Thẩm Lạc thấy thế, vội vàng thôi động Độn Địa Phù đuổi theo.
Nhưng chờ hắn một lần nữa trở về trên mặt đất, bóng người cổ quái kia đã biến mất không thấy, chỉ thấy cách đó chừng trăm trượng, Hoàng Đình
đang một tay bóp lấy một yêu vật cổ quái thân hình là dây leo màu xanh,
đầu lâu là một đóa đại hoa diễm lệ.
Trên đóa hoa giống như hai gò má mọc ra ngũ quan nhân cách hoá, thời khắc này thần sắc thập phần dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Đình, mà dưới thân nó còn sinh trưởng dày đặc dây leo, chuẩn bị đâm vào dưới
đất.
Đúng lúc này,đột nhiên lông mày Thẩm Lạc nhướng một cái, hét lớn một
tiếng "Cẩn thận", đồng thời cổ tay rung lên, Thuần Dương Kiếm Phôi bỗng
nhiên bay vụt tới, sượt qua lỗ tai Hoàng Đình nhanh như tên bắn, một
kiếm chặt đứt một sợi dây leo từ phía sau nàng đâm đến.
"Không biết hối cải." Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Đình đột nhiên lạnh lẽo, trong miệng giận mắng một câu.
Nói xong, trong lòng bàn tay của nàng bộc phát ra một đoàn thanh
quang loá mắt, một ngọn lửa màu xanh từ đó tràn ra, trong nháy mắt nuốt
sống dây leo kia.
Ngũ quan yêu vật nhân cách hoá lập tức lộ ra vet thống khổ vạn phần,
nhưng không phát ra mảy may tiếng kêu, dây leo dưới thân điên cuồng giãy dụa, nhưng không đến hai lần đã bị thiêu thành tro tàn.
"Đằng Mạn Yêu Hoa, một yêu vật Xuất Khiếu trung kỳ." Hoàng Đình giải thích.
"Trong bí cảnh này tại sao lại có nhiều yêu vật như vậy?" Thẩm Lạc nhịn không được hỏi.
"Hoa Liên bí cảnh này vốn là nơi Phổ Đà sơn dùng để thí luyện đệ tử
tông môn lịch luyện, chỉ là không biết vì sao đã đóng lại nhiều năm, lần này mở ra, ngược lại để chúng ta được thể nghiệm một hồi." Hoàng Đình
lật tàn thi nhặt ra một viên yêu đan trong thi thể yêu hoa, thu vào,
giải thích.
"Nếu vậy, lúc trước ngươi gặp phải khôi lỗi cũng hẳn là đồ vật thí
luyện. Đúng rồi, vừa nãy ngươi có nhìn thấy một đoàn hỏa cầu màu tím lao ra?" Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, lại tiếp tục hỏi.
"Thấy được, xông ra mặt đất liền hấp thu hoả diễm phía ngoài,đã trốn
rồi. Nếu ta không nhìn lầm, vật kia hẳn là Vân Du Hỏa, đây chính là một
trong chủng tộc huyễn thú từ thời Thượng Cổ lưu lại, không ngờ trong bí
cảnh Phổ Đà sơn lại nuôi dưỡng." Hoàng Đình nhẹ gật đầu, nói như thế.
Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày không khỏi cau lại.
"Bất quá ngươi không cần lo lắng, tên kia không giống Đằng Mạn Yêu
Hoa, bản tính nó vốn nhát gan, lần này bị ngươi đánh lui, hơn phân nửa
không dám quay đầu lại truy sát." Hoàng Đình thấy thế, lại mở miệng nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, im lặng nhẹ gật đầu.
Giày vò hơn nửa đêm, lúc này trời cũng đã gần sáng lên, hai người
cũng không có lòng nghỉ ngơi, tiếp tục đi về phía trung tâm bí cảnh.
Ba ngày sau, rốt cuộc hai người Thẩm Lạc xông ra mảnh sơn lâm rậm rạp này, trước mắt lại xuất hiện một toà quảng trường hình khuyên duf đá
trắng lát thành, chiếm diện tích cực lớn.
Sở dĩ nói nó là quảng trường hình khuyên, là vì giữa quảng trường có
thể nhìn thấy một lồng sáng hơi mờ cao ngất trăm trượng, thành hình nửa
vòng tròn, như một nồi lớn móc ngược ở trên mặt đất, vây mảnh sơn lâm
này ở bên trong.
Hai người Thẩm Lạc vừa đạp vào quảng trường này, nơi xa liền có hai bóng người nhanh chóng bay tới.
"Thẩm Lạc. . ."
"Biểu ca. . ."
Thanh âm Bạch Tiêu Thiên cùng Nhiếp Thải Châu cùng truyền tới.
"Tiểu tử ngươi xảy ra chuyện gì, sao lâu vậy mới tới, để cho chúng ta đợi thật lâu." Bạch Tiêu Thiên vừa lên đến, vô bả vai Thẩm Lạc một
quyền, hỏi.
"Ta cũng muốn đến sớm, nhưng trên đường đi không ngừng bị Yêu thú
triền đấu, thật sự là nhanh không nổi." Thẩm Lạc bất đắc dĩ nói.
Bạch Tiêu Thiên cùng Nhiếp Thải Châu nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ cổ quái.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ đã có người chiến thắng sao?" Sắc mặt Thẩm Lạc khẽ biến hỏi.
"Ngược lại chưa có ai chiến thắng, chỉ là ngươi nói trên đường đi
không ngừng bị Yêu thú triền đấu, thế nhưng đã gặp Yêu thú lợi hại gì?"
Nhiếp Thải Châu chần chờ hỏi.
"Cũng may, đều là yêu vật Xuất Khiếu kỳ." Thẩm Lạc nghe vậy, lúc này mới yên lòng lại, nói.
"Xuất Khiếu kỳ? Vậy ngươi thật đúng là không may mắn, đoạn đường này
chúng ta tới, trên đường ngược lại không gặp Yêu thú gì, gặp được yêu
thú lợi hại nhất chỉ một đầu lang yêu Ngưng Hồn hậu kỳ." Bạch Tiêu Thiên chậc chậc nói.
"Ta cũng không sai biệt lắm, xem ra vị trí ngươi truyền tống tới tương đối hỏng bét." Nhiếp Thải Châu cũng nói.
Mấy người trong khi nói chuyện, Hoàng Đình cũng đi tới, thấy Thẩm
Lạc cùng hai người trò chuyện náo nhiệt, chỉ chắp tay, cũng không nói
gì, tự mình đi ra.
Thẩm Lạc vốn muốn gọi nàng lại, nhưng vừa nghĩ tới lập tức sẽ đến phụ cận Khổ Luyện Thụ, bọn hắn do trước đó quan hệ hợp tác, rất mau sẽ
chuyển thành quan hệ cạnh tranh, nên sinh sinh ngừng lại câu chuyện.
"Các ngươi đều đến sớm, sao còn không nhanh đi Khổ Luyện Thụ bên kia?" Thẩm Lạc nhìn về phía hai người Bạch Tiêu Thiên, hỏi.
"Không chỉ chúng ta, những người còn lại kỳ thật đều đã lần lượt đến, chỉ là đều bị toà kết giới kia ngăn ở bên ngoài." Bạch Tiêu Thiên chỉ
chỉ "nồi lớn" hơi mờ móc ngược ở phía xa, nói.
"Mở không ra à?" Thẩm Lạc nhìn qua, nghi ngờ hỏi.
"Mặc kệ dùng trận pháp phá giải hay là ngoại lực phá, tất cả mọi
người đã thử, nhưng không ngoại lệ đều thất bại." Nhiếp Thải Châu lắc
đầu nói.
"Đó là pháp trận gì, có người nhìn ra không?" Thẩm Lạc hỏi.
"Thanh Liên tự Khổ Lâm đạo hữu nói là có chút cùng loại với Kim
Cương Phục Ma Quyển của phậ môn, chỉ là lại có chỗ khác, nơi này ngoài
pháp trận còn che đậy một tầng pháp trận khác, hoàn toàn che đậy trận xu Kim Cương Phục Ma Quyển, cho nên không cách nào phá giải." Bạch Tiêu
Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, vô thức nhìn về phía Nhiếp Thải Châu bên cạnh.
Nhiếp Thải Châu có chút thẹn đỏ mặt, nói ra: "Nhập môn xong, ta quá
bận rộn tu hành, cực ít đi lại trong môn, trong môn phái có rất nhiều
chuyện ta cũng không hiểu lắm."
"Không sao, chúng ta đi qua xem kỹ hẵng nói." Thẩm Lạc cười cười, nói.
Sau đó, ba người xuyên qua quảng trường đá trắng, đi tới trước lồng
ánh sáng hơi mờ kia, Thẩm Lạc xuyên thấu qua khe hở trong cây liền
thấy được trung tâm là cây Khổ Luyện Thụ kia.
Hắn đưa tay trên lồng ánh sáng nhẹ nhàng vuốt ve một chút, cảm
giác giống như sờ trên một mảnh vỏ trứng gà ấm áp, nhưng khi hắn tăng
lớn cường độ nhấn xuống, lồng ánh sáng cũng theo đó trở nên cứng rắn
hơn.
"Nếu dùng sức công kích, lồng ánh sáng sẽ trở nên kiên cố hơn
không thể gãy, phản chấn ra lực đạo có thể sẽ làm bị thương người công
kích." Bạch Tiêu Thiên thấy thế, giải thích.
Thẩm Lạc dời ánh mắt xuống, liền thấy trên mặt đất gốc lồng ánh
sáng, tuyên khắc một đạo phù văn phức tạp, thuận theo biên giới lồng
ánh sáng một mực lan ra ngoài.
Hắn nhíu mày, vừa đi dọc theo lồng ánh sáng tới phía trước, vừa quan sát tỉ mỉ phù văn trên mặt đất.
Đi non nửa vòng kiền gặp Khổ Lâm cùng Tạm Nguyệt, bọn họ cũng đang
cẩn thận nghiên cứu phù văn trên mặt đất, đều nhíu chặt lông mày, một bộ khốn đốn không cách nào phá giải.
"Hai vị đạo hữu, có đầu mối gì không?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.