cứ lúc
nào."
"Ừ, xác định." Chọn cách một giống như không chọn vậy, có
lẽ Quý Chu Chu sẽ nhẫn nhịn cho đến khi anh hết bệnh rồi tính sổ, vậy
không bằng dứt khoát thẳng thắn. Cách hai rất tốt, trực tiếp giấu trời
qua biển(*), cũng không cần xin lỗi. Cố Quyện Thư khá hài lòng.
(*) Giấu trời qua biển (lợi dụng sương mù để lẩn trốn): 1 trong 36 kế trong bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Q cổ đại.
Quyết định xong, lòng anh coi như buông xuống một nửa, vì thế sau khi giao
lưu sâu sắc với Quý Chu Chu vào ban đêm xong, Cố Quyện Thư vừa giúp cô
vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vừa khẽ thở gấp mở miệng: "Anh đã nói chuyện với hai nhà Diệp Chử, bọn họ muốn giúp anh đoạt lại Cố Thị."
Quý Chu Chu mất nửa cái mạng, giờ phút này đôi mắt cũng sắp mở không lên,
nghe vậy giật giật ngón tay, rầm rì một tiếng thì không có âm thanh. Cố
Quyện Thư trông buồn cười, cầm khăn lông ướt giúp cô lau chùi sạch sẽ,
rồi người ôm người vào lòng ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, anh bị
lay tỉnh, đôi mắt buồn ngủ mông lung mở to ra, thì nhìn thấy vẻ mặt cẩn
thận của cô nhìn chằm chằm mình, làm cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hơn
phân nửa: "Sao vậy?"
"Đêm qua anh nói gì mà muốn đoạt lại Cố Thị?" Quý Chu Chu hỏi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, nghiêm túc gật gật đầu, sau đó giả vờ thâm
trầm: "Phải, anh muốn đoạt lại Cố Thị, không nói lừa em, mấy năm nay anh vẫn đang tính toán chuyện này, Chu Trường Auân cũng đang làm nội ứng
của anh, gần đây đã sắp bắt đầu thu tay lại."
"Phải không, anh
đừng tạo áp lực lớn cho mình, có thể thành công thì thành công, không
thành công cũng không sao." Tuy Quý Chu Chu an ủi, nhưng trong lòng lại
hết sức tin tưởng anh. Dù sao chuyện Cố Quyện Thư muốn làm, hình như
chưa từng thất bại.
Cố Quyện Thư thấy cô tin tưởng mình, trong
lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó do dự một chút, cẩn thận dò xét: "Gần đây anh sẽ rất bận, không thể luôn ở bên em, em có thể đồng ý với em một
chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Chính là trong thời gian
này đừng lên mạng được không..." Cố Quyện Thư ho khan một tiếng: "Cũng
không phải không lên, có thể xem phim, nhưng đừng vào mạng xã hội và
diễn đàn linh tinh."
Quý Chu Chu khó hiểu: "Tại sao?"
Bởi vì anh sợ em phát hiện chuyện anh lừa gạt em. Cố Quyện Thư một mặt
nghiêm túc: "Bởi vì hiện tại danh tiếng của anh không tốt lắm, nếu em
thấy được, có lẽ anh hỏng mất."
"... Vậy em không xem, tâm thái của anh phải vững vàng." Quý Chu Chu lo lắng nhìn anh.
Cố Quyện Thư không yên tâm lắm: "Thật?"
"Ừm, em sẽ không xem." Quý Chu Chu cười khẽ, cô cũng rất bận, phải nhanh
chóng làm việc mới được, cũng coi như thêm một lớp bảo đảm cho cuộc sống của hai người.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hài
lòng: "Được, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, di động trước kia của em không thể dùng, nhưng anh vẫn nạp cước vào SIM, còn di động mới mua hôm nay
sẽ được đưa tới, đến lúc đó em trực tiếp thay là được."
"Ok nè,
đi đi đi đi, cố lên!" Quý Chu Chu cười tiễn anh ra cửa, chờ Cố Quyện Thư đi rồi mới buông tiếng thở dài, vào nhà nhìn một vòng, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Mặc kệ có thể thành công hay không, ít nhất có
việc cho anh làm, cũng đỡ phải suy nghĩ lung tung. Cô về phòng suy nghĩ
đại cương một lát, thì nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, nên chạy ra mở
cửa.
"Xin hỏi có phải là nhà của Cố tiên sinh Cố Quyện Thư không ạ?" Bên ngoài là một chàng trai chuyển phát nhanh có lễ phép hỏi.