"Anh biết em mắc cỡ, nhưng vì tốt cho em, nhẫn nhịn một chút nhé." Cố
Quyện Thư khàn giọng khuyên bảo, ánh đèn màu đỏ hoàn toàn che lấp lỗ tai đỏ thấu của anh, chỉ có lớp mồ hôi trên trán làm lộ vẻ khẩn trương của
anh ra.
Giờ phút này Quý Chu Chu chỉ muốn hoặc là hành hung anh
một trận, hoặc là trợn mắt chết cho rồi. Nhưng mà bây giờ không chỉ
không thể cử động, tinh thần vẫn cực kỳ tốt, không hề có dấu hiệu choáng váng.
Nhìn bộ dáng bị tẩy não của Cố Quyện Thư, biết rằng
khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ có thể nghiến răng uy hiếp: "Nếu anh dám
làm như thế, em sẽ không dễ dàng buông tha cho anh."
"Chỉ cần em tốt, giận anh cũng không sao." Cố Quyện Thư chầm chậm trả lời.
Quý Chu Chu trợn trắng mắt, cười lạnh một tiếng: "Anh cứ việc thử xem, dám đến đây em sẽ dám biến anh thành thái giám."
"..." Cố Quyện Thư lập tức dừng lại, trong ánh mắt cuối cùng xuất hiện tia do dự.
Còn được, trông không bị tẩy não hoàn toàn, còn biết đau. Quý Chu Chu hít
sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi tiến thêm một bước uy hiếp: "Anh lại đây đi, bà đây phế anh."
"Em sẽ không." Cố Quyện Thư suy nghĩ một chút, cuối cùng bình tĩnh nhìn cô: "Em không nỡ."
Quý Chu Chu 'Xì' một tiếng: "Tại sao em không nỡ trong khi em đã là cô hồn
dạ quỷ, nên biết mấy cái đạo lý của các người không có sức ràng buộc em. Nếu dám mặc kệ sự đồng ý của em, em sẽ phế anh, rồi tìm một người đàn
ông khác. Dù sao đàn ông tốt trên thế giới này nhiều ưm..."
Trước khi cô nói xong, tay Cố Quyện Thư đã bịt kín miệng cô lại. Quý Chu Chu
mở to hai mắt, ưm ưm nói chuyện, cố gắng biểu đạt sự phẫn nộ của mình,
nhưng đáng tiếc một câu cũng nói không rõ.
"Không cho phép đem
chuyện này ra đùa, anh không thích." Ánh mắt của Cố Quyện Thư hơi lãnh
đạm, anh không thích giả thiết của cô.
Quý Chu Chu dừng một
chút, biết hình như bản thân đã chạm đến điểm mấu chốt của anh, nhưng
tính huống đặc biệt lúc này, cô sẽ không xin lỗi, bằng không chẳng phải
người này càng làm càn hơn.
Hai người giằng co như vậy, sau một
lúc lâu, Cố Quyện Thư chậm rãi mở miệng: "Nếu em thật sự không muốn thế
này, anh có thể làm một chút thành phẩm đưa cho em."
"..." Quý Chu Chu cạn lời phút chốc, hung hăng cắn lòng bàn tay anh một cái: "Em không cần."
Cố Quyện Thư đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, hơi đau đầu nhìn cô: "Em biết, anh là vì tốt cho em."
"Tốt cái rắm. Em xem anh dám cho em ăn những thứ tào lao đó." Quý Chu Chu
còn đau đầu hơn Cố Quyện Thư: "Anh cũng không nghĩ, có cao nhân nào đưa
ra chủ ý tầm bậy này. Rõ ràng anh bị lừa, còn có, em không phải cô hồn
dã quỷ gì đó, em là Quý Chu Chu, nghe hiểu không hả."
Vẻ mặt của Cố Quyện Thư kiểu tới bước này rồi em còn muốn gạt anh, hiển nhiên đối
với mỗi dấu chấm câu trong lời nói của cô đều không tin.
"Anh
không tin ai đó bởi vì nhìn thấy chút gì đó mà thay đổi tính tình, rõ
ràng em và Quý Chu Chu của quá khứ có tính cách hoàn toàn trái ngược."
Ngón tay thon dài của Cố Quyện Thư chỉ chỉ ngực mình, thẳng thắn nhìn
chằm chằm cô: "Anh có thể cảm nhận được."
Môi Quý Chu Chu giật
giật, thế mà không biết nên phản bác ra sao. Rõ ràng nam chính vẫn chưa
nhìn ra thứ gì, nhưng Cố Quyện Thư lại liếc mắt một cái đã nhìn ra.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trong lúc nhất thời không biết trong
lòng cô có tư vị gì. Anh thích mình đến mức nào, mới có thể một phần
chắc chắn chứ.
Tim Quý Chu Chu bỗng nhiên mềm xuống, sau đó nhìn thấy lúc này Cố Quyện Thư không có một mảnh vải che thân, thì lại đột
nhiên cứng như bàn thạch.
"Thật xin lỗi, cảm nhận của anh sai rồi." Quý Chu Chu tàn nhẫn nói dối.
Cố Quyện Thư bình tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt. Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Em không nên nói cho anh biết chuyện lúc
trước em nhìn thấy tương lai, như vậy anh cũng sẽ không nghi thần nghi
quỷ."
Vẻ mặt Cố Quyện Thư khẽ động: "Em không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này, mà lừa gạt anh tất cả mọi chuyện."
"Trong khoảng thời gian này em tìm cao nhân đoán mệnh, thật sự chỉ là vì tra
ngày lành năm nay, nếu anh không tin có thể đi hỏi mấy vị trước kia em
tìm, có phải đều nói như vậy hay không."
Vẻ mặt Quý Chu Chu
nghiêm túc, cô không sợ bị điều tra, dù sao lúc trước khi tìm kiếm hỏi
thăm, vì không bị phát hiện mục đích thật sự, dù biết đối phương không
có bản lĩnh thật, cũng từng trò chuyện với bọn họ, hơn nữa chỉ nói
chuyện kết hôn, để sau này lấy làm cớ.
Biểu cảm của Cố Quyện Thư lại buông lỏng chút, bởi vì trong khoảng thời gian này anh cũng đã điều tra, cách nói của mấy người đó trùng khớp với Quý Chu Chu.
Quý
Chu Chu không ngừng cố gắng: "Hơn nữa, vị cuối cùng chúng ta tìm, ai
nhìn cũng biết là thần côn. Nếu em thật sự là yêu quái linh tinh, không
đi tìm cao nhân khác giúp đỡ mà tìm thần côn làm gì. Lúc ấy em chính là
vì chờ anh, nhàn rỗi không có chuyện gì chọc thần côn kia chơi đó, anh
còn tưởng thật sao?"
Cố Quyện Thư dường như sắp bị cô thuyết
phục, dù sao đây cũng là chỗ anh vẫn luôn nghĩ không thông. Tại sao Quý
Chu Chu không hỏi người khác, lại đặc biệt đi hỏi một người mà ai nhìn
cũng biết là kẻ lừa đảo. Cô không thể nào coi tính mạng như trò đùa thế
này.
Quý Chu Chu thấy anh còn ngồi bất động, nhướng mày nói: "Cố Quyện Thư."
"Ừm." Rõ ràng Quý Chu Chu không thể nào hung dữ với anh, nhưng mỗi lần nghe
thấy cô gọi cả tên lẫn họ của mình thì Cố Quyện Thư luôn phản xạ có điều kiện co rút lại.
"Ôm em một cái."
Cố Quyện Thư dừng một chút, do dự vươn tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, trái tim trong lòng
ngực đập mạnh, sinh mệnh tươi sống có lực, là chân thật tồn tại.
"Anh xem, thân thể của em nóng, trái tim em cũng đang đập, thật sự muốn mượn xác hoàn hồn, sao có thể có một thân thể sống sờ sờ như vậy chứ." Quý
Chu Chu nhìn vẻ mặt của anh, giọng nói cũng ôn nhu lên: "Đồ ngốc, anh
chính là vì quá quan tâm em, cho nên bị người ta lừa."
Cố Quyện
Thư trầm mặc, đến bây giờ nếu anh còn nhìn không ra ông già kia là kẻ
lừa gạt thì uổng công anh được giáo dục xuất sắc nhiều năm như vậy. Anh
hiếm khi hơi quẫn bách, lỗ tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu, nhưng cuối cùng
tim cũng được nhét trở lại vào bụng.
"Nói như vậy em sẽ không sao?" Cố Quyện Thư chầm chậm hỏi.
Quý Chu Chu câu khóe miệng lên: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, em có thể ở cùng anh đến già."
"Sẽ không có ngoài ý muốn." Cố Quyện Thư khá kiên định. Từ khi Quý Chu Chu
nói tương lai mình do ăn đậu phộng sặc chết, nên bây giờ trong nhà đã
không có chế phẩm từ đậu phộng nào hết. Anh sẽ quăng tất cả nguy hiểm đi xa, không để cô nhận bất luận nguy hiểm nào.
Quý Chu Chu cười
nhạt nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, cảm giác hình như nhìn
cả đời cũng nhìn không đủ. Hai người thâm tình đối diện một lát, Quý Chu Chu phá vỡ sự im lặng: "Nếu tin tưởng em, có thể thả em ra không?"
Tên này đã biết cô không phải yêu ma quỷ quái gì đó, lại còn ôm chặt không
buông tay, thật sự xem cô không biết giận hả. Nhất định anh đưa cho tên
lừa gạt kia không ít tiền, lăn lộn một chút là chuyện nhỏ, bị lừa tiền
mới là chuyện lớn. Cô không thể bỏ qua như thế.
Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, cuối cùng nhận ra sự nguy hiểm đến muộn, nên lặng lẽ ôm chặt cô.
Quý Chu Chu: "..."
Cố Quyện Thư: "..."
Bầu không khí quỷ dị xấu hổ vài giây, Quý Chu Chu cười híp mắt nhìn anh: "Lợi dụng còn chưa đủ đúng không, muốn chết hả?"
"Vậy còn không mau thả em ra." Nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương, nhưng nợ vẫn phải tính.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lặng lẽ kéo khăn tắm tới quấn bên
hông, nghiêm túc nắm tay cô: "Trận pháp này tốt cho thân thể, nếu không
em cứ ngủ như vậy một đêm."
"Cố Quyện Thư ưm..."
Quý Chu Chu rống giận bị Cố Quyện Thư dùng môi mạnh mẽ nuốt vào bụng. Cô khiếp
sợ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không ngờ anh lại có thể không
biết xấu hổ như thế. Cô còn muốn tìm anh tính sổ đó, ai kêu anh hôn
mình.
Trong lòng Quý Chu Chu tràn đầy sự bực mình không tình
nguyện, nhưng bởi vì Cố Quyện Thư luyện tập trong khoảng thời gian này,
đã không còn là ngốc bạch ngọt chỉ toàn dựa vào sự nhiệt tình như trước
kia nữa, vẻn vẹn dựa vào một chút kỹ xảo đã khiến cô đắm chìm hoàn toàn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đương nhiên, chủ yếu chính là tay mình còn đang vào trong trạng thái mất tự do, nếu không trực tiếp đánh người rồi.
Quý Chu Chu chán nản, cuối cùng dứt khoát nhắm hai mắt
lại, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ấm áp tản ra màu đỏ quỷ dị, dường
như làm cho bầu không khí xung quanh bốc cháy.
Ngay từ đầu Cố
Quyện Thư chỉ nghĩ dời đi lực chú ý của cô một chút, dần dần hơi mất
kiểm soát, anh thật cẩn thận đưa tay ôm cô gái nhỏ ấm áp vào trong ngực, cách cô một lớp áo ngủ mỏng manh cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô.
Cố Quyện Thư hơi hé mắt ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc có chút
thịt, nghĩ đây là do mình nuôi được, đáy mắt hiện lên một nụ cười. Quý
Chu Chu nhận thấy bàn tay anh nhéo mặt một chút, hoảng sợ hoàn toàn tỉnh hồn. Cử động tay một cái thì phát ra tiếng vang nhỏ, cũng bởi vì cô
dùng sức một giẫy mà cổ tay rách da.
Quý Chu Chu kêu đau một
tiếng, Cố Quyện Thư chợt bừng tỉnh, vội lấy chìa khóa mở giúp cô, sau đó đứng dậy xé giấy đỏ trên bóng đèn xuống. Trong nháy mắt ánh sáng đèn
trong phòng bình thường lại, chiếu vào mấy lá bùa trên giường càng thêm
chẳng ra gì.
Cố Quyện Thư nửa quỳ ở cạnh giường, đau lòng bắt
lấy tay Quý Chu Chu xem tình trạng. Sau khi nhìn thấy cổ tay đỏ một
vòng, thì hình như đôi mắt cũng sắp đỏ theo.
"Không đau lắm."
Quý Chu Chu vốn đang định làm nũng, nhưng nhìn biểu hiện của tên này còn khoa trương hơn mình, nên cũng chỉ có thể vội vàng an ủi.
Cố
Quyện Thư cũng biết chút vết thương này không tính là cái gì, nhưng lúc
xuất hiện trên người cô, thật giống như không phải chuyện như thế nữa.
Quý Chu Chu lo lắng đề phòng nhìn anh, nghĩ thầm khuya rồi, anh đừng
phát điên đưa mình đến bệnh viện. Ném không nổi người đó á.
Trong sự lo lắng của Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư chỉ nắm lấy mấy ngón tay cô,
hơi ngồi dậy nhẹ nhàng hôn lên cổ tay cô một cái. Quý Chu Chu nhìn biểu
cảm thành kính của anh thì ngây cả người, nụ hôn giống như biến thành
ngọn lửa, làm cổ tay cô bắt đầu nóng lên, loại nóng rực này dần dần tràn đến trái tim, lại từ các cơ quan cung cấp máu quét khắp thân thể.
"Anh đó." Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, lần này xem như cô thua hoàn toàn rồi.
Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, lặng lẽ đứng dậy ngồi lên giường, không
dám đối diện đưa lưng về phía cô, ngay cả giọng nói cũng căng thẳng:
"Chuyện này là anh sai, anh không nên cả tin người khác. Em phạt anh
đi."
Trông dáng vẻ không biết sợ của anh, chân mày Quý Chu Chu
giật giật, mỉm cười vươn một ngón tay chọc vào vai anh một cái, nhìn
thấy anh run theo thì thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Cô ho
khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía anh: "Anh nằm xuống
trước."
"Ừm?"
"Nằm xuống." Bây giờ thời tiết dần dần
chuyển lạnh, tuy ban ngày nhiệt độ không thấp lắm, nhưng ban đêm lại
lạnh hẳn. Tên này chỉ quấn khăn tắm, hiện tại trên người lạnh như băng.