Vì ai đó đã chột dạ quá mức nên đã sớm dỗ vợ đi ngủ, rồi lén lút lấy di động ra ban công, gọi video cho nhóm quân sư quạt mo.
Hai người bên kia dường như nhận máy cùng lúc, bối cảnh phía sau cũng giống nhau, Cố Quyện Thư dừng một chút, vừa định hỏi có phải ở chung một chỗ
không thì Diệp Khuynh nhìn thấy Cố Quyện Thư đã vui mừng, đối diện điện
thoại 'Ọe' một tiếng, làm cho cameras của anh ta nhanh chóng bị thứ gì
đó che khuất.
Bởi vì Diệp Khuynh và Chử Trạm ngồi cùng nhau, nên tiếng động của Diệp Khuynh cũng bị thu vào di động Chử Trạm, lúc phát
ra cũng chính là di động của anh nhận vào, vì thế tiếng 'Ọe' này được
kéo dài vô hạn. Cố Quyện Thư không cảm xúc tắt máy, thậm chí muốn quăng
luôn di động.
Chỉ chốc lát sau, Chử Trạm gọi video lại, anh do
dự một chút vẫn là nhận máy, lúc này Chử Trạm đã đổi vào phòng ngủ, bên
ngoài còn mơ hồ truyền đến tiếng đập cửa, rõ ràng là nhốt Diệp Khuynh
bên ngoài.
"Cậu ấy làm sao vậy?" Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi thăm một chút.
Chử Trạm nhún nhún vai: "Uống nhiều quá."
"Tôi biết, tại sao uống nhiều quá đó?"
Chử Trạm dừng một chút, lộ ra một nụ cười nham hiểm: "Dám lấy Chu Chu ra
giả thần giả quỷ dọa tôi sợ, dù sao cũng phải trả giá thật lớn mới
phải."
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Không phải chuyện cậu ấy hù dọa anh đã là mấy ngày trước rồi sao?"
"Chính là bắt cậu ta uống từ lúc đó đến bây giờ." Chử Trạm nhàn nhã nằm lên giường.
"..."
Không khí đột nhiên yên lặng, Chử Trạm liếc nhìn anh một cái: "Đã trễ thế này rồi, có việc gì à?"
"Ừm, gặp vấn đề nan giải, muốn xin hai người ý kiến giúp đỡ." Cố Quyện Thư
dứt khoát nói sang chuyện khác, loại chuyện giúp Diệp Khuynh lấy lại
công bằng gì đó, anh sẽ không làm trước khi anh chưa thoát khỏi căn bệnh trầm cảm này.
Anh nói tất cả những chuyện mà Quý Chu Chu nghĩ
anh bị phá sản cho Chử Trạm nghe, Chử Trạm im lặng hồi lâu, sau một lúc
mới mơ hồ tổng kết: "Chuyện cậu làm, không tốt hơn Diệp Khuynh là bao."
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh ta nói mà, lúc trước Quý Chu Chu
nhìn thấy màn cầu hôn sao lại cảm động như vậy, còn tưởng rằng thẩm mỹ
của cô kém, hóa ra là nguyên nhân này.
"Bằng không sao phải tìm
hai người giúp đỡ." Cố Quyện Thư rất là buồn rầu nhíu mày: "Mau giúp tôi nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, kéo càng lâu có thể sẽ càng phiền
phức."
"Cậu đã kéo dài ba năm, cũng không để bụng hai ngày này
chứ, để tôi cẩn thận suy nghĩ lại nhé." Chử Trạm không để ý lắm, bởi vì
theo ý anh, cho dù ba năm che giấu không phải là ý định ban đầu, thì
cũng đủ bắn chết Cố Quyện Thư. Nếu như làm thế nào cũng chết, vậy không
cần phải sốt ruột quá.
Cố Quyện Thư không có cách nào giải thích với anh ta rằng thời gian của mình và Quý Chu Chu không giống nhau,
thấy Chử Trạm không quan tâm, nghĩ nghĩ nói: "Anh kêu Diệp Khuynh vào
đây."
Chử Trạm nhướng mày, xuống giường đi mở cửa, Diệp Khuynh
vốn đang dựa cửa đứng chợt ngã về phía trước, trực tiếp ngã lên tấm thảm thật dày. Chử Trạm tùy ý quăng điện thoại cho anh ta, còn không quên
cảnh cáo một câu: "Nếu dám làm dơ thảm của tôi, cẩn thận tôi xử lý cậu
như rác rưởi."
Diệp Khuynh còn lâu mới phản ứng anh ta, nước mắt lưng tròng bắt lấy di động: "Quyện Thư, mau tới cứu tôi..."
"Giúp tôi một chuyện." Cố Quyện Thư lặp lại mọi chuyện lần nữa, nhìn Diệp
Khuynh ngây ngốc dừng một chút: "Cậu quay nhiều phim cẩu huyết như thế,
chắc là có kinh nghiệm với chuyện này, trong vòng 3 ngày nghĩ ra cách
cho tôi."
Diệp Khuynh lau mặt một phen: "Không phải, anh điên
rồi hả, vì để Chu Chu dịu dàng một chút thế mà nói dối như vậy, chắc
chắn cô ấy sẽ không bỏ qua cho anh, không có cách gì hết, chờ chết đột
ngột đi."
"Nếu cậu không nghĩ ra cách, thì tôi mời cậu và Chử Trạm tới hầm rượu của Cố gia." Cố Quyện Thư chậm rãi mở miệng.
Diệp Khuynh: "..."
Anh ta trầm mặc phút chốc, rồi khó khăn mở miệng: "Kim chủ đại nhân, anh không thể đối xử với tôi như vậy."
"..." Diệp Khuynh hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười giả dối: "Tôi nhất định sẽ cố gắng nghĩ cách."
"Một khi đã như vậy." Chử Trạm lấy di động từ Diệp Khuynh trong tay đi, đến
trên sô pha ngồi xuống, cười như không cười liếc Diệp Khuynh một cái:
"Hai ngày này tôi sẽ không giữ cậu, tránh làm phiền cậu nghĩ cách giúp
Quyện Thư."
"Cảm, cảm ơn..." Diệp Khuynh mang ơn đội nghĩa, run
rẩy gọi điện thoại cho trợ lý, giây phút được đỡ ra khỏi nhà Chử Trạm,
thiếu chút nữa anh ta rớt nước mắt vì sự tự do.
Sau khi về đến
nhà thì bắt đầu ngủ, ngủ mãi đến chiều hôm sau mới không tình nguyện
tỉnh lại. Ở trên giường quay cuồng nửa ngày thì luôn cảm thấy hình như
mình quên mất chuyện gì rồi, nhưng cụ thể là chuyện gì, bản thân lại
không nhớ gì hết.
An nhàn rời giường rửa mặt ăn cơm, rồi trở về
giường nằm sấp xuống, ấn mở di động xem tin tức, kết quả thấy tên Cố
Quyện Thư ở tiêu đề, vừa nhấn vào đã thấy thông báo của Cố gia tuyên bố, giải thích chuyện thi thể Quý Chu Chu trước đó là âm mưu do Thẩm Dã
làm, thật ra Quý Chu Chu không chết, chỉ là thành người thực vật ở viện
điều dưỡng ba năm, hiện giờ đã trở về.
Tuy anh ta đã chính tai
nghe được Quý Chu Chu giải thích, nhưng hôm nay nhìn thấy tin tức này,
vẫn cứ cảm thấy ly kỳ. Lo lắng cư dân mạng sẽ bình luận theo thuyết âm
mưu nào, vì thế ấn mở bình luận phía dưới xem, kết quả một dòng 'Thật là kỳ tích', 'Ân oán hào môn thật khủng bố', 'Tôi chứng minh Quý Chu Chu
này quả thực là thật'.
Diệp Khuynh xem đến vi diệu, còn tưởng
rằng Cố gia mua thuỷ quân, kết quả trên trang mạng xã hội có một đống
tag của anh ta, anh ta đi xem xem, mới phát hiện Cố Quyện Thư đã đăng
một tin: Là thật, cô ấy đã trở về [Hình ảnh].
Diệp Khuynh nhấp
mở hình ảnh, khóe miệng giật giật sau khi nhìn thấy ảnh chụp phong cách
đầu to của Quý Chu Chu, nghĩ thầm, khó trách cư dân mạng dễ tin như thế. Cách chụp kỳ lạ này, ít ai có thể học hỏi được. Anh ta nghĩ nghĩ, phía
dưới bấm chia sẻ, với một dòng chữ: Đúng vậy, cô ấy đã trở về, biên kịch kim bài của tôi.
Diệp Khuynh xác nhận như vậy, Chử Trạm cũng
lập tức hồi âm. Đây như là một tín hiệu nói với giới giải trí, những
minh tinh có quan hệ tốt với Quý Chu Chu, nhưng lại không dám bình luận
dưới bài viết của Cố Quyện Thư nên lập tức bắt đầu bình luận của họ,
trong lúc nhất thời trên mạng cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Khuynh vui
vẻ lướt ứng dụng xã hội, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời nói hôm qua
Cố Quyện Thư nói với anh ta, thì trong chớp mắt cười không nổi.
Đờ mờ, chuyện của Cố Quyện Thư thần tiên cũng cứu không được nhỉ!
Cố Quyện Thư, người mà thần tiên cũng không cứu được hắt xì một cái, làm
ồn đến người bên cạnh hầm hừ một tiếng. Anh ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Quý Chu Chu điều chỉnh lại vị trí rồi chìm vào giấc ngủ.
Anh cầm di động lướt lướt, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tiết tấu giao
tiếp không tệ, cũng không uổng công tối qua anh trái lương tâm khen kỹ
thuật chụp ảnh của Chu Chu giỏi, để cô tự chụp một tấm.
Đang lúc anh tự hỏi chờ Quý Chu Chu thức dậy, phải dùng cái tư thế gì để đòi
công lao, thì Chử Trạm gửi tin nhắn nhắc nhở: Đừng để cho Chu Chu lên
mạng, bằng không chuyện cậu không phá sản sẽ không giấu được.
Cố Quyện Thư: "..." Sao đời người lại gian nan như thế.
Anh vừa định cử động một cái, Quý Chu Chu liền hừ hừ một tiếng, Cố Quyện
Thư lập tức khóa điện thoại, cẩn thận vỗ vỗ cô gái nhỏ trong lòng.
Quý Chu Chu đã mở to mắt, sau khi nhìn thấy anh còn chưa đi thì ngạc nhiên: "Anh không đi làm à?"
"Muộn chút cũng không sao." Cố Quyện Thư dịu dàng vén một sợi tóc của cô lên.
Quý Chu Chu nhìn anh: "Sẽ có người nói gì anh không hả?"
"... Chắc là không đâu." Cho dù anh xin nghỉ nửa năm, cả Cố Thị cũng không
ai dám nói gì anh nhỉ. Chẳng qua nghĩ đến hiện tại bản thân là người
'Phá sản', Cố Quyện Thư quyết định giả vờ bị ép buộc.
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Anh đã ở nhà với em mấy ngày rồi, mau đi làm đi, đừng vì em mà chậm trễ chuyện gì."
"... À, em không nói anh cũng quên mất, trong khoảng thời gian này công ty
đang nghỉ, cho nên không cần đi làm." Anh đợi ba năm mới đợi được người, nên không muốn rời khỏi cô một chút nào.
Quý Chu Chu dừng một chút, nghi ngờ nhìn anh: "Vậy sao lúc nãy anh không nói?"
"..."
"Hiểu rồi, anh không muốn đến Cố Thị làm đúng không?" Quý Chu Chu bừng tỉnh,
cảm thấy Quyện Tể của cô thật đáng thương, đã phá sản còn phải ở tại
công ty làm, trông có vẻ chức vị cũng không cao. (Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Cô nghĩ nghĩ, đưa ra quyết định: "Nếu không muốn đi, vậy
đừng đi, sau này muốn tìm công việc khác thì tìm, còn không được thì ở
nhà nội trợ cũng được, em nuôi nổi anh."
Cố Quyện Thư thấy vẻ
mặt cô đồng tình, vô cùng muốn nói chuyện mình không phá sản cho cô
biết, nhưng anh không dám. Dưới sự rối rắm, đành phải cho quả cầu tuyết
nói dối càng lăn càng lớn: "Ừm, anh không muốn đi làm."
"Vậy không đi nữa, vừa vặn có thể ở bên em nhiều hơn." Quý Chu Chu nở nụ cười.
Cố Quyện Thư nhìn thấy dáng vẻ toàn tâm tin tưởng của cô, chột dạ quay mặt đi. Quý Chu Chu cho rằng trong lòng anh khó chịu, nên không nói gì
nhiều, gối cánh tay anh một lát, mới chống người dậy: "Hôm nay anh muốn
làm đơn từ chức không?"
"... Không cần, có thể trực tiếp không đi." Nếu bây giờ anh đi từ chức, chắc là trên dưới Cố Thị sẽ điên mất nhỉ.
Quý Chu Chu nghe xong càng thêm đau lòng hơn. Đây là bị xem thường thành
cái dạng gì, mới có thể không cần làm thủ tục từ chức. Cô miễn cưỡng
cười cười, sờ sờ cái ót của Cố Quyện Thư: "Như vậy càng tốt, cũng đỡ
phải phiền phức, chúng ta ăn sáng trước, sau đó đến viện điều dưỡng thăm lão phu nhân được không?"
Cô vốn dĩ nên đi gặp lão phu nhân sớm hơn, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn nằm liệt trên giường, cũng là do hôm
qua mới xuống giường ở nhà cũ đã chạy đến thành phố rồi tiếp tục nằm
liệt. Nếu bây giờ thân thể không có vấn đề, thì cũng nên đi thăm bà ấy.
Cố Quyện Thư dừng một chút, hơi khó xử nhìn cô.
"Sao vậy, anh không muốn đi à, vậy em tự đi cũng được." Quý Chu Chu còn nhớ
rõ, chính mình đã từng nói sẽ không miễn cưỡng anh nữa.
"... Anh đi, anh muốn đi với em." Cố Quyện Thư vội trả lời, nói xong thì xuống
giường rửa mặt, giống như sợ Quý Chu Chu không dẫn anh theo.
Quý Chu Chu kỳ lạ nhìn bóng dáng anh một cái, chỉ cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai, nhưng lại không thể nói ra sai chỗ nào.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, cùng nhau ở nhà làm bữa sáng, ăn xong thì đến viện điều dưỡng.