"..." Đây là sắp phá sản rồi? Trong lòng Quý Chu Chu hiện ra câu hỏi,
chần chừ phút chốc, giọng nói chậm lại: "Thật ra cũng không có gì, anh
lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của em, thật sự phá sản rồi
cũng không có gì, ai kêu ông trời không yêu thương em chứ, đến lúc đó
chúng ta đến trấn nhỏ sinh sống, sống thật tốt, cũng không có gì không
được."
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia ý cười, an tĩnh
nghe cô nói hết mới cúp điện thoại. Anh trầm mặc chốc lát rồi gọi điện
cho Chu Trường Quân: "Tìm mấy vị cao nhân đắc đạo đến cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được."
Anh dặn dò vài câu, Chu Trường Quân đầu ốc mơ hồ đi tìm. Cố Quyện Thư hít sâu một hơi, dựa sô pha chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chuyện nhân viên trốn đi, là anh cố ý sắp xếp, nếu Thẩm Dã mù quáng tin tưởng
mình nhìn thấy tất cả, vậy anh dùng mấy thứ đó gài bẫy anh ta. Giai đoạn trước dựa vào tin tức mà Chu Chu đưa cho nên đánh thắng anh ta liên tục mấy lần, lại gáng chân trong chuyện tài sản của Trương gia một cái,
cuối cùng thừa lúc Thẩm Dã sứt đầu mẻ trán chui vào ngõ cụt, thì dùng
những nhân viên của mình, dụ anh ta cá cược tiếp.
Những việc này nói ra thì đơn giản, nhưng trên thực tế hao phí không ít tâm lực của
anh. Trong khoảng thời gian này Cố Quyện Thư vẫn luôn bận rộn, cũng
chính là vì chuyện này. Anh không muốn làm Chu Chu lo lắng theo, cho nên không có nói kế hoạch của mình cho cô biết, không ngờ cô vẫn thấy được
tin tức.
Chuyện Thẩm Dã tuy quan trọng, nhưng hiện tại quan
trọng nhất, là biết rõ thân thể của Chu Chu đã xảy ra chuyện gì, vì sao
trong khoảng thời gian này cứ gấp gáp tìm kiếm một số cao nhân như thế,
còn nhắc tới chuyện mượn xác hoàn hồn.
Hiệu suất làm việc của
Chu Trường Quân luôn rất được, nhờ sự giúp đỡ của các mối quan hệ chẳng
bao lâu đã tìm được mấy vị cao nhân, sau đó dựa vào thị lực sàng lọc một số người không đáng tin, cuối cùng chọn một đạo sĩ bảy tám chục tuổi
đầu hói còn chấm mấy chấm trên đầu. Già như thế rồi mà còn chưa chết,
nhất định là đắc đạo cao nhân.
Chu Trường Quân có một loại chắc
chắn vô hình. Điều đáng nhắc tới chính là, vị đại sư mà Cố Quyện Thư và
Quý Chu Chu từng gặp vốn dĩ cũng có trong sự lựa chọn, nhưng bị Chu
Trường Quân phớt lờ, một chút khí chất cũng không có, trực tiếp loại ở
khâu xem hình chọn lựa rồi.
Mà người ông ta chọn, chính là thần côn nổi tiếng trong ngành.
Người ở chung lâu rồi, có đôi khi ánh mắt sẽ hơi giống nhau, tỷ như Cố Quyện
Thư và Chu Trường Quân. Sau khi thấy Chu Trường Quân đưa cao nhân đến, ý nghĩ đầu tiên của anh chính là, lần này tìm đúng người rồi.
Anh kêu cao nhân ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn Chu Trường Quân một cái, ông
ta lập tức xoay người đi ra ngoài, tự mình ở cửa trông chừng, không cho
bất kỳ ai vào.
Cố Quyện Thư đánh giá cao nhân hồi lâu, mới chậm
rãi mở miệng: "Nếu một hồn ma." Nói đến một nửa anh liền dừng lại, phát
hiện việc giải thích ngọn nguồn mà không tiết lộ tin tức nhân vật hình
như hơi khó.
"Sao vậy?" Đôi mắt của ông già lộ ra tinh quang, trông rất có thần.
Cố Quyện Thư nhíu mày, sau hồi lâu châm chước mở miệng lần nữa: "Một người mượn xác hoàn hồn, có thể sử dụng cùng một thân thể sinh sống cả đời
không?"
"Đương nhiên không thể, mượn chính là xác chết lại không phải người sống, nhất định phải qua một đoạn thời gian đổi một thân thể mới được." Ông già bởi vì có vụ làm ăn lớn, cho nên rất kích động, trên thực tế sự hiểu biết của ông ta về huyền học chỉ giới hạn trong Liêu
Trai Chí Dị. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà lừa gạt tên ngốc
vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Cố Quyện Thư trầm xuống, quả nhiên nghĩ
giống anh. Chu Chu ở trong thân thể này lâu rồi, bây giờ cần phải đổi
thân xác, chỉ là có khả năng gặp chút phiền phức, cho nên mới lựa chọn
xin giúp đỡ khắp nơi.
"Đương nhiên, cứ đổi thân thể hoài là
chuyện rất phiền phức, cho nên muốn ở trong một thân thể cả đời, thì
thật sự cũng không phải không có cách." Ông già thấy Cố Quyện Thư không
vui, cho rằng anh không hài lòng lý do thoái thác của mình, vội vàng
thay đổi lại.
Vẻ mặt của Cố Quyện Thư khẽ động: "Nói như vậy,
ông có cách?" Nếu có thể dưới tình huống không thương tổn thì không thể
đổi xác, hình như có vẻ tốt hơn.
"Đương nhiên có cách, chỉ
là..." Ông già cố ý chần chừ phút chốc, mới chậm rãi mở miệng: "Chỉ là
cách làm cần phải hao phí quá nhiều tinh lực, tổn hại dương thọ của tôi, cho nên cần một ít vàng ngọc đồ sứ áp thọ, mới sẽ không tổn thương
tôi."
Đây là mở miệng đòi tiền, đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên
một tia do dự. Phải đưa tiền tất nhiên anh sẽ không đưa ít, có điều cái
người gọi là cao nhân, không phải không nên có ý nghĩ với thế tục chi
vật à? Sao mở miệng một cái lại bắt đầu nói tiền, so với bọn họ làm ăn
buôn bán còn trực tiếp hơn.
Ông già lừa gạt cả đời, đều là lừa
nhân vật hơi lớn, trường hợp nào mà chưa từng gặp. Thấy Cố Quyện Thư do
dự thì biết trong lòng anh còn nghi vấn.
Ông già cũng không
hoảng hốt, tiên phong đạo cốt(*) cười cười: "Đương nhiên, cũng phải xem
tình huống cụ thể, nếu là người tôi cũng không có cách giúp, dù cho thêm vàng ngọc đồ sứ, e là tôi cũng không thể giúp."
(*) Tiên phong đạo cốt: Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.
Trước không nói Cố Quyện Thư không có hiểu biết chút nào về vấn đề này, chỉ
nói anh lo lắng Quý Chu Chu quá độ, cũng làm anh vừa nghe cao nhân nói
mấy lời này, thì lập tức không màn đến gì hết: "Muốn xem tình huống thế
nào" Nếu là kẻ lừa đảo, đơn giản chỉ là mất một số tiền, nhưng nếu có
thể giúp Chu Chu, mặc kệ trả giá gì đều đáng cả.
"Ngài hỏi tôi
như vậy, hẳn là có người cần giúp đỡ nhỉ, là một người dùng thân thể lâu rồi, cần đổi thể xác khác, nhưng chỉ muốn sống trong thân thể hiện
tại." Ông già vừa nói vừa đánh giá thần sắc của Cố Quyện Thư. Sau khi
thấy anh gật đầu thì trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc: "Không biết có tiện để chúng tôi gặp mặt."
"Không tiện." Sắc
mặt Cố Quyện Thư lạnh xuống, phàm là miệng dài, sẽ có nguy cơ tiết lộ bí mật. Anh không thể nào khiến Chu Chu rơi vào thế bị động.
Ông
già biết lắng nghe: "Vậy cũng không sao, chỉ cần đưa bát tự ngày sinh
của cô ấy cho tôi, rồi cẩn thận nói kỹ tình huống, tôi xem có giúp được
không."
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, cầm giấy bút đem viết
bát tự vào, sau khi đưa ông già xem thì lập tức xé đi, rồi nói đơn giản
tình huống một chút. Ông già vuốt vuốt râu: "Không biết ngài và vị đó là quan hệ gì?"
"Quan hệ nam nữ." Cố Quyện Thư không nói rõ ra, tránh cho có một ngày ông ta đoán ra người muốn giúp là Chu Chu.
Ông già bừng tỉnh, thì ra là một cặp đôi bệnh tâm thần không có chuyện gì
nên tìm chuyện làm. Đương nhiên lời này ông ta chưa nói ra, đã tên có
ngốc đưa tới cửa, vậy không làm thịt e là không được.
Sắc trời
đã hoàn toàn đen xuống, ông già không nói hết lời, mà là nói phải trở về suy xét một chút, sắc mặt Cố Quyện Thư lập tức khó coi: "Rất khó làm?"
"Không dễ lắm, cho tôi chuẩn bị hai ngày." Ông già am hiểu sâu sắc lạt mềm buộc chặt.
Cố Quyện Thư đành phải để ông ta đi trước, cũng may ông già nói chuẩn bị
hai ngày, cuối cùng quả thật chỉ chuẩn bị hai ngày. Hai hôm sau mang một đống đồ vật đến, làm trò ở trước mặt Cố Quyện Thư cắt ngón tay mình
chảy máu, rồi bôi lên lá bùa đã chuẩn bị xong.
Ông già nói ra
công dụng mấy món đồ này, Cố Quyện Thư càng nghe càng kỳ lạ, chờ khi ông ta nói càng kỳ quái hơn, rốt cuộc mở miệng ngăn lại: "Ông xác định là
như vậy?"
"Cậu thanh niên trẻ, không hiểu cũng đừng nói bậy, cẩn thận mạo phạm thần linh." Ông già quát lên một tiếng.
Cố Quyện Thư lớn như vậy cũng chưa từng bị ai quát như thế, lập tức muốn
một cước đá ông ta xuống sông, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của
Chu Chu nên kiềm nén loại xúc động này lại, cầm đồ về nhà.
Quý
Chu Chu ở phòng mình gõ chữ, làm việc hơn hai tiếng mới ra ngoài, nghe
người giúp việc nói Cố Quyện Thư đã về, lập tức hơi khó hiểu sao anh
không có tới tìm mình.
"Cố tiên sinh vừa trở về đã về phòng, căn dặn không ai được phép đi tìm anh ấy." Người giúp việc nói.
Quý Chu Chu nhướng mày, duỗi eo lười đến phòng cách vách trực tiếp mở cửa,
kết quả mới vừa mở một chút đã phát hiện cửa bị khóa. Sự tò mò trong
lòng cô càng tăng lên, gõ gõ cửa hỏi: "Quyện Thư, anh làm sao vậy?"
"Em về trước đi, buổi tối hẳn qua."
Quý Chu Chu đứng hình: "Làm gì đó, ra đây mở cửa."
"Buổi tối rồi mở, sớm nhất cũng hơn 6 giờ, hiện tại không thể mở." Giọng của Cố Quyện Thư hơi kỳ lạ.
Quý Chu Chu càng thêm nghi hoặc, nhưng nhìn đồng hồ còn nửa tiếng, dứt
khoát về phòng đánh thức tiểu bạch hoa, chờ sau khi cô ấy đi vào trong
gương thì bản thân lại xoay người trở về cửa chờ.
Quả nhiên, nửa tiếng sau Quyện Thư mở cửa, Quý Chu Chu vừa muốn đi vào, đã bị túm đầu
đội một cái bịt mắt. Cô nhịn không được nở nụ cười: "Gì thế, có bất ngờ
à?"
Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua căn phòng, khá có một lời khó nói hết: "Xem là như vậy đi." Nói xong thì đóng cửa lại khóa trái.
Quý Chu Chu đỡ cánh tay anh chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng, sau khi
đá trúng một tấm ván thì bị anh đưa tay bế lên giường. Cô vừa định nói
chuyện, đột nhiên trên một bàn tay chợt lạnh.
"Mua vòng tay cho
em?" Vừa dứt lời, tay đã bị còng lại. Trong lòng Quý Chu Chu dâng lên
một dự cảm không tốt, không chờ cô hỏi, một cái tay khác cũng bị còng
vào đầu giường, giây tiếp theo bịt mắt được gỡ ra.
Quý Chu Chu híp mắt một chút, sau khi nhìn thấy tất cả trước mắt thì lập tức im lặng.
Ai có thể nói cho cô biết, một phòng lá bùa này là cái quần gì không? Còn
có dưới đất bày những kiếm gỗ đào và gạo nếp, đây là xem cô như một thay ma?
Quý Chu Chu thiếu chút nữa thở không nổi, hai tay đều bị còng trên đầu giường, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.
"Cao nhân nói, vừa mới bắt đầu hơi khó chịu, nhưng một lát thì tốt rồi." Cố
Quyện Thư đau lòng sờ sờ mặt cô, bởi vì đèn bọc giấy đỏ rồi, cả căn
phòng phát ra màu đỏ sậm, làm cho Cố Quyện Thư cực kỳ giống một tên biến thái tuấn tú.
Quý Chu Chu trừng mắt: "Cao nhân nào?"
"Hôm đó em ở trên núi hỏi chuyện mượn xác hoàn hồn, anh đã biết rồi, em
không phải Quý Chu Chu đúng không?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố
Quyện Thư nói xong nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của cô, trong lòng hơi
nghẹn muốn chết: "Mặc kệ em là ai, anh cũng yêu em."
Trong lòng Quý Chu Chu đương nhiên khiếp sợ, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu: "Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc, nói ra hết suy đoán của anh. Quý Chu Chu
dở khóc dở cười thả lỏng lại, nghĩ thầm may mắn đưa tiểu bạch hoa về
phòng rồi, nếu không không biết có thể ảnh hưởng đến cô ấy hay không.
Người Cố Quyện Thư tìm căn bản chính là một kẻ lừa đảo nhỉ, có ảnh hưởng quỷ gì.
Nếu biết Cố Quyện Thư không đoán ra chân tướng, cô cũng không khẩn trương, thả lỏng nằm yên nhìn anh: "Cho nên thế nào? Muốn
nhốt em ở đây bao lâu?"
"Một ngày là đủ rồi."
"Chỉ nhốt như thế?"
"Ừm, còn có một việc." Lúc này Cố Quyện Thư mới nhớ tới, vội vàng vào phòng
tắm, Quý Chu Chu nghe bên trong truyền đến tiếng nước, trong lòng hơi
nghi hoặc.
Chỉ chốc lát sau, Cố Quyện Thư quấn một cái khăn tắm
bước ra, ướt nhẹp đứng trước mặt cô: "Cao nhân nói, trận pháp này sẽ
giảm bớt dương khí trên người em, cho nên anh phải chuyển cho em một
ít."
"..."
Cố Quyện Thư dừng một chút, dường như cũng
cảm thấy khó có thể mở miệng, sau một lúc lâu mới ném khăn tắm đi, nhìn
cô xin lỗi: "Cao nhân nói, nếu trực tiếp ăn sẽ hiệu quả hơn kết hợp."
Quý Chu Chu ngơ ngác nhìn chỗ nào đó của Cố Quyện Thư chọc vào đôi mắt cô sắp mù.
Chờ khi Cố Quyện Thư ngồi lên người cô, thì cô mới chợt hiểu ra ăn là có ý
gì. Quý Chu Chu lập tức bùng nổ: "Lăn xuống cho bà!" Con ba ba con này
đừng tưởng bở.
__________
Editor:
Chương sau: Em là Quý Chu Chu.
Dạo này Hi bận quá, không có thời gian vào đọc bình luận và thả tim cho mọi người được. Haiz...