Chỉ thấy Thuần Dương Kiếm Phôi đâm vào ót Hỏa Diễm Cự Nhân, trong
nháy mắt liền đâm xuyên ra trán, mà Hỏa Diễm Cự Nhân kia tựa như không
có nhận nửa điểm tổn thương, trường kiếm trong tay vẫn như cũ đập ầm ầm
xuống.
"Ầm" một thanh âm vang lên.
Hỏa diễm trường kiếm rốt cuộc rơi vào trên Long Giác Chùy, một cỗ lực đạo to lớn đánh tới, ép cho hai đầu gối Thẩm Lạc cong xuống, ngay sau
đó có một cỗ sóng lửa nóng rực mãnh liệt phủ xuống, che khuất hắn vào.
"Thẩm đạo hữu. . ." Hoàng Đình đang dây dưa cùng dây leo trông thấy một màn này, lập tức lên tiếng kinh hô.
Nàng vừa dứt lời, liền thấy trong ngọn lửa sáng lên một tầng quang mang thuỷ lam, bốn phía bốc lên hơi nước màu trắng.
Thẩm Lạc bấm Tị Thủy Quyết, ở bên ngoài thân lồng lên một màn nước,
ngăn cách lực lượng hỏa diễm, thân hình bỗng nhiên xuyên qua bên dưới
hỏa diễm trường kiếm, tay vung lên, lấy Long Giác Chùy ra ngoài.
"Ngao. . ."
Nương theo một tiếng long ngâm vang lên, bên ngoài Long Giác Chùy bao phủ một tầng hào quang màu vàng hư hoá, bắn tới ngực Hỏa Diễm Cự Nhân,
một kích xuyên qua.
Nhưng giống như Thuần Dương Kiếm Phôi, một kích này giống như đánh
vào không trung, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì hoả nhân.
"Bất thường, cuối cùng là có gì cổ quái, vì sao tựa như không có thực thể?" Thẩm Lạc không khỏi kinh ngạc nói.
Chỉ là không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Hỏa Diễm Cự Nhân đã quay đầu một kiếm, chém ngang qua hắn.
Thân hình Thẩm Lạc bỗng nhiên chùn xuống, nửa ngồi tránh thoát một
kiếm kia, khóe mắt liếc qua liền liếc thấy dây leo tàn chi bị chém vỡ
đầy đất kia.
Lúc này, trong đầu của hắn loé lên linh quang, lập tức hiểu rõ ra.
"Bản thể hai tên này đều ở dưới đất, đánh như vậy không công bị mài
chết, không có nửa điểm tác dụng." Thẩm Lạc lập tức mở miệng nhắc nhở.
Hoàng Đình nghe vậy, làm sao không rõ, lập tức phi thân vọt lên, chân đạp một mảnh phi kiếm dạng lá liễu treo giữa không trung, thanh phất
trần trong tay thuận thế lắc một cái, hóa thành một đạo bạch mang, đột
nhiên đâm xuống phía dưới.
Chỉ thấy trên phất trần sáng lên quang mang, hàng trăm hàng ngàn tinh ti như rễ trong suốt như tuyết hóa thành vô số cương châm trong suốt,
đột nhiên đâm xuống đất, lập tức đánh cho tan vỡ dây leo màu đen nhao
nhao nhô lên cao trên mặt đất.
Tất cả tinh ti kéo dài gấp trăm lần, càng trực tiếp thâm nhập dưới đất, truy sát theo bộ rễ dây leo.
Thẩm Lạc cũng đưa tay lấy ra Độn Địa Phù dán trên thân, ngoài thân
sáng lên quang mang, trong nháy mắt thân hình co rụt lại, trực tiếp chui vào lòng đất.
Vừa dưới mặt đất, chân mày Thẩm Lạc hơi nhíu lại, thần thức quét
ngang phía dưới lập tức phát hiện một cỗ khí tức nóng rực, từ một phương hướng truyền tới.
"Nguyên lai là trốn ở đây." Thẩm Lạc không nói hai lời, lập tức đuổi tới bên kia.
Hắn đi trong lòng đất hơn trăm trượng, một đầu đụng vào một hang đá
diện tích không lớn lòng đất, liếc mắt liền thấy trong địa quật phía
trước, đang có một thân ảnh với bộ áo giáp màu tím, thân ảnh cổ quái phủ trong áo choàng tím, lơ lửng trong hư không.
Trong quần áo nó cũng không phải thực thể, mà tràn ngập một ngọn lửa
màu tím nhạt, dưới thân ngọn lửa hừng hực phun trào, chống đỡ thân thể
cổ quái của nó, nhấp nhô lúc lên lúc xuống.
Thẩm Lạc liếc nhìn lại qua, cũng không thể nhận ra đó là vật gì, nhưng kẻ kia cũng phát hiện ra hắn.
Thấy Thẩm Lạc lao đến mình, bóng người cổ quái kia không lùi bước, mà chủ động tiến lên đón, trên thân bỗng nhiên phát tán ra một cỗ khí thế
bàng bạc, ba động tu vi thình lình đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ.
Thẩm Lạc thấy thế, cũng không lùi bước, mà một tay nhanh chóng kết
ấn, công pháp vô danh vận chuyển tới cực hạn, thuye dịch trong địa mạch
chung quanh nhanh chóng bị điều đến, cấp tốc ngưng tụ thành ba đầu thuỷ long màu lam dài khoảng mười trượng, xông tới bóng người cổ quái kia.
Hai tay áo bóng người cổ quái chấn động, hai ngọn lửa màu tím gào
thét ra, lập tức hóa thành hai Hỏa Mãng va chạm cùng Thủy Long.
Một cỗ khí tức nóng bỏng không gì sánh được trong nháy mắt lan tràn
ra toàn bộ địa quật, Thủy Long tiếp xúc đến ngọn lửa màu tím, trong nháy mắt bị bốc hơi sạch sẽ, hoàn toàn hoá khí biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, hai tay mãnh liệt đẩy tới phía trước,
trên Long Giác Chùy lập tức vang lên một tiếng long ngâm, cuốn theo một
đầu truingwf long màu vàng mơ hồ có thể thấy được vảy rồng tinh mịn, một đầu đụng vào trong Hỏa Mãng màu tím.
Kim Long cự mãng chạm vào nhau, Thẩm Lạc đứng cách bất quá mấy
trượng, loại lửa nóng khí tức kinh khủng kia mang tới cuồn cuộn gió
nóng, thổi cho quần áo Thẩm Lạc bay phất phới.
Lúc này, hai tay của hắn đột nhiên nhất chuyển, đánh vào Long Giác
Chuỳ trong hoả diễm khiến nó kịch liệt xoay tròn, con Kim Long kia như
Địa Long xoay người, trong liệt diễm quay cuồng lên.
Long thân kích thích gió lốc như cương đao, đánh tan tất cả hỏa diễm
ra, linh tính tóe lên hỏa hoa, cũng bị Thẩm Lạc nhấc tay áo càn quét,
chỉ là trên quần áo hắn bị đốt ra từng lỗ thủng nhỏ.
Nhưng vào lúc này, "Ầm" một tiếng nổ đùng vang lên, Long Giác Chùy đột nhiên bị một cỗ đại lực đánh bay.
Bóng người cổ quái kia đột ngột lách mình tới, nâng lên một cái tay áo, đâm tới Thẩm Lạc.
Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, nhìn tay áo đâm về phía mình, bên
trong nghiễm nhiên quay cuồng hừng hực tử viêm, giống như nham tương
phun trào dâng qua hắn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tâm thần của hắn bỗng nhiên trầm xuống, chui vào trong gối ngọc.
Ngay sau đó, trước người hắn đại phóng kim quang, một bộ hư ảnh Thiên Sách bỗng nhiên hiện lên ở trước người, trên đó lập tức xuyên ra một
mảnh hào quang màu vàng, cuốn về phía ngọn lửa màu tím vừa mới dâng trào tới kia.
Tiếp theo một cái chớp mắt, cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Mảng lớn ngọn lửa màu tím giống như gặp Cự Long hút nước, bị một cỗ
lực lượng kỳ dị nắm kéo, nhao nhao chui vào trong hư ảnh Thiên Sách.
Tử diễm vốn khí thế hung hăng tựa như trâu đất xuống biển, chui vào
hư ảnh Thiên Sách xong, không nhấc lên một tơ một hào gợn sóng, phảng
phất những tử diễm này thuộc về Thiên Sách vậy.
Bóng người cổ quái kia thấy thế lập tức kinh hãi, một tay giương lên, một tay áo khác lập tức bay lên, lại có một cỗ liệt diễm màu tím phun
ra ngoài, đốt tới Thẩm Lạc.
Kết quả lại lần nữa bị kim quang cuốn đi, lần nữa bị hút vào trong hư ảnh Thiên Sách.
Bóng người cổ quái thấy vậy, rốt cuộc ý thức được không thích hợp, hai tay áo lắc một cái, muốn thu hồi hỏa diễm.
Thẩm Lạc thấy thế, nào đáp ứng, lập tức toàn lực thôi động Thiên Sách, càng thu hoả diễm nhanh hơn.
"Rống. . ."
Đúng lúc này, dưới áo choàng bóng người cổ quái kia truyền đến một
tiếng gào thét phẫn nộ, ngọn lửa màu tím quanh thân nó đột nhiên tăng
vọt len, bao phủ toàn bộ thân thể nó vào trong, ngay sau đó nhanh chóng
co vào.
Tại thời khắc vừa thu lại này, hư ảnh Thiên Sách bị cỗ lực đạo kia
trùng kích đến, kim quang mặt ngoài rung mạnh, từ đó tuôn ra mảng lớn
ngọn lửa màu tím cũng hóa thành hai đạo hỏa trụ bay tới bóng người, một
lần nữa về tới trong hai tay áo nó.
Còn không đợi Thẩm Lạc xuất thủ lần nữa, bóng người kia liền hóa
thành một ngọn lửa màu tím, cực tốc phóng lên tận trời, một đầu đụng vào trong tầng nham thạch phía trên.