Edit: V.O
Hắn cũng không để ý ta nữa, xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không
thèm nhìn ta. Uổng công lúc nãy ta mê trai lâu như vậy, phi phi phi.
Ta nguyền rủa bối cảnh của hắn, đuôi mắt phát hiện một tia kim quang lộ
ra trong tay áo rộng lớn của hắn. Ta ổn định tinh thần nhìn lại, cảm
thấy may mắn, le lưỡi ra. Chẳng lẽ đó là Xá Lợi sao, hòa thượng nói hắn
giữ Xá Lợi trên người hắn, chuyện này đúng là tuyệt, nếu lấy tới tay,
cho dù thiếu chút nữa chết lềnh bềnh, cũng đáng. Ta lặng lẽ tăng tốc, đi theo cực nhanh. Pháp Hải, ngươi chỉnh ta như vậy, vậy thì dùng Xá Lợi
bồi thường tổn thất tinh thần cho ta!
"Xà Yêu, bổn tọa đã bỏ qua cho ngươi, ngươi còn đuổi theo làm gì?" Hắn
đã nhận ra sự tồn tại của ta, đang muốn quay đầu, ta đã xông vào tay áo
hắn trước một bước, một hớp cắn chặt thứ phát ra ánh sáng kia - viên Xá
Lợi trơn tròn, sau đó chui ra.
"Xà Yêu!" Pháp Hải nhìn thấy ta ngậm chặt Xá Lợi trong miệng. Trên mặt
cũng không còn nửa phần trầm tĩnh nữa, sắc mặt nghiêm túc một phát bắt
được ta muốn chạy trốn.
Mấy hòa thượng Kim Sơn Tự này đều có tật xấu, sao cứ luôn túm đuôi của
ta! Không phải ta chỉ nhỏ một chút thôi sao, trông rất yếu nên mới túm
đuôi ta à! Con cọp không phát uy thì coi ta là mèo bệnh! Đợi ta hồi
phục, hù chết ngươi!
Đột nhiên thấy ta biến thành con rắn lớn, rõ ràng khiến hòa thượng sợ
hết hồn, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh. Một bàn tay Phật sáng chói to lớn xuất hiện trong không khí, vẫn túm lấy cái đuôi ta. Ôi chao, nhấc
cái đuôi của ta lên.
"Xà Yêu, trả Xá Lợi lại cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Hắn hơi nhíu mày, môi mím thật chặt, ánh mắt âm trầm.
"Ưm ưm ưm..." Ngươi coi ta là kẻ ngu sao, thứ tới tay, ta sẽ không trả
lại! Ta ngậm lấy Xá Lợi, không thể nói chuyện chỉ liều mạng giãy đuôi,
trái vùng phải vẫy, vẫn không thoát khỏi tay Phật, cứ như vậy nửa treo
ngược trên không trung, thật là mạng khổ.
"Xà Yêu, bổn tọa nói lại lần nữa, lập tức trả Xá Lợi lại cho ta!" Ánh
mắt Pháp Hải bén nhọn, giọng trầm xuống, vươn một cái tay khác ra. "Nếu
không, hôm nay bổn tọa sẽ thay trời hành đạo!"
Còn dữ với ta, ta sẽ không trả! Dù sao Bồ Tát kêu ta ngày mai đi tìm
người, nghĩ hòa thượng này cũng không dám làm gì ta. Còn nữa, ta cảm
thấy câu Bồ Tát hỏi hắn, chính là vì giúp ta hóa hình. Ta dứt khoát từ
bỏ việc chạy trốn, cuốn thân, trực tiếp quấn lên hắn. Hòa thượng thối,
nhìn cho kỹ, ta có nuốt nó cũng sẽ không trả lại cho ngươi! Ta trừng
mắt, lúc Pháp Hải giãy giụa, nhe răng trợn mắt cứng rắn nuốt xuống.
Lần này trên người Pháp Hải phát ra sát ý đầy trời, quát lên một tiếng: "Xà Yêu!"
Thật ồn. Một tiếng này giống như chuông vang ở bên tai, chấn động khiến
cả người ta mềm nhũn ra trong nháy mắt. Nhưng cũng không hoàn toàn là
bởi vì tiếng động đó, mà là dường như Xá Lợi này có linh tính, nuốt vào
trong bụng lại bắt đầu nóng lên, hóa pháp lực của ta, ngay cả thân thể
cũng bắt đầu không khống chế được.
Đây là thế nào? Ta mềm nhũn nằm úp sấp co quắp dưới đất, đầu cũng bắt đầu say.
"A di đà phật." Pháp Hải và bàn tay đứng bên cạnh, gió thổi tăng bào màu trắng đung đưa tới lui ở trên người ta, có chút lạnh lẽo. "Yêu vật há
có thể dính thánh vật Phật môn, nếu như không phun Xá Lợi ra, ngươi sẽ
bị Xá Lợi hoàn toàn hòa tan."
"Ta sẽ không trả lại cho ngươi." Ta vặn tính tình, chính vì không muốn
chịu thua tên hòa thượng thối này. Cùng lắm thì chết lần nữa, dù sao nếu như tiếp tục làm rắn mấy trăm năm thì còn không bằng chết cho xong
chuyện. Còn nữa, cho dù ta muốn phun ra cũng không thể, bởi vì hình như
Xá Lợi này đang hòa tan ở trong bụng ta, ta cũng không có cách nào.
Trên người bắt đầu đau tê liệt, từng dòng từng dòng sóng nhiệt vọt vào
trong bụng, trải khắp xương cốt, thiêu toàn thân ta đau đớn. Cảm