Edit: V.O
"Bồ Tát, vậy vì sao con lại tới nơi này chứ, còn có thể trở về không." Ta căng thẳng, thấp thỏm bất an hỏi.
"Ngươi muốn trở về sao?" Bồ Tát mỉm cười.
"Dĩ nhiên con muốn trở về." Chẳng biết tại sao bây giờ ta nói lại cảm thấy nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Có thể, chỉ cần ngươi giúp Bạch Tố Trinh hoàn thành trả ơn, ta sẽ giúp ngươi trở lại nơi ngươi tới."
"Thật? Vậy nếu con không muốn trở về. . ."
"Đi đi, thiên cơ không thể tiết lộ. . . A di đà phật."
. . .
Từ Nam Hải trở lại, ta vẫn quyết định giúp Bạch Tố Trinh trả ơn, ý Bồ Tát không thể tiết lộ, khiến ta có chút hoảng loạn.
Còn chưa tới Động Thanh Nhai, đã thấy một lão giả vội vã cưỡi mây bay mà đến. Là địch hay bạn, ta dừng bước lại.
"Tiểu Thanh, coi như tìm được ngươi rồi. Không thấy Tô Tô!" Lão giả này
kéo cánh tay ta, lôi kéo ta đi. Nghe giọng cũng rất quen thuộc.
"Lão Quy?" Ta cau mày nhìn lão: "Ngươi, ngươi cũng có thể hóa hình?" Lời mới ra miệng ta đã hối hận. Lão Quy đã sống gần vạn năm, nhất định là
sớm đã có thể biến thành hình người rồi. "Tô Tô, sao lại không thấy, hôm qua muội ấy vẫn còn ngủ ở trong động của ta mà."
Tô Tô, đạo hạnh mới ba trăm năm, nhưng đã hóa thành hình người. Tu vi
của nàng hoàn toàn không thể hóa hình, là do vô tình nuốt một loại cỏ
tiên gọi là Tử Chi, có thêm năm trăm năm công lực, dẫn đến hóa hình
trước. Nhưng bởi vì căn cơ của nàng không ổn định, cũng không luyện hóa
được cỏ tiên, nên nó vẫn tồn tại trong cơ thể. Cho nên vẫn bị vài kẻ
không có ý tốt nhớ thương, kể từ lúc ở Động Thanh Nhai, mới không bị ai
tới quấy rầy.
"Tô Tô không thấy lúc nào?" Ta có chút lo âu, từ lúc ta tới nơi này, cô
bé này luôn luôn theo ta, nghiễm nhiên là tồn tại giống như người thân
của ta.
"Sáng sớm, ta đến Động Thanh Nhai thì không thấy bóng dáng, thường ngày
nó sẽ không vô cớ đi ra ngoài." Lão Quy cũng cau chặt mày, lo lắng nói:
"Đúng rồi, ta phát hiện cái này ở trong động ngươi, xem thử cái này có
phải của ngươi không."
Ta nắm chiếc nhẫn cỏ mềm nhũn: "Đây là. . .thì ra là hắn." Ta lấy chiếc
nhẫn nhét vào trong ngực: "Ta biết là ai, ta đi tìm hắn tính sổ! Lão Quy ngươi trở về Động Thanh Nhai chờ tin tức, nếu Tô Tô trở về, lập tức cho ta biết."
Loại Cỏ Húc Hoa này, chỉ có một nơi ở mảnh địa vực này có. Tên kia nhớ
thương Tô Tô cũng không phải là một ngày hai ngày, cũng thường rảnh rỗi
chạy đến chỗ ta xin rượu. Nếu hắn làm hại nửa phần lông tơ của Tô Tô, ta sẽ lột da rắn của hắn!
"Tiểu Hoa! Nhanh ra đây cho ta! Có chuyện tìm ngươi!" Ta nhắm ngay động
rắn của hắn gào thét, bởi vì dùng mấy thành nội lực, ngay cả bùn đất
trên động cũng bị chấn rớt mấy phần, tuôn rơi.
"Này này này, Thanh Xà, hô to gọi nhỏ ở trong nhà người khác, có hiểu lễ phép hay không!" Một con rắn hoa nhô đầu ra, bất mãn chỉ trích. Hắn
cũng là xà yêu tu luyện gần năm trăm năm, cùng ta tựa như địch lại không phải là địch, tựa như bạn cũng không phải là bạn, bởi vì thân hắn có
hoa văn, nên ta gọi hắn là Tiểu Hoa.
"Tiểu Hoa, thành thật khai báo, có phải ngươi bắt Tô Tô không! Mau thả
Tô Tô! Nếu không ta phá hủy động phủ của ngươi." Trong giơ thanh mang
lên.
"Này này này, ngươi đừng oan uổng rắn tốt có được không, ta chưa từng
gặp nó! Còn nữa, ta không phải tên Tiểu Hoa, hãy gọi ta là Khải Thần Đại Nhân." Rắn hoa giãy dụa thân, càng bất mãn, dường như ta thật sự oan
uổng hắn.
"Không phải là ngươi còn có thể là ai!" Ta móc chiếc nhẫn từ trong ngực
ra, nghiêm mặt nói: "Vật này không phải của ngươi à? Hôm qua ta không
thấy, hôm nay lại đến, nếu như không phải là ngươi còn có thể là ai? Hay là nói ngươi vẫn